Mục lục
Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả những người có mặt đều biết Hàn Thiếu Bảo đang làm khó dễ Phương Triết. Nhưng vì Hàn Thiếu Bão là lão sư, nên bọn họ không dám có ý kiến.

Khuôn mặt Phương Triết lúc này vô cùng khó coi, hắn không nghĩ tên Hàn Thiếu Bảo lại vô sỉ đến như vậy. Hắn trước đã nói, bản thân hắn chưa từng dùng qua kiếm, giờ Hàn Thiếu Bảo lại muốn so kiếm, đây chẳng phải là trắng trợn làm khó dễ sao.

Phương Triết gượng cười nói “Vậy thì so kiếm đi!”

Nói đến đây, hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp “… nhưng quy tắc lúc này do ta đặt ra!”

Hắn nói xong, liền cầm một khúc côn gần đó, vẽ một vòng tròn có khuôn viên ước chừng năm trượng. Sau khi vẽ xong, hắn hướng Hàn Thiếu Bảo nói “Không cần dùng đến võ đài, ta và ngươi đứng trong vòng tròn, ai ra khỏi vòng liền thua!”

Hàn Thiếu Bảo nhìn nét mặt Phương Triết vô cùng tự tin, hắn cảm giác có một tí gì đó không ổn. Nhưng hắn chính là lão sư Tinh Hoa Võ Học, quyền pháp, kiếm pháp đều là bậc thầy. Làm sao để một tiểu tử qua mặt được.

Hắn gật đầu đồng ý, một tên hộ vệ liền đem đến cho hắn một thanh kiếm dài ba thước với lớp vỏ mạ vàng vô cùng đẹp mắt. Hắn cầm lấy thanh kiếm sau đó tiến đi vào vòng tròn, ánh mắt hướng về Phương Triết chờ đợi.

Phương Triết không nói gì, hắn nhìn xung quanh diễn võ trường để tìm một thanh kiếm phù hợp. Hắn nhìn thấy một thanh trọng kiếm rất to, độ dài chừng bốn thước, nhìn bề ngoài nó vô cùng nặng nề. Người không có khí lực, sẽ không thể nhấc nổi nó.

Vũ Khởi lão sư bên cạnh quan sát, nhìn Phương Triết lựa chọn trọng kiếm, hắn cũng bắt đắc dĩ thở dài. Một thiếu niên chưa luyện qua kiếm lại chọn trọng kiếm chẳng khác nào tự nguyện thua cuộc. Tình huống lúc này, Phương Triết nhận được hầu như là sự đồng cảm của đồng học.

Phương Triết nhẹ nhàng cầm thanh trọng kiếm đi vào vòng tròn. Vũ Khởi lão sư bên ngoài nhìn thấy phong thái điềm tĩnh, hầu như không hề cảm giác hắn đang cầm một thanh trọng kiếm. Cân nặng thanh trọng kiếm không phải là năm mươi cân sao, bộ dáng hắn như đang cầm một thanh kiếm gỗ vậy. Mọi người suy đoán đó chắc chắn là một thanh trọng kiếm giả, được làm từ gỗ.

Hàn Thiếu Bảo nhìn thanh trọng kiếm trong tay Phương Triết mỉm cười, hắn cũng cho rằng đối phương đang chơi trò tâm lý. Hắn mỉa mai “Chọn một thanh kiếm gỗ để tạo uy phong sao? Trước ngươi cẩn thận!”

Hắn nói xong, liền tiến về Phương Triết chém hai nhát, hắn chỉ sử dụng kiếm chiêu bình thường, vì cho rằng Phương Triết không xứng đáng để hắn nghiêm túc.

Phương Triết bình thản, thay vì đỡ kiếm, hắn quét một đường kiếm từ dưới lên, kiếm chiêu bình thường, nhưng sức nặng hầu như là tuyệt đối, khiến Hàn Thiếu Bảo bị đẩy lùi về sau năm bước. Hắn bất ngờ, lúc này mới phát hiện tay phải đang cầm kiếm run rẩy. Sức nặng của đòn vừa rồi, hầu như trên năm trăm cân. Hắn nhìn chằm chằm vào Phương Triết, đổ một giọt mồ hôi.

Nét mặt Hàn Thiếu Bảo lúc này mới nghiêm túc lại, hắn không dám khinh thường đối thủ nữa. Đồng học xung quanh quan sát, cũng im lặng theo dõi, không một tiếng động.

Hàn Thiếu Bảo nghiêm túc lại nói “Vừa rồi khinh suất, lần này ta sử dụng Hàn gia kiếm, ngươi phải cẩn thận!”

Phương Triết vừa rồi sử dụng kiếm chiêu bình thường, hắn cảm ngộ ra được một chiêu kiếm đơn giản. Hắn mỉm cười nhìn Hàn Thiếu Bảo nói “Ta vừa rồi nghĩ ra một chiêu kiếm gọi là chém hoa quả, ta dùng nó đối kháng ngươi”

Hàn Thiếu Bảo khinh thường, trong trận chiến cảm ngộ kiếm chiêu, ngươi nghĩ ngươi là thiên tài sao. Hắn vào tư thế kiếm chiêu Hàn Gia Kiếm, sau đó “vèo” một phát đâm xuyên qua Phương Triết. Hắn cảm giác đã đâm xuyên qua Phương Triết, nhưng rốt cuộc nghĩ lại đó chỉ là ảo giác. Hắn không biết, hắn đã đâm xuyên qua Phương Triết nhưng đó chỉ là tàn ảnh lưu lại, với năng lực hắn hiện tại, chưa thể nào hiểu được tàn ảnh là gì.

Phương Triết lúc này thở ra, hắn không nghĩ kiếm chiêu lại lợi hại như vậy. Sử dụng kiếm chiêu có thể tăng tốc độ di chuyển, tăng sát thương lên địch nhân. Hắn nếu không có cước bộ nhanh, đã bị trọng thương rồi.

Nghĩ đến đây, nét mặt Phương Triết trở nên cương quyết. Về phần Hàn Thiếu Bảo hắn không để Phương Triết nghỉ ngơi, trực tiếp hướng kiếm chiêu về phía Phương Triết. Phương Triết nhìn hành động chậm rãi của hắn đang lao tới, hắn lại sử dụng một chiêu quét từ dưới lên, Hàn Thiếu Bảo văng về sau chưa kịp phòng bị, lại bị một kiếm chiêu quét từ phải sang trái, hắn nhanh chóng dùng kiếm chống đỡ. Sức nặng của trọng kiếm quá mạnh, hắn bị đánh bay ra bên ngoài vòng, lăn lộn thêm năm trượng, rồi sùi bọt mép bất tỉnh.

Các vị đồng học xung quanh quan sát ngơ ngẩn “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Bọn họ chỉ nhìn thấy Phương Triết chém lên một nhát, sau đó liền không có sau đó, Hàn Thiếu Bảo đã bất tỉnh. Trước đó một hô hấp, bọn họ không kịp nhìn thấy gì.

Bọn họ lúc này mới kịp phản ứng “Phương Triết thắng rồi!”

Vũ Khởi lão sư có thể nhìn rõ ràng hành động vừa rồi Phương Triết. Hắn đánh giá Phương Triết có tốc độ cực kỳ nhanh, và cực kỳ khỏe. Nếu không thì một chiêu kiếm không thể đẩy lùi đối thủ, lại còn đánh bật đối thủ ra xa như vậy. Rất may mắn là Hàn Thiếu Bảo cũng là cao thủ dùng kiếm, nếu là một người bình thường chắc đã mất mạng.

Phương Triết ném cây trọng kiếm về vị trí củ, sau đó phủi vạc áo mình. Hắn nhìn sang Bạch Nhiên Nhiên vẫn đang chấn kinh, chưa hồi phục. Hắn nói “Chúng ta đi thôi, tên kia chắc không dám quấy rầy tỷ nữa!”

Hắn vừa nói, vừa lôi kéo Bạch Nhiên Nhiên rời khỏi diễn võ tràn. Để lại bọn người ánh mắt đầy kinh ngạc. Trận so tài đơn giản, rố cuộc lại là một cuộc đọ kiếm đỉnh cao như vậy. Bọn học sinh người nào người ấy ánh mắt sáng lên như đuối. Bọn họ quyết định sẽ cố gắng học kiếm, sau đó hướng Phương Triết truyền thụ Chém Hoa Quả Kiếm thức. Nếu Phương Triết biết bọn đồng học có ý nghĩ như vậy, hắn không biết sẽ biểu hiện đặc sắc như thế nào.

Vũ Khởi lão sư thì đứng im, âm thầm cảm thán “Nhân tài luyện võ, lại chọn làm văn nhân, đúng là kỳ quái!”

….

Phương Triết cùng Bạch Nhiên Nhiên rời khỏi diễn võ tràng được một đoạn thì dừng lại.

Hắn nhìn Bạch Nhiên Nhiên đang ghì chặt lấy hắn, không chịu buông. Hắn mới nói “Buông ra!”

Bạch Nhiên Nhiên nhõng nhẽo “Không buông!”

Phương Triết bất đắc dĩ hù dọa nàng “Không buông, đệ không giúp tỷ nữa!”

Nghe Phương Triết hù dọa như vậy, nàng cân nhắc một lúc mới chịu buông ra. Phương Triết ra vẻ người lớn, sờ lấy đầu nàng nói “Vậy mới ngoan!”

Lúc này tâm trạng Bạch Nhiên Nhiên như một chú mèo lười, nũng nịu bên cạnh Phương Triết. Nàng không nghĩ tới, đứng gần tiểu đệ Phương Triết tâm trạng lại thoải mái đến như vậy.

Phương Triết đẩy nàng ra xa một tí rồi nói “Giờ tiểu đệ về lớp, có gì gặp lại tỷ sau!”

Phương Triết vừa nói vừa đi, nên chưa dứt câu đã cách Bạch Nhiên Nhiên một khoảng cách xa. Nàng một mình ở lại thất lạc. Nhìn tiểu đệ đang sợ hãi mình, nàng phì cười “Tiểu đệ đệ thật dễ mắc cỡ nha!”

Lúc này cách xa Bạch Nhiên Nhiên cùng Phương Triết hơn trăm trượng. Có một thân ảnh đang âm thầm quan sát hành động của Phương Triết trên tầng hai của một tòa cao lầu trong Thái Học Viện. Thân ảnh này nhìn Phương Triết rời khỏi Bạch Nhiên Nhiên trở về lớp học, mới chậm rãi đi vào bên trong thư phòng.

Thân ảnh này chính là phó viện trưởng Thái Học Viện, Lệ Thu Hoa ngoài ba mươi tuổi, nhưng dáng dấp như một mỹ nữ tuổi trăng tròn, vô cùng xinh đẹp.

Nàng đi vào thư phòng, báo cáo lại tình hình cho viện trưởng Hoàng Nhạc Công. Lão phong thái ung dung điềm tĩnh, vẫn cặm cụi vẽ tranh như thường lệ. Đây chính là thú vui tiêu khiển của lão.

Phó viện trưởng Lệ Thu Hoa hướng lão iện trưởng nói “Động tĩnh vừa rồi là do Hàn Thiếu Bảo so tài với học trò Phương Triết!”

Lão viện trưởng vẫn không ngẩng đầu lên, lão hỏi “Nguyên nhân?”

Phó viện trưởng Lệ Thu Hoa trả lời “Việc này, nữ nhi không rõ ràng nhưng có lẽ là vì tranh giành tình cảm của Bạch Nhiên Nhiên!”

Lão đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn Lệ Thu hoa nói “Ai thắng?”

Lệ Thu Hoa trả lời ngay “Phương Triết thắng!”

Lão “a” lên một tiếng, sau đó mỉm cười “Một lão sư Tinh Hoa Võ Học lại thua với chuyên môn của mình, khóa lão sư mới này đúng là có bản lĩnh!”

Lệ Thu Hoa vội cải chính “Không phải Hàn lão sư bất tài, mà do Phương học trò lợi hại!

Lão viện trưởng mỉm cười, với lấy một tờ mật thư trên bàn. Lão đưa cho Lệ Thu Hoa, lão nói “Ngươi xem đi!”

Lệ Thu Hoa cầm tờ mật thư lên xem, bên trong báo cáo lại lai lịch Phương Triết vô cùng chi tiết.

Phương Triết trước mười tuổi là tiểu thiếu gia bị bệnh câm người Lăng Ba Thành, sau đó gặp cơ duyên nói chuyện được. Nhờ chữa trị bệnh mù bẩm sinh cho con cháu Bạch gia nhận được ân tình. Nghe nói hắn một người diệt một sơn trại ở Thanh Sơn.

Phương Triết là nhân vật rất nổi tiếng ở Lăng Ba Thành, từng đẩy lùi một con thủy quái ở Lộc Nhân Thôn, dịp lễ Hội Hoa Đăng. Kề vai hắn là một con thú sủng dáng người to lớn…

Lão viện trưởng nhìn Lệ Thu Hoa bỏ bức mật thư xuống, lão hỏi “Thế nào?”

Lệ Thu Hoa không giấu được rung động, nhất là việc làm của hắn ở Vọng Nguyệt Lầu. Một mình tiêu diệt hết hơn ba mươi tên Âm Sát. Mà người đứng đầu Âm Sát chính là tôn tử lão viện trưởng, hoàng tử Thanh Nguyên Quốc Hoàng Ngân Phong. Chuyện Hoàng Thất, lão viện trưởng không tiện nhúng tay vào, hơn nữa Âm Sát chưa có hành động nào quá mức tàn bạo. Nếu không lão viện trưởng cũng đã thanh lý môn hộ.

Lệ Thu Hoa lúng túng nói “Không phải hắn là thư sinh sao? Quá khoa trương đi!”

Lão viện trưởng mỉm cười “Bởi vậy, hắn có rất nhiều bí mật. Cho nên Lệ phó viện trưởng nhớ chiếu cố hắn, đừng để hắn chịu ủy khuất. Tương lai Thiên Tài Chiến, chắc chắn là dựa vào hắn mới đêm về vinh quang cho Thanh Nguyên Quốc!”

Lệ Thu Hoa giật mình, nàng ngẫm nghĩ một lúc mới gật đầu, nàng khom người nhận nhiệm vụ. Nàng nghĩ đến Thiên Tài Chiến, trong lòng cảm thấy chua xót. Đã nhiều năm rồi, Thanh Nguyên Quốc chưa một lần đạt tới vinh quang cao nhất. Mà Thái Học Viện là nơi đào tạo ra những nhân tài, nhưng bọn họ chưa một lần được tỏa sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK