Hắn dựa theo năng lực suy đoán thần sầu của Bạch Vô Thiên. Nên tin tưởng đặt toàn bộ hạ phẩm Xích Linh Thạch vào Chung Hồng thắng. Tỷ lệ thắng thua chỉ được một so với năm phần. Còn nếu kết quả bất đắc dĩ khác thì phải mất phân nửa số tiền đặt cược. Cho nên hắn hầu như đã lỗ chỉ sau một trận khiêu chiến.
Bạch Vô Thiên một bên chỉ cười ha ha cho qua chuyện. Hắn đúng là không thể tính toán ra được Đơn Hạo lại có bản lĩnh khác. Một phần do công pháp tu luyện hắn không không thể nhìn thấu được. Nói về tu vi thì Chung Hồng cao hơn gần một bậc, dựa vào tu vi so đấu đúng là không có cơ hội chiến thắng.
Cho nên hắn rút thêm được một kinh nghiệm, không nên quá tin tưởng vào Thủy Lăng Kính. Hoặc giả một ngày nào đó tới phiên hắn lọt hố.
Sau trận thứ chín, số trưởng lão đã có cách nhìn khác về nhóm đệ tử nội viện. Bình thường bọn họ tu luyện và thường xuyên lịch luyện bên ngoài, nên tu vi không biết đã thăng tiến thế nào. Chỉ cần nhìn thực tế, Chung Hồng đã có thể hơn được một vài vị trưởng lão ở Đạo Viện.
Lão viện trưởng quan sát, ánh mắt thoáng nhìn lên bầu trời. Trong một sát na, toát lên một chút dư vị hoài niệm.
“Nếu không thành công thì sao?”
Đó là nghi vấn, tận sâu trong thâm tâm lão chất vấn. Nhóm đệ tử Đạo Viện đang thể hiện ra bản lĩnh, mà trước nay chưa từng bộc lộ ra. Bọn họ luôn âm thầm tu luyện, dù tài nguyên tu luyện không nhiều. Nhưng nếu Đạo Viện được giải phong ấn thì sao, có phải khi đó sự tình hoàn toàn khác.
Lúc này, đệ tử thứ mười bước lên lôi đài đánh thức lão trở về với thực tại.
Đệ tử thứ mười là một người có thân hình nhỏ nhắn, da dẻ trắng hồng như một nữ nhân. Chỉ cần nhìn sơ là nhận ra đối phương nữ cải nam trang.
Hắn hướng nhị trưởng lão chắp tay lại nói “Đệ tử Lương Bình, muốn khiêu chiến Ngô Phi sư huynh!”
Ngô phi đứng trên vị trí đệ tử tinh anh quan sát, hắn nhíu hàng chân mày. Bởi vì tên sư đệ khiêu chiến hắn, có thân hình nhỏ nhắn mảnh mai như hắn.
Đối với hắn mà nói, những người có thân hình nhỏ nhắn thường yếu đuối, gây cho hắn cảm giác khó chịu. Một phần hắn cũng là một người có thân hình không cao lớn, nên hắn ghét kẻ khác có bộ dạng giống hắn. Đây chính là loại người ghét cả thế giới.
Lương Bình nhìn thân ảnh đối diện, ánh mắt trong phút chốc trở nên lăng lệ. Trong khóe mắt, nếu người tinh ý có thể nhìn thấy hắn đang khóc.
Lương Bình hít sâu một hơi, tháo dây buộc tóc ra để mái tóc dài xõa xuống. Bộ dáng thay đổi hoàn toàn, đây thật sự là một nữ nhân khả ái.
Nàng ta nói “Ta Lương Bình Nhi, muốn khiêu chiến sư huynh?”
Ngô Phi nhìn đối phương có thái độ ác liệt với mình. Hắn không hiểu đầu đuôi ra sau, hắn lạnh giọng nói “Ta và ngươi có quen sao?”
Lương Bình Nhi thoáng cười chế giễu nói “Hơn năm năm trước ở Mai Anh Thôn, sư huynh quên rồi sao?”
Ngón tay Ngô Phi giật một cái, chứng tỏ danh tự Mai Anh Thôn đối với hắn có ấn tượng.
Lương Bình Nhi nói tiếp “Khi đó, sư huynh nhìn trộm ta tắm bên bờ suối, rồi theo ta trở về thôn. Vì muốn cưỡng đoạt ta đã sát hại cha mẹ ta. Sư huynh quên rồi sao?”
Ngô Phi gân xanh nổi lên, nhưng hắn vẫn không phản ứng. Bởi vì hắn biết, nếu phản ứng chính là thừa nhận hành động bản thân làm ra. Cho nên hắn im lặng, chờ đối phương nói hết.
Lương Bình Nhi nói tiếp “Cơ duyên đến khi ta gia nhập vào Đạo Viện. Từ đó ngày đêm không ngừng suy nghĩ về sư huynh… sư huynh có biết?”
Người bình thường không hiểu chuyện sẽ nghĩ rằng nàng ta đang tỏ tình với Ngô Phi. Nhưng bản chất là không ngừng nghĩ đến ngày rửa mối thâm thù.
Khi nàng gia nhập Đạo Viện đã lập ra kế hoạch báo mối thâm thù. Nàng âm thầm tính toán, nếu công khai tố cáo chưa biết chừng đối phương giở trò. Khi đó mạng sống khó bảo toàn. Cho nên cách tốt nhất là nhẫn nhịn, chờ đợi cơ hội.
Hôm nay cơ hội đến, nàng chân chính quan minh chính đại khiêu chiến đối phương. Cho dù có thất bại, nàng vẫn tự hào sống không uổng phí một kiếp người.
Bên dưới khán đài, nhiều đệ tử nội viện nghe được câu chuyện. Người nào cũng bàn tán, hơn phân nửa tin là sự thật vì tâm tính Ngô Phi luôn âm trầm, có phần âm hiểm. Nên chuyện xấu gì mà không dám làm.
Hoàng Mập một bên dò hỏi Bạch Vô Thiện “Đại ca xem tình hình khả thi không? Ai nắm chắc phần thắng?”
Bạch Vô Thiên nhìn nữ đệ tử đang khiêu chiếu Ngô Phi, hắn thở dài nói “Không có cơ hội, tu vi nàng ta yếu hơn Ngô Phi nhiều!”
Hoàng Mập gặng hỏi “Thế tiểu đệ đặt cược vào ai?”
u Dương Sinh và Lý Nhược Băng một bên nhìn hắn, tên này thật sự yêu thích cá cược như vậy sao. Việc liên quan đến nhân tình mà đem ra cá cược, nhân cách tên này thật sự có vấn đề rồi.
Bạch Vô Thiên một bên nhàn nhạt nói “Tứ đệ toàn bộ áp nàng ta thắng cho ta!”
u Dương Sinh và Lý Nhược Băng chịu thua hai tên này. Đúng là không những nhân phẩm thật sự có vấn đề, mà nó còn biết lây lan sang người khác.
Lúc này, trên lôi đài.
Ngô Phi đã cực kỳ giận dữ, việc hắn làm sớm đã lãng quên. Hôm nay lại gặp một tiểu sư muội phơi bày trước mặt đông đảo đệ tử và trưởng lão. Sau chuyện này, dù muốn hay không muốn hắn cũng sẽ bị Chấp Sự Đường điều tra chân tướng. Khi đó hắn thật sự xong.
Hắn cắn răng nói “Ngươi đừng có vu khống ta!”
Lương Bình Nhi nhàn nhạt cười “Ta nghĩ sau hôm nay, Chấp Sự Đường sẽ điều tra sự việc. Đúng hay không nhị trưởng lão sẽ có câu trả lời thỏa đáng!”
Nàng vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía nhị trưởng lão.
Vẻ mặt nhị trưởng lão thoáng hiện lên một biểu cảm khó chịu, một phần hắn là người đứng đầu Chấp Sự Đường. Không ngờ lại bị một nữ đệ tử tính kế.
Lương Bình Nhi nhìn sắc mặt bối rối của Ngô Phi. Trong lòng nàng cảm giác như trút được gánh nặng bao nhiêu năm nay. Xem như để trưởng lão Đạo Viện giúp nàng đòi lại công đạo, như vậy đủ rồi.
Khí thế nàng trong phút chốc bạo phát ra xung quanh, nàng xuất ra trường kiếm chỉ về hướng Ngô Phi.
Trong ánh mắt nàng chứa muôn phần tiếc nuối. Nàng thu kiếm về rồi đưa lên cổ mình dự định chấm dứt chuỗi ngày đau khổ.
Trong sát na, Bạch Vô Thiên đứng phất dậy. Hắn điểm hai ngón tay về phía Lương Bình Nhi. Ngay tại vị trí nàng đang đứng lóe lên một chữ “Định”. Tiếp theo hắn vận dụng “Vân Trung Bộ” tiếp cận nàng ta, tịch thu thanh kiếm nàng ta đang cầm trong tay.
Lương Bình Nhi còn đang ở trạng thái mơ hồ. Nàng ta vẫn tưởng bản thân vẫn đang cầm trường kiếm, liền kéo qua một đường trên cổ tự vẫn. Nhưng tay nàng hoàn toàn trống rỗng.
Nàng mất thân bằng, ngã nhào sang bộ bên.
Khi mở mắt ra đã thấy một thân ảnh bạch y đang ôm bờ eo nàng, với tà áo trắng bay phất phới. Cảnh tượng này khiến không ít nữ đệ tử đang quan sát không kiềm lòng được.
“Hắn ta quá soái! Quá phong độ!”
Bạch Vô Thiên nhàn nhạt nói “Cây cỏ còn muốn sống, tiểu sư muội vì sao lại muốn chết?”
Hắn buông nàng ta, ánh mắt thoáng liếc về phương hướng Hoa Lạc Đồng. Nội tâm hắn âm thầm than không ổn. Không hiểu ma xui quỷ khiến điều gì khiến hắn lại bốc đồng như vậy. Hắn không ra tay, có thể một vị trưởng lão nào đó ra tay trợ giúp cũng không chừng.
Lương Bình Nhi lúc này đã tỉnh táo lại, nàng mới quỳ xuống hướng hắn tạ ơn. Nàng nói “Vừa rồi tiểu điệt không kiểm soát được tâm trạng, suýt mất mạng. Đa tạ sư thúc tương cứu!”
Thấy nàng ta thoát khỏi quỷ môn quan, trong lòng hắn cũng nhẹ nhõm không kém.
Hắn đỡ nàng lên, rồi nói “Đến được bước này đã không tệ, ngươi cố gắng đi thêm bước nữa xem sao!”
Trong tầm mắt Lương Bình Nhi lúc này, thân ảnh Bạch Vô Thiên vô cùng cao lớn. Lời hắn nói như từng giọt nước lắng đọng trong thâm tâm nàng. Nó như một viên đan dược khiến nàng có ý định cầu sinh hơn. Từ bỏ đi chấp niệm.
Bạch Vô Thiên đưa ánh mắt lướt qua Ngô Phi một lần rồi trở về vị trí cũ của mình.
Về phần Ngô Phi, bộ dáng hắn ta lúc này cực kỳ hoảng sợ, vì trong khoảnh khắc vừa rời. Hắn cũng rơi vào trạng thái thất thần, không biết chuyện gì đã xảy ra trước đó.
Không nghĩ tới, lúc tỉnh táo đã thấy tên Bạch Vô Thiên đứng trước mắt giải vây cho nữ nhân kia. Nếu vừa rồi nàng ta thật sự chết đi, không có người đối chứng thì sự việc có thể về sau sẽ không đến nỗi bị truy cứu. Lần này xem như xong, hắn hoàn toàn hết cơ hội.
Trên vị trí trưởng lão.
Người nào người nấy đều bất ngờ trước màn giải nguy vừa rồi của đệ tử thái thượng trưởng lão. Võ kỹ kỳ lạ, thân pháp biến ảo khó lường. Bởi vì hắn cấp tốc cứu mạng, nên khí tức Tứ Phẩm bạo lộ ra khiến hàng ngũ trưởng lão không sao nói lên lời.
“Chỉ một năm, không tới một năm mà đạt tới Tứ Phẩm. Tư chất này, lão sư thúc chọn hắn đúng là không sai. Đúng là gừng càng già càng cay!”
Nhị trưởng lão đánh giá tình huống một hồi, hắn mới đứng ra tuyên bố “Trận khiêu chiến thứ mười phát sinh sự việc ngoài mong muốn. Cho nên trận khiêu chiến hủy bỏ. Tư cách đệ tử tinh anh Ngô Phi tạm thời bị thu lại chờ ngày điều tra của Chấp Sự Đường. Trong thời gian này, Ngô Phi phải đến Chấp Sự Đường diện bích cho đến khi có kết quả…”
Hoàng Mập bên dưới nghe nhị trưởng lão tuyên bố. Hắn nhẹ nhàng thở ra, như vậy xem như không mất tiền oan.
Hắn đưa ánh mắt sang Bạch Vô Thiên oán trách “Nếu trận khiêu chiến không hủy bỏ, có phải tiểu đệ mất tiền oan hay không?”
Bạch Vô Thiên cười ma mãnh nói “Nếu trận đấu diễn ra, ta trợ giúp nàng ta một tay!”