Mục lục
Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận tỷ thí thứ chín khép lại bằng sự ra tay ngoan độc của Trầm Phi, điều này gây ra một sự dao động không nhỏ đến tâm lý bọn người Thanh Lương Quốc. Lý do là trong so đấu không ra sát chiêu, Trầm Phi không ra sát chiêu, nhưng lại phế đi đối thủ. Điều này không cấm, nhưng vì ra tay quá ngoan độc, khiến trong lòng nhiều người quan chiến vô cùng oán giận.

Lão viện trưởng nhìn tràng cảnh như vậy, ảnh hưởng đến uy tín của Thanh Nguyên Quốc, nhưng lão vẫn không biểu lộ phản đối ra bên ngoài. Lão chỉ thoáng nhíu đôi chân mày bạc trắng lại rồi tiếp tục quan chiến.

Lúc này chấp sự Lâm Ngạn tiếp tục tuyên bố “Trận tiếp theo Liên Chân của Thanh Nguyên Quốc đấu với Kim Thánh của Xiêm Lợi. Mời hai thí sinh vào vị trí!”

Liên Chân cùng Kim Thánh bước lên võ đài, hai người nhìn nhau chắp tay chào hỏi. Liên Chân sử dụng trường đao, còn Kim Thánh sử dụng kiếm. Hắn là thành viên hiếm hoi của Xiêm Lợi sử dụng kiếm. Nên được một số người quan chiến bên dưới chờ mong.

Tiếng chuông vang lên, Kim Thánh trực tiếp lao tới sử dụng một loại kiếm pháp điêu luyện như một cơn gió đâm về phía Liên Chân. Liên Chân ánh mắt tập trung quan sát biến hoa của chiêu kiếm đối thủ, hắn liền dùng Liên Đao ra đối kháng. Do trường đao uy lực mạnh hơn, Kim Thánh tạm thời lùi về sau năm bước chân.

Trong lòng Liên Chân đánh giá Kim Thánh kiếm thế khá yếu không nhu cũng không cương, nghĩ là như vậy, nhưng hắn vẫn không kinh thường đối thủ. Ánh mắt hắn vẫn tập trung quan sát.

Kim Thánh nhìn đối phương tôn trọng hắn, hắn cũng không quá vội vàng. Hắn đứng ngay ngắn lại, một tay cầm kiếm, một tay chỉ về đối phương tạo ra một thế kiếm, thế kiếm này vô cùng đẹp mắt. Liên Chân không hề phân tâm, ánh mắt hắn tập trung vào đối phương không mải mai khinh suất.

Nhất thời, ánh mắt Kim Thánh lóe lên, một đường phi kiếm lao về phía Liên Chân, khiến hắn sửng sốt, tiếp theo đó, có ba thân ảnh từ ba hướng tập trung vào vị trí hắn tấn công.

Chiêu kiếu này tập trung sát khí thâm hậu, như là Tam Ảnh Liên Sát, hầu diệt sát đối thủ. Liên Chân không chút do dự, hắn phóng trường đao lên không trung, thân ảnh phóng theo sau rồi hét lên “Bách Hợp Nhất Đao”. Ở giữa không trung, hắn chộp lấy chui đao, sau đó chém hai nhát hình chữ thập, hắn tiếp tục quơ những đường đao qua lại tạo một loại áp súc cực kỳ lớn, giống như giam cầm đối phương vào một mạng lưới, khiến đối phương không thể nào thoát ra được.

Kim Thánh lúc này đang ở vào thế chủ động, nên không thể thu hồi chiêu kiếm kịp thời. Hắn bị một đao chém ngang ngực, rất may mắn là có thanh kiếm gánh chịu, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị trọng thương. Kim Thánh bị đánh văng ra phía sau, hắn chật vật đứng dậy chấp nhận thua cuộc.

Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn đi ra tuyên bố phần thắng thuộc về Liên Chân.

Bên dưới, Phương Triết cũng mở to mắt ra quan sát. Chiêu thức này lần khiêu chiếu ở gia viên, hắn chưa dùng qua. Nếu không với sức phá hoại như vậy, hoa viên nhà hắn chắc chắn tan thành bình địa. Hắn thở phào ra một hơi may mắn.

Lúc này Kim Thế Giai bên phía Xiêm Lợi ra hiệu hắn đến một vị trí lôi đài bên cạnh, cách lôi đài trung tâm chừng hai mươi trượng.

Phương Triết gật đầu, sau đó tiến về phía lôi đài phụ. Dương Nhất Lang cùng Hoa Thiên Nhai cũng đi theo sau. Động tĩnh không lớn, nhưng vẫn rơi vào một vài ánh mắt trên khán đài. Có người nhận ra hai người bọn họ liền thắc mắc nói “Đó không phải Phương Triết cùng Kim Thế Giai đã có kết quả sao, vì sao họ lại lên lôi đài phụ?”

Một người khác ra vẻ hiểu chuyện nói “Có thể Kim Thế Giai thua không phục, nên muốn khiêu chiến. Đi, chúng ta qua đó xem thử?”

Lúc này, Kim Thế Giai đã không còn vẻ ngạo nghễ nữa. Hắn biết đối phương đồng ý tái đấu đã là chuyện cho hắn một ân huệ. Nên hắn không biểu lộ bất kỳ tư thế nào làm đối phương phật ý.

Hắn hướng Phương Triết chắp tay nói “Lần trước mạo phạm Phương huynh đệ, lần này chân chính tái đấu, hy vọng Phương huynh đệ không nhân nhượng!”

Phương Triết gật đầu mỉm cười, hắn lấy ra Hoàng Ngân Kiếm trong túi càn khôn ra. Thanh kiếm sáng bóng, mang một màu vàng vô cùng đẹp mắt. Chỉ cần nhìn sơ có thể nhận ra đây đích xác là một thanh hảo kiếm.

Trong lòng Kim Thế Giai lúc này vô cùng chờ mong, hắn tìm hiểu kỹ lại đối phương. Đối phương là cao thủ dùng kiếm, có hai bộ kiếm pháp vô cùng điêu luyện là Phong Mạn Kiếm và Vân Du Tiên Kiếm Quyết. Giờ hắn rất nôn nao trong lòng.

Hắn chắp tay nói “Xin mời!”

Phương Triết nhìn đối phương nôn nóng, hắn vào tư thế Phong Mạn Kiếm, phóng ra liên tiếp ba nhát Phong Nhận Trảm về phía Kim Thế Giai. Kim Thế Giai nhìn kiếm khí lao về phía mình, hắn xuất ra lợi nhận quét qua ba đường cản trở ba hư ảnh lưỡi liềm. Kiếm khí không tán đi, mà đập vào mặt lôi đài gây ra ba tiếng vang thật lớn.

Tiếng vang khá lớn, khiến ánh mặt những người quan chiến đổ dồn về phía lôi đài phụ. Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có vài người trước đó đến xem trong lòng kinh ngạc, bọn họ nhất thời cảm thán.

Phương Triết nhìn Kim Thế Giai dùng lợi nhận dễ dàng đẩy lùi ba đòn liên tiếp Phong Nhận Trảm, hắn lúc này sinh ra hứng thú. Đối phương thực sự có bản lĩnh.

Đến phiên Kim Thế Giai lao về trước, hắn hét lên “Phong Nhận!”

Thân ảnh hắn lập tức đột biến, tạo ra liên tiếp bốn phân thân cùng với bốn cơn lốc cuốn về phía Phương Triết. Phương Triết cước bộ di chuyển cực kỳ nhanh né được liên tiếp hai đòn Phong Nhận. Hắn bộc phát hét lên “Phong Ba Trảm!”

Từ trong kiếm khí, phóng xuất ra liên tiếp những cơn gió xoáy chặn đứng những hư ảnh Phong Nhận của Kim Thế Giai, đẩy lùi hắn về sau ba bước chân. Một cơn gió xoáy vô tình quét qua hắn, tạo một vết cắt trên ngực cực kỳ nhỏ, rỉ máu.

Bên dưới lôi đài, lúc này đã bao quanh hơn ngàn người vây xem hai đối thủ trước đó đã đấu qua vô cùng nhạt nhẽo, giờ đây bọn họ hầu như thay đổi da thịt. Phong cách chiến đấu cũng khác nhau hoàn toàn. Đôi mắt người nào người nấy mở to ra không dám chớp động.

Kim Thế Giai sờ lên vết cắt vô cùng nhỏ đó, hắn cảm nhận chiêu thức vừa rồi đơn giản, nhưng bá đạo vô cùng. Đối phương vừa đẩy lùi, đồng thời công kích tạo ra một dư chấn khiến hắn dính chiêu.

Kim Thế Giai nét mặt lúc này vô cùng phấn khởi, đối thủ như vậy mới xứng đáng hắn giở hết thủ đoạn ra.

Hắn xé toang áo ra, lộ bộ ngực trần đầy lực lượng. Hắn hét lên “Hỏa Nhân Bạo!”

Một vài đồng đội Xiêm Lợi của hắn bên dưới lúc này đã không nhịn được, muốn ngăn cản. Nhưng Kim Thế Giai đã bộc phát ra khí thế bí kỹ Hỏa Nhân Công, một bí kỹ nội công vô cùng thâm hậu, trong vòng mười hô hấp bộc phát khí lực lên một trăm lần, minh mẫn cũng lên trăm lần.

Ánh mắt Kim Thế Giai lúc này đổi sang một màu vàng kim, thân người xích hồng vô cùng bá đạo. Hắn lợi nhận xòe ra, miệng lẩm bẩm “Liên Sát Thập Tam Biến!”

Thân ảnh hắn lập tức biến hóa ra mười ba phân thân nhìn vô cùng rõ ràng, trong tay lợi nhận bạo phát, liên tục công kích Phương Triết. Khí thế này cực kỳ khủng bố, áp đảo toàn trường. Người quan chiến bên dưới cảm nhận tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Phương Triết thấy động tác đối phương không còn dễ dàng đối phó, hắn lúc này chỉ còn cách sử dụng Vân Trung Bộ, thân ảnh hắn đồng thời biến mất. Hắn xuất hiện là bên ngoài vòng áp sát của Kim Thế Giai, tay hắn nhanh nhẹn quơ liên tục mười ba nhát chém của Phong Mạn Kiếm, tạo thành hai thức chồng chất lên nhau là Phong Nhận Trảm cùng Phong Ba Trảm, gió xoáy kết hợp với kiếm khí hình lưỡi liềm đan xen nhau, tạo ra một loại công kích không thể nào chống cự được. Mười ba gió xoáy, có cạnh hình lưỡi liềm càng quét sạch sẽ mười ba thân ảnh của Liên Sát Thập Tam Biến.

Kim Thế Giai không chịu nổi uy lực, bị đánh văng ra bên ngoài lôi đài mất đi ý thức. Bởi vì hắn chịu phản phệ của Hỏa Nhân Công, cùng dư chấn chiêu thức của Phương Triết. Hắn thật sự dậy không nổi.

Bên dưới người quan chiến thật sự không thể nào tin được hình ảnh vừa nhìn thấy. Đó là hai cao thủ nội kình thực lực đỉnh phong mới có thể tạo ra trận chiến vừa rồi. Khí kình áp súc khiến họ hầu như nín thở quan sát. Bọn họ đôi chân cho đến giờ vẫn còn cảm giác nhũng lại, đứng không vững.

Lúc này bên dưới người quan chiến tỉnh táo lại, bọn họ đồng loạt vỗ tay liên tục, cả ngàn cánh tay va vào nhau tạo ra một âm thanh khủng khiếp như thế nào, toàn trường như muốn vỡ tung. Bọn họ phấn khởi đến mức muốn lên lôi đài nhìn cho kỹ chân dung của Phương Triết. Đây chính xác là một thiếu niên thiên tài của lần Tuyển Thiên Tài Chiến lần này.

Bọn người Dương Nhất Lang, Hoa Thiên Nhai lúc này cũng không ngừng rung động. Đây chính là chân chính trận đấu đẹp mắt nhất mà họ từng chứng kiến.

Phương Triết đi xuống gần bọn họ, bọn họ vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Đến khi hắn vỗ tay một cái, Dương Nhất Lang mới chớp mắt tỉnh táo lại. Hắn lập tức lao về Phương Triết vỗ vai hắn liên tục nói “Lợi hại, vô cùng lợi hại, vi huynh phục. Phương đệ giấu nghề giỏi thật!”

Phương Triết cười ha ha, sau đó nhìn về hướng lôi đài trung tâm nói “Đi, qua đó xem Ngô Tiên Nhi thi đấu!”

Hắn nói xong, liền nhanh chóng rời đi. Dương Nhất Lang vẫn không bỏ cuộc, chạy theo sau lưng tiếp tục tán thưởng. Hắn thực sự quá phấn khích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK