Đối diện hai người bọn họ chính là một vùng quần đảo gồm 102 đảo nhỏ. Có một số khu vực đã bị tàn phá nghiêm trọng, từ xa cả hai vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Khoảng cách từ Thiên Phong Thành ở Thanh Lương Quốc đến Đông Hải khá xa. Trước kia nếu dùng ngựa tốt nhất cũng phải mất từ mười đến mười lăm ngày. Giờ cưỡi phi hành kiếm, cả hai chỉ mất chừng tám canh giờ là đến được vùng phụ cận.
Hoa Lạc Đồng ở phía sau cứ khiều vai hắn, cố tình gây chú ý.
Hắn ngoáy đầu về sau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng ta đưa ngón tay chỉ về phương hướng mặt trời lặn. Lúc này phong cảnh hoàng hôn được phủ lên một màu trời chiều. Thân ảnh cả hai trong phút chốc trở nên nổi bật hơn.
Hắn mỉm cười, dùng ngón tay búng lên trán nàng ta một cái trách mắng “Chúng ta đang làm chính sự, sư tỷ lại gây chuyện…”
Nói rồi hắn tiếp tục điều khiển phi hành kiếm đi một vòng quan sát động tĩnh xung quanh. Một vài hòn đảo ở khu vực bên ngoài đã bị sang bằng, không còn khí tức con người sinh sống.
Cùng lúc đó, cách hai người bọn họ chừng hai mươi dặm có một chiến thuyền đang hướng về khu vực một hòn đảo vừa bị tấn công. Chiến thuyền này to lớn, sức chứa hơn năm nghìn người. Dẫn đầu là đảo chủ Lý Thừa Phong với chòm râu đen rậm rạp, bộ dáng có phần dũng mãnh.
Trong ba ngày liên tiếp, đã hơn mười lăm hòn đảo đã bị sang bằng. Hắn không hiểu lý do gì nhưng đối phương ra tay ngoan độc, sát phạt. Cho nên hắn thân là đảo chủ, bắt buộc phải sớm ra tay ngăn cản. Nếu không cả Liên Đảo sẽ không thể yên ổn.
Khi chiến thuyền đi thêm chừng năm dặm đường, tiếp cận được gần hòn đảo vừa bị tấn công.
Từ xa có thể nhìn thấy khói lửa đang bốc cháy lên nghi ngút.
Hắn nhanh chóng ra lệnh tiến vào hòn đảo, khoảng cách với bờ ước chừng còn năm trăm trượng. Bất ngờ xuất hiện một lưu quang đâm thẳng tới. Chỉ trong phút chốc xuyên thủng chiến thuyền, khiến chiến nhanh chóng bị lật sang một bên.
Trên chiến thuyền lúc này có hơn năm trăm nhân sĩ, bọn họ đều là thuộc hạ dưới trướng đảo chủ được trang bị đao kiếm khí thế có phần ngoan cường.
Trước mặt bọn họ, lúc này lơ lửng bảy thân ảnh.
Thân ảnh bảy người này phiêu phù trên không trung, sắc mặt băng lãnh như những sát thần. Những người trên chiến thuyền không thể nào kiểm soát được tâm trí, chỉ trong phút chốc tay chân bủn rủn, toàn thân buông lỏng.
Đây chính là áp lực của tiên nhân đối với phàm nhân. Bọn họ giống như một đám kiến hôi, dễ dàng bị nghiền ép.
Đảo chủ Lý Thừa Phong mặc dù có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không nghĩ tới. Những hòn đảo trước đó bị tấn công, không phải do con người gây ra, mà do một nhóm người có thực lực phi phàm. Chỉ cần hơi thở đối phương mạnh một chút cũng khiến tâm can bọn họ không thể kiểm soát được.
Vị thiếu niên mặc trường màu ở giữa bảy người không nói câu nào, chỉ tùy tiện một ngón tay điểm ra.
Một lưu quang nhỏ như ngón tay bắn ra, đâm xuyên qua lòng ngực đảo chủ dễ dàng. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn trong sự bất ngờ, hắn chỉ vừa mới hít vào chưa kịp thở ra đã bị đối phương đánh tới.
Hắn ôm ngực rồi khụy xuống, ánh mắt tuyệt vọng nhìn bảy thân ảnh đang chuẩn bị đồ sát. Nếu biết trước như vậy, hắn sẽ không dẫn theo nhiều người để rồi chết oan giống như hắn.
Đối phương tiếp tục giơ ngón tay ra, lần này là hướng khoang thuyền. Chỉ cần đối phương ra tay, con thuyền lập tức sẽ bị băm nát. Toàn bộ hơn năm trăm thuộc hạ nhất định phải chết.
Hắn nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy cảnh tượng này.
Bên tai hắn chỉ nghe một chấn động vang lên. Chấn động này vô cùng mạnh khiến tóc tai hắn dập dờn.
Hắn ngạc nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy hai thân ảnh đang đứng trên một thanh kiếm với dạ quang tỏa ra xung quanh.
Hai thân ảnh này chính là Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng.
Bọn họ đến kịp lúc.
Bạch Vô Thiên đứng trên phi hành kiếm, đối diện bảy thân ảnh đang phiêu phù trước mặt. Khoảng cách cả hai ước chừng hai trăm trượng.
Hắn vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra thiếu niên trạc tuổi hắn chính là người đã khiêu chiến hắn, hẹn hắn ở Thái Sơn ba tháng trước. Xem như hắn đã hiểu rõ được lai lịch đối phương phần nào, đối phương chính là người đại diện Trình gia ở Nam Sơn Nhiêu Khê.
Hắn nhàn nhạt nói “Các ngươi tàn sát dân thường không nể mặt Thiên Sư Đường sao?”
Giới Đường ở Bắc Cảnh thực lực nhỏ yếu, từ khi hắn du nhập Bắc Cảnh chưa hề được nhắc đến. Chỉ có Thiên Sư Đường, nhưng Thiên Sư Đường ở Vô Thượng Tông cũng đã bị xóa tên. Chỉ còn lại Thiên Sư Đường ở Thần Vực. Hắn không biết Thiên Sư Đường ở Thần Vực có thực lực thế nào, nhưng có thể dựa vào đó để hù dọa đối phương.
Đối phương hầu như dửng dưng trước cái tên Thiên Sư Đường. Đối phương không hề e ngại trước thế lực của Thiên Sư Đường.
Thiếu niên cũng nhận ra người ngăn cản hắn chính Bạch Vô Thiên. Ngoài Bạch Vô Thiên ra, có ai ở Văn Lang Châu có đủ bản lĩnh ngăn cản chỉ pháp vừa rồi. Hắn nhàn nhạt cười, nhưng không nói gì.
Ánh mắt hắn dời sang Hoa Lạc Đồng.
Hắn đưa ánh mắt nhìn Hoa Lạc Đồng một lúc, đến nỗi Hoa Lạc Đồng có một loại cảm giác vô cùng khó chịu. Cảm giác bức bối khó chịu khiến nàng cắn chặt răng lại muốn động thủ.
Hắn nhìn thái độ của Hoa Lạc Đồng, khe khẽ để ngón tay lên miệng với ý bảo nàng ta giữ im lặng.
Hắn không nói gì, chỉ giơ bàn tay trái về phía Hoa Lạc Đồng, sắc mặt hắn không thể hiện ra cảm xúc gì.
Hoa Lạc Đồng bất giác phát run, nàng cảm nhận một loại áp lực cực kỳ khủng khiếp khiến tâm can nàng muốn gục ngã. Nàng muốn gục ngã trước đối phương, tay phải nàng bất giác run lên một cái như thế muốn hướng về phía đối phương.
Nội tâm nàng hoảng hốt cực độ.
Lý do gì cơ thể nàng vừa rồi đã mất kiểm soát, hoàn toàn lệ thuộc vào đối phương. Đây là ý gì.
Thiếu niên đối diện lúc này mới nhếch miệng lên cười. Hắn cười không phải cười, chỉ là một loại động tác hiển nhiên là như vậy. Sự thật vốn là như vậy. Hắn đã xác nhận xong.
Bạch Vô Thiên một bên quàng tay qua vai Hoa Lạc Đồng. Hắn cảm nhận được nhịp tim nàng đang đập gấp rút, đôi vai khẽ run lên. Hắn lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng.
Hắn gấp rút trấn án “Sư tỷ không sao, có ta!”
Lúc này thiến niên đối diện mới từ tốn nói “Ba ngày sau… gặp trên đỉnh Thái Sơn xem ngươi có bản sự gì!”
Hắn chỉ buông ra một câu khinh thường rồi xoay người rời đi. Bảy thân ảnh bọn họ mờ dần rồi biến mất, không lưu lại khí tức hay ba động nào khác.
Nhóm thuộc hạ đảo chủ lúc này mới bình tĩnh lại. Bọn họ nhanh chóng dìu đảo chủ ngồi xuống, với thương tích nghiêm trọng như vậy. Đảo chủ mười phần không thể nào qua khỏi.
Hoa Lạc Đồng lúc này mới thở ra một hơi thật dài.
Lần đầu tiên nàng không thể kiểm soát được thân thể vốn của mình. Chuyện kỳ lạ này lại phát sinh trên người nàng khiến nàng đã mất đi bản ngã. Nàng cảm nhận thế giới quan nàng triệt để sụp đổ.
Bạch Vô Thiên nhìn bộ dáng suy sụp của Hoa Lạc Đồng. Hắn gấp rút không biết phải làm sao, chỉ có thể dùng hai tay bợ lấy khuôn mặt nàng bắt nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Hắn chậm rãi nói “Sư tỷ, bình tĩnh lại. Còn có ta đây!”
Hắn một bên an ủi, một bên chú ý đảo chủ đang trong tình trạng thoi thóp sắp không qua khỏi. Hắn buông Hoa Lạc Đồng ra, nhanh chóng lấy ra Liệu Thương Đan nhét vào miệng đảo chủ.
Chỉ mười hô hấp sau sắc mặt đảo chủ trở nên hồng hào, khí sắc đã bình thường lại.
Đảo chủ mở mắt ra, nhận ra thiếu niên đối diện vừa cứu hắn và thuộc hạ khỏi cái chết. Hắn cùng thuộc hạ nhanh chóng quỳ xuống hướng thiếu niên đối diện dập đầu ba cái.
Hắn thành khẩn nói “Đa tạ tiên nhân cứu mạng…”
Bạch Vô Thiên tiến lại gần đỡ đảo chủ lên rồi nói “Ta từ Bạch gia đến cứu viện. Việc hôm nay tạm thời đã xong, đối phương mười phần sẽ không ra tay nữa. Vị đại ca này cứ an tâm tịnh dưỡng”
Nói rồi, hắn dìu Hoa Lạc Đồng phóng lên phi hành kiếm rời đi.
Thân ảnh cả hai chớp mắt biến mất sau chân trời.
Phía sau người nào người nấy đều quỳ xuống vái lạy thêm một lần nữa. Đây chính là lần đầu tiên bọn họ gặp qua tiên nhân. Bởi vì chỉ có tiên nhân mới có thể cưỡi trên thanh kiếm bay lượn như vậy.
Đảo chủ nhìn theo bóng lưng của vị tiên nhân vừa rời đi, nội tâm dâng lên một sự cảm kích. Nếu không có Bạch gia ra tay kịp thời, bọn họ chắc chắn toàn quân bị diệt. Hắn nhủ lòng sau khi thương thế bình phục nhất định sẽ đến Bạch gia bái phỏng.