Phương Triết nhìn cử chỉ con đại mãng. Con đại mãng thể hiện ra một sự hiếu kỳ vì sinh vật trước mắt không sợ nó. Đối với Phương Triết, hắn cũng không nhận ra sát khí từ con vật đối diện.
Hắn không cử động, con đại mãng trồi lên mặt nước, bò xung quanh hắn một lần đánh giá. Nó cảm giác nhân loại đối diện nó không giống bình thường, những nhân loại từng nhìn thấy nó một lần, một là hoảng sợ bỏ chạy, hai là dùng vũ khí chống trả, muốn giết nó. Nó bất đắc dĩ phản kháng, nên không người nào gặp được nó mà có thể thoát được.
Nó chậm rãi rút về hồ nước, làm ra một loại cử động. Phương Triết vốn quen với cách truyền đạt của Tiểu Hắc, nên hắn hiểu con đại mãng muốn gì, ý nó muốn nói “Theo ta!”
Phương Triết liền vội vàng theo sau con đại mãng lặn xuống hồ nước. Bên dưới nước trong xanh, có thể mờ mờ ảo ảo nhận ra bóng dáng con đại mãng phía trước. Đúng như Phương Triết dự đoán, thân thể nó dài không dưới hai trượng. Người bình thường thấy nó, không bị hù dọa cũng sợ vỡ tim gan mà chết.
Hắn bơi theo một đoạn chừng năm mươi trượng, lúc này xuất hiện một ánh sáng phía trước. Phương Triết tăng tốc, theo sát bên cạnh con đại mãng, rồi từ nơi phát sáng trồi lên mặt nước.
Khung cảnh đập vào mắt Phương Triết là một hang động, có không gian rộng lớn, ánh sáng không rõ ràng nhưng không đến nỗi không thấy đường. Phía trên đầu hắn, nhiều mỏm thạch nhũ ló ra bên ngoài, kèm theo là những giọt nước động lại, nhỏ giọt xuống.
Trong hang động này, còn có một ao nước cạn, bên kia ao là một bộ xương khô, với trang phục đã cũ kỹ nhìn vô cùng lạ mắt.
Con đại mãng âm thầm xem cử chỉ của Phương Triết, không gây ra bất kỳ động tĩnh nào.
Phương Triết nhìn sang một hướng khác, ở một vách đá kế bên bộ xương khô khoảng hai trượng có một lớp màn mỏng, nhìn như một vòng xoáy với vân vụ lượn lờ như sắp tắt.
Phương Triết tiến lại gần đó, dự định dùng tay sờ vào vòng xoáy thì con đại mãng dùng cái đuôi dài của nó ngăn lại. Phương Triết sững sờ lùi sang một bên. Con đại mãng tiến lại gần bộ xương khô, ra ám hiệu cho Phương Triết chú ý đến bộ xương khô.
Hắn lấy lại bình tĩnh, tiến lại gần bộ xương, chậm rãi quan sát. Hắn phát hiện trong tay của xương khô có một giới chỉ, phía trên cổ tay có một cái vòng tay. Vòng tay này có tổng cộng mười hai hạt châu nhỏ được xâu lại với nhau. Có thể vì thời gian quá lâu, bề mặt hạt châu đã cũ kỹ không còn sáng.
Phương Triết hướng xác khô chấp hai tay lại, xá một cái rồi lấy chiếc nhẫn cùng vòng tay ra khỏi bộ xương khô. Hắn không hiểu lắm, sau đó nhìn con đại mãng ra hiệu hành động tiếp theo.
Con đại mạng ra hiệu hắn đeo chiếc nhẫn cùng vòng tay vào. Hắn lúc này vẫn không thấy bất kỳ phản ứng nào. Hắn chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm, cái đuôi của con đại mãng chậm rãi điểm vào mi tâm của hắn. Từ cái đuôi, truyền vào một loại tin tức. Hắn hai mắt sáng ra.
Lúc này hắn mới biết được, cái vòng đeo này không phải thuộc về thế giới này. Tên của nó là Thú Linh Liên, một bảo vật của Vạn Thú Tông ở Quỷ Vực. Thú Linh Liên là một loại pháp khí có thể chứa sủng thú và tạo ra khế ước giữa chủ nhân và sủng thú. Vì thế cho dù chủ nhân chết, Thú Linh Liên còn tồn tại thì sủng thú vẫn bị mắc kẹt với khế ước từ trong Thú Linh Liên.
Phương Triết lúc này đã hiểu vì sao con đại mãng dẫn dắt hắn vào đây. Nó chỉ muốn Phương Triết thay chủ nhân nó, giải trừ khế ước để nó trở về Quỷ Vực, nếu không nó sẽ chết.
Phương Triết lúc này mới hít một hơi sâu, nếu vừa rồi con đại mãng không ngăn cản hắn. Hắn có thể đã bị truyền tống đến Quỷ Vực rồi. Trong lòng hắn lúc này âm thầm cảm kích con đại mãng.
Nhờ Thú Linh Liên, hắn cũng biết lai lịch con đại mãng, nó lai lịch bất phàm. Thân là sủng thú của một đại nhân vật ở Vạn Thú Tông, nhưng nó bản thân là Linh Xà Vương, vì thế nó có linh trí vô cùng cao. Nếu không có con Linh Xà Vương, hắn sẽ không đến được hang động này, bắt gặp một chuyện mà hắn trước giờ chưa từng nghe người nào nhắc đến.
Dựa theo tin tức Linh Xà Xương chỉ điểm. Hắn đeo Thú Linh Liên trong tay, rồi niệm một đoạn pháp quyết giải trừ khế ước. Hắn điểm hai ngón tay về phía Linh Xà Vương, tức thì một luồng ánh sáng xanh nhạt từ một viên châu trên Thú Linh Liên bắn về phía Linh Xà Vương. Tia sáng xanh nhạt này chạm vào thân con Linh Xà Vương, thình lình trên thân nó xuất hiện một ấn ký màu đỏ, lúc này ấn ký từ từ biến mất, luồng quang mang cũng biến mất.
Con Linh Xà Vương nhìn ấn ký đã biến mất. Nó tiến lại gần Phương Triết, dùng cái lưỡi dài liếm lên má hắn một cái. Hành động này, Phương Triết lại liên tưởng đến tên Tiểu Hắc suốt ngày cứ liếm mặt hắn. Thì ra đây là hành động thân thiện của linh thú, ngoài ra còn một ý nghĩa khác là biết ơn.
Nó liếm mặt Phương Triết xong, ngẩn người trong giây lát rồi há miệng nó ra, phun ra một giọt máu hình tròn. Giọt máu to tròn như một quả châu lơ lửng trước mặt hắn.
Lúc này, trong túi càn khôn, Bạch Nhật Phi Kiếm động đậy, tự chủ phóng ra khỏi túi càn khôn. Phi kiếm lập tức hấp thụ giọt máu của Linh Xà Vương trước sự ngỡ ngàng của hắn cùng Linh Xà Vương.
Đây là điều hắn không nghĩ tới, hắn không nghĩ đến Bạch Nhật Phi Kiếm lại có thể tự chủ khi phát hiện một vật, một giọt máu của Linh Xà Vương. Điều này nói lên, phi kiếm đang thiếu một loại xúc tác để nó hồi phục.
Không ngoài dự đoán, Bạch Nhật Phi Kiếm biến hóa, màu sắc trắng sữa của nó từ từ biến mất, thay vào đó là một màu bạch kim sáng bóng, có đường vân đỏ rực thoắt ẩn thoắt hiện.
Phương Triết âm thầm cảm thán “Chẳng lẽ đây chính là hình dạng thực sự của phi kiếm!”
Linh Xà Vương cảm nhận, nhân loại trước mắt quả thật là không tầm thường. Nó ngắm Phương Triết một lần nữa, rồi xoay ngoài lao vào vòng xoáy có vân vụ. Khi con Linh Xà hoàn toàn biến mất sau vòng xoáy đó, vòng xoáy cũng lập tức biến mất. Bộ xương khô bên cạnh cũng tan rã ra thành bụi phấn. Chỉ lưu lại một vết hằn của bóng lưng người tựa vào vách đá.
Hắn suy đoán, bộ xương khô đã dùng bản thân duy trì vòng xoáy đó một thời gian quá lâu. Đến lúc này đã là quá giới hạn, điều này nói lên, nếu hắn đến trễ một hai ngày, con Linh Xà Vương chắc chắn sẽ lưu lại nơi đây vĩnh viễn và theo chủ nhân chết đi.
Bạch Nhật Phi Kiếm cũng tự chủ trở vào túi càn khôn. Hắn lúc này thở dài, lẩm nhẩm “Mất đi màu trắng, vậy tên gọi Bạch Nhật Phi Kiếm có quá kỳ cục hay không?”
Hắn dời bước chân chuẩn bị rời đi, hắn lại bị thu hút bởi một vài cục đá kích thước cỡ nấm tay. Hắn tiến lại gần quan sát, thì phát hiện có mười cây nấm màu đen. Hai mắt hắn sáng lên “Ô Linh Chi?”
Hắn muốn ngất, hết chuyện tốt này đến chuyện tốt khác đều vào tay hắn sao. Trước đó là Thú Linh Liên, giờ vô tình lại phát hiện đến mười cây nấm Ô Linh Chi. Bất ngờ là xung quanh cây nấm không hề có nguy hiểm, hắn nhớ đến Linh Xà Vương, hắn đoán chướng ngại vật sớm đã bị Linh Xà Vương xử lý.
Hắn định nhổ hết mười cây Ô Linh Chi, nhưng hắn nghĩ lại “Cơ duyên nên chừa cho người đến sau, tốt nhất ta không nên tham lam!”
Hắn ngẫm nghĩ liền nhổ năm cây Ô Linh Chi, cho vào túi chứa dược liệu. Lúc này hắn mới thực sự rời đi.
Hắn theo đường củ rời khỏi hồ nước. Bên ngoài lúc này sương mù đã dày đặc, ánh trăng trên bầu trời đã bị che khuất, khung cảnh không còn sáng như trước đó nữa.
Hắn rung người một cái vì lạnh. Hắn lúc này cả người đều ướt sũng như chuột lột. Hắn vội vàng vặn mình một cái, linh khí bộc phát, chỉ trong chốc lát cả người mới thoải mái trở lại. Quần áo ướt cũng khô ráo được một phần.
Hắn lúc này mới nhớ tới Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi, bọn họ đang chờ đợi hắn đem thức ăn về. Lúc này hắn mới cảm giác áy náy, hắn dự định đi một lúc, không ngờ lại kéo dài hơn một canh giờ.
Hắn vội vàng vận dụng Vân Trung Bộ phóng nhanh trở về muốn cho bọn họ bất ngờ.
Lúc này vân vụ xung quanh khiến đường về vô cùng khó khăn. Đến khi hắn trở lại đúng chỗ củ, hắn nhìn Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi đang ngồi gần một tượng đá đầu người. Bên cạnh còn có một người đang nằm bất động, thân khoác mũ trùm. Hắn nhận ra đây là một trong bốn vị giám sát sứ. Hắn sửng sốt chưa kịp phản ứng thế nào thì Hoa Thiên Nhai hét lên “Phương đệ, cẩn thận!”