Một luồng bạch quang lóe lên, rồi tắt đi. Thân ảnh Bạch Vô Thiên bước ra từ Truyền Tống Trận. Điều này nói lên, hắn đã hoàn thành thử thách mà Trận Sư Trần Anh bố trí trước đó.
Khung cảnh đập vào mắt hắn lúc này là không khí tang thương của chiến trường cổ xưa. Khắp nơi thi thể tu sĩ nằm la liệt trên mặt đất, còn có nhiều yêu thú, Man tộc và U Linh. Đây là một thảm cảnh khốc liệt mà trước giờ hắn chưa từng tưởng tượng qua được.
Trong làng khói bụi mịt mù vẫn còn vài tu sĩ nhân loại nằm thoi thóp, với hy vọng đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Hắn nhanh chóng phóng về vị trí nhóm tu sĩ đó muốn giải cứu nhưng đó chỉ là hình chiếu, không phải thật.
Lúc này hắn mới nhận ra bản thân lại dịch chuyển sang một không gian khác, vẫn còn trong không gian truyền thừa Pháp Trận.
Thân ảnh Trận Sư Trần Anh xuất hiện với một khuôn mặt bất ngờ.
Nếu tính ra, không đến năm ngày có thể vượt qua khảo thí Truyền Tống Trận đến được nơi này, thiên tư này không phải là một người sơ nhập Pháp Trận có được. Đây là tư chất rất nghịch thiên.
Lão thở dài, nhưng nhanh chóng giấu đi biểu hiện đó.
Hư ảnh lão chậm rãi giới thiệu “Đây là ải cuối cùng, mô phỏng quá trình phá hủy Đại Thiên Truyền Tống Trận năm nghìn năm trước. Đây là tàn tích có thật năm nghìn năm trước mà bọn ta ngũ đại Trận Sư hợp sức phá hủy con đường liên thông hai giới Tiên Cảnh và Dị Vực. Bọn ta đã thành công phá hủy, rất tiếc thương vong vô số. Nếu ngươi có thể hoàn mỹ phá giải câu đố này, vận mệnh ngươi chắc chắn sẽ thay đổi…”
Bạch Vô Thiên lúc này sinh ra tâm trạng hồi hộp, cảm giác cổ xưa khiến bản thân hắn vô ý có một sự hoài niệm. Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng sự tang thương trong tầm mắt khiến bản thân hắn xúc động.
Hắn thình lình hỏi “Lão lúc này và lão khi lần đầu xuất hiện… là giống hay khác nhau?”
Câu hỏi vô ý này khiến Trận Sư Trần Anh nhất thời khựng lại. Hình chiếu có phần rung động, biểu hiện ra là một sự chập chờn.
Lão không trả lời mà chỉ phất tay một cái, toàn cảnh hiện ra hai bên tiền tuyến. Một là nhân loại, hai là đội quân gồm Yêu thú, Man tộc và U Linh. Cầm đầu nhân tộc là năm thiếu niên Trận Sư trong đó có Trận Sư Trần Anh và một vị hán tử thân mặc chiến giáp toàn thân rực rỡ lôi điện.
Ở một vị trí xa hơn, khoảng chừng năm dặm là một cái Truyền Tống Trận khổng lồ. Với thông đạo to lớn chiều cao bằng một ngọn núi.
Lão chậm rãi giới thiệu “Đó là Đại Thiên Truyền Tống Trận, trong vòng một canh giờ phải phá hủy nó. Ngươi chỉ cần chỉ điểm cho vị hán tử mặc chiến giáp, hắn sẽ thay ngươi hành động bởi vì với tu vi của ngươi, chỉ cần tiếp cận những thứ đó, ngươi chắc chắn sẽ bạo thể mà chết…”
Những điều lão nói hoàn toàn có lý. Những đại năng này vốn tu vi thông thiên triệt địa. Không thể ví như phàm nhân hoặc những người mới tu đạo như hắn có thể chạm tới được.
Hắn vô tình nghĩ đến một chuyện liền hỏi “Bẩm tiền bối, tiểu cô nương vào một lượt với vãn bối đã qua được ải này chưa?”
Câu hỏi này ngoài dự liệu cũng như là không phải bổn phận hình chiếu trả lời. Hắn chỉ hỏi qua loa, xem như an ủi nỗi lòng mình.
Bất quá, lão từ tốn nói “Đã thông qua! Sớm rời khỏi Huyền Minh Cốc…”
Hắn “A” lên một tiếng.
“Quả nhiên là lão đã có ý thức… Điều này chứng mình đây không phải hình chiếu mà là một loài giống như thần hồn… chính là tàn hồn lão còn lưu lại. Có thể bản thân ta đã kích động được lão, mới khiến lão chân chính xuất hiện!”
Trong lòng hắn tràn đầy thắc mắc, nhưng sau một lúc hắn đưa ánh mắt về phía chiến trường cổ xưa. Lúc này khí thế hai bên cân bằng. Giao tranh chưa xảy ra nhưng sát khí tỏa lên thông thiên.
Hắn xuất ra la bàn bát quái, bắt đầu xem xét Đại Thiên Truyền Tống Trận.
Theo như cách thông thường là dựa vào Tâm Trận để tìm cách phá giải Trận Pháp. Đây là bước cơ bản của một Trận Sư.
Hắn tiếp cận Đại Thiên Truyền Tống Trận, giữ một khoảng cách chừng hai trăm trượng. Khoảng cách này tương đối nguy hiểm, nhưng có thể đánh giá được chi tiết hoạt động Trận Pháp.
Xung quanh Đại Thiên Truyền Tống Trận có hơn một vạn tu sĩ nhân loại chuẩn bị đối kháng. Tất cả đều ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Ở khu vực khác, hai bên tiền tuyến vẫn đang giao tranh khốc liệt. Số người ngã xuống đếm không xuể, khung cảnh đánh giết liên tục thôi thúc hắn phải nhanh chóng phá hủy Trận Pháp. Hắn biết đây chỉ là mô phỏng, nhưng tràng cảnh đẫm máu này hắn không hề muốn nhìn thấy.
Sau một lúc tra xét rồi tính toán, hắn có thể chia ra tổng cộng 49 Trận Pháp. Trận Pháp Truyền Tống Trận này đều được bố trí trong một mô hình chòm sao Định Kiếp to lớn như một quả núi. Với số lượng trận pháp như vậy, chắc chắn cần có một nguồn năng lượng khổng lồ mới có thể khởi động.
Hắn hình lên trên tầng mây, trên đó có ba động của linh khí dày đặc. Hắn có thể suy đoán bên trong ẩn giấu một loại siêu cấp Tụ Linh Trận chi phối toàn bộ 49 Trận Pháp bên dưới.
Hắn lẩm nhẩm “Nếu phá hủy Tụ Linh Trận có phải toàn bộ Trận Pháp sẽ dừng lại…”
Ánh mắt hán tử mặc chiến giáp đang trong trạng thái chờ đợi hắn chỉ điểm. Bởi vì thời gian không còn nhiều.
Hắn trước đó ở ải thứ ba, vì liên kết năm Tụ Linh Trận với nhau, không ít lần bạo nổ. Nguyên do là vì Trận Pháp xung khắc nên bạo nổ, gây ra dư chấn như một sát chiêu cấp bậc Tam Phẩm.
Hắn nhìn Đại Thiên Truyền Tống Trận to lớn. Nếu phá hủy, sơ ý gây ra một vụ bạo nổ thì sao. Với quy mô to lớn của Trận Pháp này, không phải sẽ hủy thiên diệt địa không người sống sót hay sao…
Hắn tiếp tục lẩm nhẩm “Nếu phá hủy từ bên dưới, tình huống cũng không khác gì mấy…”
Hắn ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu minh tưởng lại 49 Trận Pháp. Trong Thức Hải, hắn vận dụng Lưu Tinh Trấn Hồn Quyết mô phỏng ra 49 Trận Pháp, trong 49 Trận Pháp đều thuộc đẳng cấp thượng đẳng. Mỗi trận pháp gồm 332 Cấm Chế. Với năng lực của hắn chưa thể mô phỏng ra được. Ít nhất hắn có thể hiểu được vị trí từng Trận Pháp được bố trí.
Trong đó 49 Trận Pháp chắc chắn sẽ có một điểm khởi đầu. Chỉ cần tìm ra điểm khởi đầu, chắc chắn phá trận thành công.
Khoảng một lúc sau, hắn mở mắt ra. Sắc mặt có phần tươi tắn hơn. Hắn có một suy đoán, suy đoán này vốn không đụng chạm đến Trận Pháp nên sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ánh mắt hắn nhìn về phía chiến trường cổ xưa, nơi hai phe nhân loại và yêu thú, Man tộc cùng U Linh đang chiến đấu khốc liệt.
Hắn tập trung quan sát từng cử động, từng chi tiết nhỏ ở chiến trường. Cho đến khi ánh mắt hắn dừng lại trên một người lùn. Người lùn này không phải yêu thú, không phải Man tộc có thân hình to lớn lại càng không phải là U Linh. Vậy hắn là gì. Câu hỏi này sớm đã có câu trả lời. Hắn chính là bộ não của Trận Pháp, chính gã lùn đó điều khiển toàn bộ Đại Thiên Truyền Tống Trận.
Bạch Vô Thiên không nói gì, chỉ ngón tay về phía gã lùn trên chiến trường.
Ánh mắt hán tử mặc chiến giáp sáng lên. Hắn cũng nhận ra điều bất thường từ gã lùn đó. Hắn cũng là một đại năng, nên có phán đoán chính xác hơn Bạch Vô Thiên.
Hán tử vốn là hình chiếu, nhưng vẫn nhìn sang Bạch Vô Thiên, vịnh lấy vai hắn tán thưởng.
Làm xong hành động tán thưởng, hán tử xuất ra thần khí của bản thân xông pha về chiến trường. Động tĩnh này khá lớn, khiến đội quân yêu thú kích động. Tất cả ba chủng tộc yêu thú, Man tộc và U Linh đồng loạt bảo vệ gã lùn.
Điều này nói lên tầm quan trọng của gã lùn đối với trận chiến này.
Ước chừng mười hô hấp sau, gã lùn đã bị hán tử cắt ra làm hai. Toàn bộ đội quân yêu thú tan tác nhanh chóng.
Đại Thiên Truyền Tống Trận đang hoạt động cuồn cuộn bỗng nhưng khựng lại, màn sáng lập tức tắt đi.
Một số quân đoàn yêu thú chỉ vừa bước qua phân nửa đã bị màn sáng cắt ra làm hai, vô cùng thê thảm.
Tiếp theo vài hô hấp, Đại Thiên Truyền Tống Trận tắt hẳn, không còn lưu lại ba động nào.
Chiến trường bỗng chốc vỡ òa lên sung sướng. Nhân loại đã chiến thắng, đã thành công phá hoại thông đạo nối liền hai giới. Đây chính là chân chính chiến thắng.
Tiếng vỡ òa mừng rỡ vang vọng lại, toàn bộ thân ảnh nhân loại, yêu thú, Man tộc và U Linh từ từ tan biến không còn lưu lại vết tích gì. Chỉ còn lại sáu thân ảnh của năm đại Trận Sư và hán tử mặc chiến giáp.
Trên nét mặt bọn họ tràn ngập hy vọng, người nào cũng nở một nụ cười mãn nguyện.
Trận Sư Trần Anh bước ra, dõng dạc nói “Chúc mừng ngươi, hoàn mỹ vượt ải!”