Đối với huyết thống mà nói, Tiểu Mạn và Man Thiếu đều thuộc phẩm chất cao quý. Quá trình hấp thụ ma noãn diễn ra trong vòng bảy ngày là hoàn tất. Bất quá Tiểu Hắc và Tiểu Bạch không phải vậy.
Phải đến ngày thứ chín, lớp kén bên ngoài của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch mới có dấu hiệu nứt nẻ.
Vốn thân hình cao lớn cho nên cái kén của cả hai không nhỏ chút nào. Khi lớp kén bong tróc ra, lớp khí bên trong xì ra. Vỏ kén như bị rút rỗng nhanh chóng xẹp xuống.
Thân ảnh Tiểu Hắc xuất hiện đầu tiên trước sự ngỡ ngàng của Tiểu Mạn. Kích thước Tiểu Hắc lúc này chỉ đứng ngang vai nàng.
Nàng trước đó đinh ninh cho rằng, Tiểu Hắc chính là Huyễn Dạ Linh Miêu, loài linh thú ít khi xuất hiện ở U Linh Sâm Lâm. Bọn chúng ẩn nấp và thường ít khi phát hiện được hành tung của bọn chúng.
Diện mạo này vô cùng lạ lẫm.
Phần đầu nó với chiếc mũi to có hai sợi râu đong đưa. Thân hình dài như thân ngựa với lớp vảy sắc bén bao phủ toàn thân.
Phương Triết tò mò lại sờ lên đầu nó quan sát, sợi râu đong đưa nhìn rất lạ mắt. Đặc biệt là lớp vảy được phủ lên toàn thân, tạo nên một cảm giác phòng ngự cực kỳ khủng bố.
Hắn không kìm lòng được nói “Ngươi là … cái gì vậy?”
Tiểu Hắc thích thú, nhảy dựng lên một cái. Nó “meo” một tiếng khiến Phương Triết chưng hửng. Tiếng kêu này không sai được. Đây chính là Tiểu Hắc quen thuộc, chỉ có ngoại hình là hoàn toàn thay đổi.
Tiểu Mạn muốn kiểm chứng, nàng xuất ra một sợi tơ hồng muốn thử lớp vảy trên người Tiểu Hắc. Nhưng sợi tơ hồng vừa chạm vào đã lập tức vỡ vụn.
Phương Triết một bên lắp bắp “Phòng ngự này, mạnh khủng khiếp”
Về phần Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thoát khỏi lớp kén. Thân hình cũng thu nhỏ lại nhưng vẫn cao lớn hơn Tiểu Hắc gấp hai lần. Toàn thân vẫn được phủ một lớp lông trắng xóa. Tại phần cổ Tiểu Bạch xuất hiện thêm một lớp lông màu đỏ rực quấn quanh, nhìn sơ như một chiếc khăn màu đỏ quàng qua.
Nhìn sơ không có gì đặc biệt.
Phương Triết tiến lại gần, ra vẻ an ủi Tiểu Bạch “Không sao, như vậy là hoàn mỹ rồi!”
Tiểu Bạch có phần bất mãn, nó rống giận, miệng nó há to ra. Tức thì xuất hiện một quả cầu với lôi điện không ngừng đan xen nhau, không khí như thể bị chia cắt ra vì uy lực bạo liệt này.
Nó phun lên bầu trời, quả lôi điện như một lưu quang bắn thẳng lên bầu trời. Xé rách tầng mây tạo ra một khoảng trống trong một khoảng thời gian. Khoảng thời gian cực ngắn đó, có thể nhìn thấy một quang mang tỏa ra chớp nhoáng đúng như Tiểu Mạn nói. Bên trên quả thật có một tầng trời, chẳng qua là bị đám vân vụ che phủ toàn bộ U Linh Sâm Lâm.
Phương Triết há to miệng ra không kịp khép lại.
Nội tâm hắn triệt để rung động “Uy lực này có thể nói là phá thiên hay không? Không nghĩ tới, chỉ một ma noãn đã giúp Tiểu Bạch thay đổi lớn như vậy. Nếu hai cái kén, ba cái kén thì sao. Uy lực có được nhân lên không?”
Hắn hướng Tiểu Mạn dò hỏi “Nói ta biết, nếu sử dụng thêm ma noãn có thể giúp ích phẩm cấp không?”
Tiểu Mạn suy tư một hồi mới cho ý kiến “Bản thân Tiểu Mạn, chỉ có thể dùng một lần. Nếu là ma noãn cấp bậc cao hơn thì có tác dụng. Chứ loại này đã không còn tác dụng gì…”
Hắn gật đầu, xem như đã hiểu được vấn đề.
Hắn chợt thắc mắc nói “Ta có thể sử dụng được không?”
Tiểu Mạn cười khúc khích nói “Với đại ca ca, đó là một loại siêu cấp độc dược…”
Man Thiếu một bên nhìn Tiểu Mạn cười mỉa mai “Đối với yêu nữ xấu xí đúng là không có cách, nhưng ta có cách!”
Hắn từ trong một cái túi da nhỏ, có chức năng giống như Túi Càn Khôn của Phương Triết, lấy ra một cái lư đồng với kích thước bằng chiều cao của hắn.
Phương Triết quan sát lư đồng, họa tiết theo một loại văn tự nào đó không phải của nhân tộc.
Theo hắn suy đoán, văn tự này là một loại thủ đoạn kích phát một loại Trận Pháp. Vấn đề là Trận Pháp có quá nhiều hình thức, không thể phán đoán khi bản thân hắn đang ở Quỷ Vực được.
Man Thiếu giới thiệu “Đây là Man Vương Lô, một loại pháp khí ở Man Tộc!”
Tiểu Mạn thấy lô đỉnh này to lớn, hoa văn sắc nét. Nhìn sơ là không phải vật tầm thường. Nàng ta lại nghe nhắc đến “Man Vương Lô” cũng đủ nói lên, lô đỉnh này vốn trong vương tộc sử dụng. Bên ngoài không thể có được.
Hơn nữa hắn còn là Man Thiếu.
Man Thiếu nói tiếp “Lô đỉnh này có khả năng giúp rèn luyện huyết nhục. Giúp người không có đủ tư chất luyện thể cũng dễ dàng thông qua Nhất Man…”
Phương Triết không hiểu Tiểu Minh nói gì nhưng ý tứ liên quan đến cấp bậc tu luyện. Hắn liền hỏi “Luyện thể cũng … có cấp bậc sao?”
Man Thiếu cười hắc hắc nói “Đối với Man Tộc mà nói, Man lực chính là yếu tố quyết định người mạnh nhất. Giống như tiểu nô, Man lực đã đạt Tứ Man. Nếu lấy chủ nhân so với man tộc, Man lực của chủ nhân chỉ mới Nhất Man là cùng….”
Hắn do dự một hồi, sắc mặt tỏ ra tiếc nuối nói “Để đạt hiệu quả cần những loại ma tính cực mạnh… đối với chủ nhân cần ít nhất hai ma noãn… cho nên sợ hiệu quả không cao!”
Nghe đến đây, Phương Triết mỉm cười. Hắn lấy ra hai ma noãn để xuống mặt đất rồi nói “Nhiêu đây đủ chưa?”
Tiểu Mạn một bên nhảy dựng “Nói như vậy đại ca ca chính là cố tình giữ lại sử dụng riêng...không chịu!”
Nàng bất giác phóng ra mị lực, nhanh chóng tiếp cận Phương Triết tựa lên người hắn õng ẹo “Đại ca ca yêu, cho Tiểu Mạn thêm ma noãn…”
Phương Triết đẩy Tiểu Man ra phản đối “Không phải không còn tác dụng sao?”
Nàng tùy ý nói “Không còn tác dụng chỉ là đùa… còn nhiều lắm!”
Phương Triết chịu thua, bất quá hắn lắc đầu nói “Mỗi người chỉ được một phần. Tâm trạng vui sẽ tùy ý đưa cho!”
Man Thiếu bên ngoài không thể hiện gì. Nhưng bên trong, nội tâm hắn cũng nhảy dựng lên. Hắn thề, hắn sẽ bên cạnh chủ nhân cho đến khi vòi thêm được một hai ma noãn nữa. Hắn không dùng, người khác vẫn có thể dùng. Ví dụ như mà muội tử hắn ở Man Tộc.
Man Thiếu cầm từng cái ma kén khoét một lỗ rồi trút toàn bộ dịch nhầy vào bên trong Man Vương Lô.
Làn hơi xú khí bốc lên nghi ngút. Man Thiếu một bên hít một hơi sâu hưởng thụ. Hắn chỉ có ngửi mà không thể tận hưởng, mặc dù có tiếc nuối nhưng chủ nhân không cho. Hắn đành chịu.
Hắn do dự một hồi, cuối cùng tập trung vào chuyện chính.
Hai tay hắn chắp lại, miệng bắt đầu niệm chú. Hoa văn trên lô đỉnh bắt đầu sáng lên, xoay vòng liên tục.
Ma noãn bên trong lô đỉnh lúc này như được đun nóng, sôi trào lên bọt khí.
Hắn mới nói “Chủ nhân thoát y, rồi nhảy vào bên trong lô đỉnh…”
Phương Triết bối rối “Thoát y sao?”
Tiểu Mạn một bên phụ họa “Đúng rồi, đại ca ca cứ thoát y. Tiểu Mạn vô ý không nhìn thấy gì đâu!”
Phương Triết cười vô cùng gượng gạo. Thoát y trước mặt một hài tử, chuyện này lộ ra ngoài. Nhân sinh hắn xem như xong.
Tiểu Bạch Thấy vậy mới đi tới, nó dùng thân hình to lớn che trước lô đỉnh để cho chủ nhân thoát y nhảy vào.
Phương Triết vừa nhảy vào bên trong. Một cảm giác rạo rực bạo phát đi ra kèm theo một loại cảm giác đau rát càng lúc bạo liệt. Hắn thống khổ gào thét bởi vì cảm giác này không thể đè nén được.
Cảm giác này như có hàng vạn lưỡi dao sắc bén cắt từng thớ thịt khiến bản thân hắn cảm thụ một cơn đau cộng dồn.
Man Thiếu một bên lắc đầu cảm thán “Không nghĩ tới chủ nhân yếu đuối đến như vậy!”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng thể hiện ra một sự lo lắng cho chủ nhân. Cả hai không ngừng di chuyển tới lui lo lắng. Trường hợp bất trắc, cả hai sẽ mang chủ nhân ra bên ngoài.
Bản thân Phương Triết lúc này rơi vào tình trạng bán sống bán chết, nửa tỉnh nửa mê. Nhưng hắn vẫn có một loại ý nghĩ, đó là vận dụng công pháp “Minh Lý Thiên” để tuần hoàn lại linh khí toàn thân.
Trong Man Vương Lô không có linh khí mà chỉ có ma noãn, hình dạng một loại dịch nhầy với mùi vị khó ngửi.
Công pháp lưu chuyển, thay vì khu động linh khí. Lúc này lại điều hướng toàn bộ tinh chất ma noãn du nhập vào từng kinh mạch. Kinh mạch vốn chỉ du nhập linh khí, giờ lại lưu chuyển một dạng trạng thái khác sinh ra cảm giác vô cùng đau đớn.
Cảm giác đau đớn này không phải xuất phát từ thương thế bên ngoài, mà từ thức hải khiến cơn đau khó diễn tả thành lời.
Khi những tinh chất diệu dụng nhất từ ma noãn lưu chuyển đến vị trí Đan Điền. Từ Đan Điền du nhập vào Linh Hồ, tại đây bắt đầu phát sinh biến hóa.
Dòng linh hồ vốn không màu sắc, không mùi vị bị tinh chất ma noãn đồng hóa. Dần dần chuyển vô sắc Linh Hồ thành một màu trong xanh thuần khiết.
Nguyên Anh trước đó được phủ một lớp da màu hoàng kim sáng rực, lúc này được Linh Thủy bồi đắp, bào mòn. Nguyên Anh cũng bị đồng hóa, từ một màu sắc hoàng kim chuyển dần sang một màu đen huyền.
Trong khóe mắt luôn khép lại của Nguyên Anh có một chút rung động, như muốn mở mắt ra. Nhưng chỉ dừng lại trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn.