Trước đó phụ thân nàng để lại di vật là túi thơm. Bên trong có một Bạch Ngọc Ấn kèm theo một tin tức bảo nàng đến Huyền Minh Cốc ở Bắc Hải Trấn.
Dựa theo tính cách cẩn trọng của phụ thân nàng, những chỉ thị phụ thân nàng lưu lại đều thiết lập cấm chế. Tỷ như túi thơm trước đó, đều được bố trí cấm chế, người ngoài huyết thống không thể giải khai được cấm chế. Trường hợp ngoan cố giải khai cấm chế, túi thơm chắc chắn sẽ bạo nổ. Đây là một phần thủ đoạn quen thuộc của phụ thân nàng.
Lúc này Hoa Lạc Đồng đứng trên phi hành kiếm, nàng chăm chú nhìn xuống hai ngọn núi liền kề.
Nơi đây chính là Bắc Hải Trấn mà phụ thân nàng đề cập.
Bắc Hải Trấn là một thôn trấn với nhiều ngôi nhà mọc lên sang sát dọc quanh sườn hai ngọn núi. Hai ngọn núi này nằm liền kề và được nói với nhau bằng một con đường rộng lớn, lơ lửng trên không trung như một cây cầu bằng đá.
Thôn dân nơi đây khá đông và nhộn nhịp. Từ trên cao, bóng dáng bọn họ thu nhỏ lại như những con kiến.
Dọc quanh sườn núi có vân vụ lượn lờ, quanh bờ vực có sương khói bay lên nghi ngút. Cảnh tượng yên bình này khiến nàng có một cảm giác rất dễ chịu.
Nàng đáp xuống bên ngoài cổng có treo bảng “Bắc Hải Trấn”. Những thôn dân nơi đây nhận ra y phục Đạo Viện, nên không ai đến gây khó dễ. Thậm chí bọn họ còn mỉm cười niềm nở chào đón. Điều này nói lên danh tiếng Đạo Viện nơi đây rất được hoan nghênh.
Nàng bắt gặp một ông lão ngoài tám mươi, chống gậy tiến lại gần nàng. Nàng nhanh chóng khom người thi lễ, nàng nói “Gặp qua lão bá!”
Lão giả đưa ánh mắt già nua nhìn nàng, sau đó mới nói “Tiểu cô nương đến từ Đạo Viện, đến nơi đây có việc gì không?”
Nơi đây có Huyền Thiết, một nguyên liệu thứ ba chế tạo Lưu Quang Kiếm. Lão giả sợ rằng người khác đến quấy rầy, phá hư sự yên bình nên mới dò hỏi. Nếu quả thật đến đây tìm kiếm Huyền Thiết, chắc chắn sẽ không được chào đón.
Hoa Lạc Đồng liền trả lời “Tiểu nữ muốn đến Huyền Minh Cốc!”
“Huyền Minh Cốc” danh tự này có thể đã từ lâu không sử dụng. Lão giả vuốt râu nghĩ ngợi, sau đó mới nói “Trước kia đúng là có Huyền Minh Cốc mà đã hơn mười năm trước rồi. Giờ nơi đó đã là Hoa Kiếm Sơn rồi!”
Hoa Lạc Đồng sửng sốt “Hoa Kiếm” chính là phần họ cùng tên đệm của phụ thân nàng. Tên gọi này quá quen thuộc với nàng, nàng thắc mắc nói “Gia phụ là Hoa Kiếm Nhân, không biết có liên quan gì đến ngọn núi đó không?”
Nàng chợt quên một việc, liền hỏi “Cho hỏi lão bá xưng hô thế nào?”
Lão giả lúc này mở to mắt ra nhìn lấy nàng, âm thầm thăm dò. Nàng quả thật có thần thái giống với người đó. Đây chính là hậu nhân của ân nhân Bắc Hải Trấn.
Lão nói “Lão là người trông coi nơi này, cứ gọi lão là Lão Cửu được rồi!”
Lão nói tiếp “Mười năm trước, nơi đây bị yêu thú tập kích, các tông môn và môn hộ khác không đến cứu viện. Chỉ có một vị thiếu niên một mình một kiếm nghiền ép yêu thú, cứu nguy Bắc Hải Trấn. Vị ân nhân đó có để lại một tế đàn ở Hoa Kiếm Sơn, nơi đó giờ là cấm địa của Bắc Hải Trấn”
Lão nhìn Hoa Lạc Đồng một lúc, nét mặt có một tia mừng rỡ “Nếu đã là hậu nhân của đại ân nhân thì để Lão Cửu ta dẫn hậu nhân của ân nhân đến tế đàn xem di vật…”
Hoa Lạc Đồng nghe Lão Cửu nói về sự tích phụ thân nàng ở Bắc Hải Trấn. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác hãnh diện.
Nàng nhủ thầm “Không nghĩ tới phụ thân trước kia oai phong như vậy!”
Lão Cửu mỉm cười “Ngài ấy còn giúp Bắc Hải Trấn nhiều việc, nên ở tế đàn có một bức tượng chân dung của ân công”
Lão nói xong liền dẫn Hoa Lạc Đồng thẳng hướng lên đỉnh Hoa Kiếm Sơn. Lão đi bộ chậm rãi, nàng ta thấy vậy liền nói “Hay là Lão Cửu lên phi hành kiếm để đi nhanh hơn!”
Lão xua tay liên tục nói “Lão sợ độ cao, không chịu đựng nổi!”
Lão vừa nói vừa chậm rãi hướng lên đỉnh núi. Hoa Lạc Đồng nhìn lão, sau đó nhìn lên đỉnh núi còn hơn một nghìn trượng. Để đến được đó không biết phải mất bao lâu.
Hoa Lạc Đồng chưa kịp hướng Lão Cửu nói tiếp thì đã thấy lão đã cách nàng hơn hai trăm trượng.
Nàng sửng sốt “Tốc độ này, không phải của một lão giả ngoài tám mươi a!”
Nói rồi, nàng nhanh chóng phóng lên phi hành kiếm đuổi theo.
Khi nàng vừa đến gần lão, lại thấy bản thân cách lão thêm năm trăm trượng. Trong lòng nàng lúc này vô cùng sửng sốt, điều này nói lên Lão Cửu là một cao nhân ẩn thân, chứ không phải là một lão giả bình thường. Đây chính là ý nói, trước đó lão đã trêu chọc nàng.
Con đường dốc cheo leo, khi đến được tế đàn trên đỉnh núi Lão Cửu không đổ một giọt mồ hôi. Lão vẫn ung dung như không có việc gì xảy ra.
Hoa Lạc Đồng lúc này nhận ra bên cạnh tế đàn, quả thật có một bức tượng bằng đá cao gần trăm trượng tay cầm trường kiếm cắm xuống mặt đất. Chân dung bức tượng rất giống phụ thân nàng, nhưng có đều tuổi tác trẻ hơn nhiều, nếu tính ra chỉ lớn hơn nàng mười tuổi.
Lão Cửu vuốt râu nói “Tiểu cô nương nhìn thấy quen chứ?”
Hoa Lạc Đồng gật đầu, đây quả thật là chân dung phụ thân nàng, dáng vẻ anh tuấn, phong thái ung dung có phần kiêu ngạo. Đây chính là phụ thân nàng không sai.
Lão nói tiếp “Trước kia lão phát đi tin tức cầu cứu đến Vô Thượng Tông, Thiên Võ Tông nhưng không thấy phản hồi. Chỉ có mình ân công cưỡi phi kiếm đến đúng lúc. Hợp sức đẩy lùi được yêu thú… nếu không Bắc Hải Trấn đã xong từ lâu. Chính vì vậy mà thôn dân mới đúc một bức tượng để tri ân ân công”
Hoa Lạc Đồng thắc mắc nói “Không phải lão cũng rất lợi hại sao?”
Lão cười hắc hắc nói “Lão chỉ có một bộ pháp, cũng do ân công chỉ dạy. Tuổi già sức yếu đi lại không tiện, vì thế ân công mới truyền thụ cho lão…”
Hoa Lạc Đồng há to miệng, không khép lại được. Nàng không nghĩ đến, phụ thân có thể truyền thụ bộ pháp cho một ông lão bảy mươi, lại tu luyện đến trình độ này. Cách làm này, đúng là phong cách của phụ thân nàng. Hành sự không theo lẽ thường phán đoán.
Nghĩ đến đây nàng nhớ đến một vài hành động hài hước của phụ thân rồi tự mình cười khúc khích.
Lão Cửu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói “Tiểu cô nương cứ ở đây, có việc gì cần cứ cho lão hay. Lão sẽ đáp ứng, giờ lão phải trở về nuôi cơm lão bà…”
Hoa Lạc Đồng khom người thi lễ với lão một lần nữa. Khi ngước nhìn lên thì đã không thấy bóng dáng lão đâu nữa. Lão rời đi cực kỳ nhanh.
Nàng lúc này quan sát xung quanh. Sắc mặt nàng dâng lên một sự rung động.
Xung quanh tế đàn nàng đếm được có tổng cộng ba loại pháp trận. Một cái Tụ Linh Trận, một cái Lôi Đình Trận và một cái Truyền Tống Trận được bố trí cẩn thận phía sau tế đàn. Đây chính là thủ pháp dùng để đối phó tình hình nguy khốn. Như vậy khi còn là một thiếu niên, phụ thân đã vốn thận trọng như vậy.
Lúc này, Hoa Lạc Đồng mới chú ý, nàng đang đứng trên một bàn đá tròn có khuôn viên chừng hai mươi trượng. Phí dưới chân nàng có một dấu vết như thể khiếm khuyết một vật gì đó.
Nàng nhớ tới Bạch Ngọc Ấn của phụ thân trong túi thơm, sau đó nàng lấy ra rồi thử áp vào chỗ khuyết đó.
Quả nhiên là vừa khít. Dưới chân nàng xuất hiện chấn động. Trước mặt nàng, từ bên dưới bàn tròn nhô lên một khối đá hình vuông cách mặt đất bốn xích.
Bên trong khối đá có một khoảng trống, được đặt một tấm kính, kính này như một cái la bàn bát quái nhưng không phân biệt ra âm dương. La bàn lóe lên một vầng sáng sau đó tiêu thất.
La bàn không phân ra âm dương chính là La Bàn Vô Cực. Một loại la bàn chuyên dùng để làm tâm của trận pháp. Loại thủ pháp này phụ thân nàng trước kia từng nói qua là không phổ biến. Rất ít người sử dụng. Nó được phụ thân nàng cất kỹ như vậy, chứng tỏ la bàn này không bình thường.
Nàng định với tay lấy thì từ trên không rơi xuống một áp lực cực kỳ khủng bố. Đó là bốn quả cầu lửa, đánh xuống với tốc độ cực kỳ nhanh. Nàng nhanh chóng phóng sang một bên.
Trên bầu trời, lúc này xuất hiện bốn thân ảnh đội nón lá với bộ dáng hung dữ. Nàng nhận ra bốn người này chính là bốn khách nhân có mặt trong tiểu đình ở Vô Thượng Tông.
Nàng cảm giác không ổn, nhanh chóng phóng nhanh về khối đá dự định lấy la bàn thì trước mặt nàng đã xuất hiện một thân ảnh chặn lại. Thân pháp của người này rất nhanh, nhanh hơn nàng gấp nhiều lần. Hắn vỗ ra một chưởng với áp lực khủng bố đẩy lùi nàng về sau hai mươi trượng.
Sắc mặt Hoa Lạc Đồng ngưng trọng. Bốn tên đội nón lá mới xuất hiện đều có tu vi Tứ Phẩm. Với tình hình nàng mới vừa tấn cấp Tứ Phẩm, nếu lấy cứng chọi cứng chắc chắn nàng không thể chiếm thế thượng phong.
Nàng cố gắng lấy lại điềm tĩnh nói “Các ngươi là ai?”