Đa phần người quan chiến là nam nhân. Bọn họ âm thầm cảm thán. Bọn họ không cần xem nàng ta đấu, chỉ cần nàng ta đứng đó, không làm gì hết vẫn có một sự cuốn hút đặc biệt.
Thạch Công đến từ Xiệm Lợi, tính cách khá thô lỗ, sử dụng cước pháp. Hắn không quá để tâm đến ngoại hình đối phương. Tiếng chuông vừa vang lên, hắn phi thân lên cao chừng mười thước, cước pháp nện xuống lôi đài, tạo thành một cơn địa chấn thẳng hướng Trình Niệm Băng. Nàng ta sử dụng Hàn gia kiếm pháp che chắn, nhưng vẫn bị dư chấn đẩy lùi về sau. Nhân cơ hội đó, Thạch Công bất ngờ xuất hiện bên cạnh nàng, tung một cước, quét ngang thắt lưng nàng, mặc dù nàng dùng kiếm đỡ được, nhưng vẫn bị thổi bay xuống lôi đài. Thế công Thạch Công hoàn toàn áp đảo nàng.
Trình Niệm Băng nhìn đối phương thô lỗ, nhưng cước pháp đối với nàng đều nhân nhượng, không dùng sát chiêu âm thầm cảm kích. Nàng đứng dậy chắp tay sau đó rời đi. Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn đứng ra tuyên bố “Trận thứ tư, Thạch Công thắng! Trận thứ năm Kim Vô Lại đến từ Xiêm Lợi đấu với Liên Chân đến từ Thanh Nguyên Quốc!”
Chấp sự chưa tuyên bố xong, đã thấy Liên Chân phóng lên lôi đài, khí thế vô cùng bức bách. Trên vai hắn vác một thanh trường đao, vô cùng oai phong lẫm liệt.
Dưới đài, Kim Vô Lại chậm rãi bước lên. Hai cánh tay hắn mang hộ oản màu vàng chưa bộc phát khí thế nhưng chẳng ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt hắn. Ánh mắt hắn vô cùng sâu, chân mày kiếm như thể một người bí ẩn, sẵn sàng mang đến bất ngờ cho mọi người.
Tiếng chuông vang lên, Liên Chân phóng tới sử dụng Cuồng Đao chém nhiều nhát liên tục về hướng Kim Vô Lại. Hắn không hề né tránh, dùng tay không đỡ dễ dàng, tràng cảnh giống như Liên Chân đang chém vào một thân trụ cột không hề xê dịch được đối phương.
Liên Chân thấy vậy, phóng lên cao bổ xuống một đao với khí lực vô cùng mạnh mẽ, bạo phát ra một đao khí rất bá đạo. Kim Vô Lại không chút do dự, hai tay chéo lại ngăn cản nhát đao, khiến Liên Chân bị dội ngược về sau. Kim Vô Lại bước về trước một bước, hắn tung một cú đâm thẳng. Một loại khí kình bộc phát, gợn sóng đâm thẳng vào người Liên Chân khiến hắn bị đánh bay về sau năm trượng.
Liên Chân lập tức ngồi dậy, vô cùng bất ngờ. Hắn lúc này nhận ra, đối thủ hắn vô cùng lợi hại.
Liên Chân không còn cách nào khác, hắn chỉ có tuyệt chiêu duy nhất là Bách Hợp Đao Pháp hy vọng tìm ra khe hở của đối phương. Hắn nhanh chóng ném thanh trường đao về hướng Kim Vô Lại, thân thể hắn phóng theo sau chuẩn bị ra ma trận đao hòng khóa chặt đối phương. Bất ngờ là khi thanh đao vừa rời khỏi hắn, thân ảnh Kim Vô Lại thình lình xuất hiện trước mặt hắn, tung một cú đấm ước chừng năm trăm cân ngay ngực hắn, bắn ngược Liên Chân về sau hai mươi trượng trực tiếp rơi khỏi lôi đài. Miệng hắn xì bọt mép bất tĩnh.
Kim Vô Lại thu quyền, khẽ nhếch miệng cười khi dễ hắn. Tiếng chuông vang lên trong sự ngỡ ngàng của nhiều người. Trong lòng một vài người quan chiến lúc này rút ra được một kinh nghiệm đó là khí thế là một chuyện, bản lĩnh là một chuyện khác. Người bản lĩnh thực sự thường ít khi phô trương ra bên ngoài. Ví dụ như… một vài người đưa ánh mắt về hướng Phương Triết. Hắn lúc này tâm trạng vô cùng thoải mái quan chiến, vì hắn may mắn được luân không.
Tiếng chuông vang lên, chấp sự Lâm Ngạn tiếp tục tuyên bố “Trận thứ sáu giữa Liễu Ngọc Nga đến từ Thanh Lương Quốc đấu với Ngô Tiên Nhi đến từ Thanh Nguyên Quốc, mời hai thí sinh vào vị trí!”
Lúc này bên dưới người đến quan chiến bắt đầu ồn ào. Hai thí sinh đều rất đặc biệt, vì họ sử dụng đàn tranh để giao đấu. Đây chính là thi đấu bằng âm hưởng, mà mắt thường họ không nhìn thấy.
Trên lôi đài lúc này bắt đầu xuất hiện hai thân ảnh, một là Liễu Ngọc Nga thân cao mảnh mai, dáng người tuyệt đẹp thân mặc một bộ xiêm y vô cùng thướt ta. Còn đối diện là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, lúc nào cũng ôm một cây đàn. Khí thế cả hai không có, nhưng nói về ngoại hình Liễu Ngọc Nga hơn hẳn.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Ánh mắt Ngô Tiên Nhi liếc nhìn về hướng Phương Triết, khiến hắn lúng túng. Hắn trong lòng không hiểu, vì lí do gì nàng ta cứ nhìn về phía hắn mỗi khi xuất hiện.
Ngón giữa tay phải Ngô Tiên Nhi nhẹ nhàng gãy một âm, một âm thanh mềm mại cất lên, ánh mắt nàng nhất thời sắc bén trở lại, khí thế đột nhiên bừng phát, y phuc nàng tự tung bay theo gió. Bên dưới quan chiến nhất thời cảm giác nổi da gà, chân lông như muốn dựng đứng lên.
Một vài người nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, họ thốt lên “Âm Sát Lục, đây mới thực sự là Âm Sát Lục!”
Liễu Ngọc Nga nhướng mày, nàng ta cảm nhận được một sự nguy hiểm. Nàng ta dùng bàn tay chạm nhẹ vào dây đàn, tạo ra một âm hưởng lấn át khi thế của Ngô Tiên Nhi, xung quanh bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Sắc mặc Ngô Tiên Nhi lúc này sắc lạnh, không cảm xúc, ánh mắt nàng ta sắc bén như một âm khúc vừa mới cất lên, nàng như biến thành một con người hoàn toàn khác lúc trước.
Ngô Tiên Nhi đột nhiên cất tiếng nói “Ty Phong Cầm?”
Liễu Ngọc Nga giật mình, mặc dù tiếng nói của Ngô Tiên Nhi vô cùng nhỏ, chỉ như một mình nàng nói, tự mình nghe không quan tâm xung quanh. Liễu Ngọc Nga ngỡ ngàng nói “Ngươi là người của Khúc Linh Các?”
Dưới khán đài có người thoáng nghe được danh tự “Ty Phong Cầm”, bọn họ liền nghĩ ngay đến Ty Ông cùng Phong Nương của Khúc Linh Các. “Ty Phong Cầm” chính là bảo vật trấn phái của Khúc Linh Các. Hai người bọn họ kết hợp lại hầu như thiên hạ không địch thủ. m Sát Lục thời bấy giờ vang danh tứ phương, nó có thể khiến tâm trí mê muội, cũng có thể là một vũ khí cực kỳ sắc bén không người nào đối kháng được. Tiếc rằng, vì biến cố nào đó, Ty Ông biệt tích giang hồ, chỉ còn lại một mình Phong Nương tâm trí thất lạc, không còn dính dáng đến chuyện giang hồ. Từ đó Khúc Linh Các thoái lui, danh tiếng cũng từ đó đi xuống, rồi dần biến mất khỏi giang hồ.
Ngô Tiên Nhi lúc này chỉ đích danh “Ty Phong Cầm” chứng tỏ bên trong có nội tình. Bên dưới nhiều người quan tâm, chăm chú lắng nghe.
Liễu Ngọc Nga phủ nhận nói “Ta không biết Ty Phong Cầm là gì, đây là Liễu Vi Cầm của Liễu gia ta!”
Ngô Tiên Nhi không nói, nàng lại gãy một âm khúc, tạo ra một làn sóng hướng về phía Liễu Ngọc Nga. Nàng ta lấy tay nhẹ nhàng chạm vào dây đàn, lập tức giải trừ âm hưởng Ngô Tiên Nhi gây ra. Ngô Tiên Nhi lại nói “Đó là bằng chứng, trên tay ngươi là Ty Phong Cầm!”
Ngô Tiên Nhi không nói nữa, nàng ngồi nhỏm xuống, một đầu cây đàn đặt dưới đất, một đầu để lên chân nàng. Bàn tay bắt đầu lướt lên, lướt xuống tạo ra một điệp khúc du dương, uyển chuyển khiến khách nhân quan chiến trong người ớn lạnh. Người không có nội công hầu như phải bịt lỗ tai lại để tránh ảnh hưởng.
Phía Liễu Ngọc Nga cũng không kém, nàng ta cũng ngồi nhỏm xuống, tư thế hầu như không sai biệt với Ngô Tiên Nhi. Hai tay nàng lướt về trước phóng xuất một cơn sóng âm về phía Ngô Tiên Nhi, sóng âm như vạn cây ngân châm đâm vào huyệt vị của Ngô Tiên Nhi.
Ngô Tiên Nhi không hoảng, đầu ngón tay chạm một vòng trên bề mặt dây đàn, nhanh chóng phóng ra một lớp màn bảo vệ, đồng thời ngón trỏ tay còn lại lướt về trước một đường tạo thành một hư ảnh phong nhận, nàng tiếp tục dùng ngón cái và ngón trỏ căng một sợi dây đàn tạo thành một cơn lốc hướng về phía Liễu Ngọc Nga. Liễu Ngọc Nga cũng vô cùng chăm chú dùng tay chạm nhẹ vào bề mặt đàn tạo thành một tấm màn bao phủ xung quanh. Đây là một lớp bảo vệ vô hình, những m Sát Lục của Ngô Tiên Nhi chỉ dừng lại bên ngoài, không xâm nhập được.
Liễu Ngọc Nga nhìn về trước, gãy một khúc đàn, âm thanh da diết sau đó nàng ta vỗ lên cây đàn một cái, vô số hư ảnh phi kiếm xuất hiện rồi phóng nhanh về phía Ngô Tiên Nhi, khi thế rất hùng hồn. Những người am hiểu m Sát Lục suy đoán, đợt tấn công này, lớp màn bảo vệ của Ngô Tiên Nhi vô dụng.
Ngô Tiên Nhi bình tĩnh không vội, nàng chậm rãi nhấc một sợi dây đàn lên cao, căng cứng rồi buông ra, dây đàn đập vào cây đàn gây ra một dư chấn, khí thế tỏa ra xung quanh. Nàng ta tiếp tục dùng ngón tay nhấc thêm một sợi dây đàn, lại buông ra tạo thêm một dư chấn, lúc này hai tay nàng lướt về trước, gây ra một tạp âm khiến toàn bộ hư ảnh phi kiếm dừng lại. Ngô Tiên Nhi tiếp tục gãy nhanh một loạt điệp khúc, hướng toàn bộ phi kiếm lên cao, sau đó toàn bộ phi kiếm quay đầu lại về hướng Liễu Ngọc Nga rồi bất ngờ tấn công.
Sắc mặt Liễu Ngọc Nga đại biến, vội vàng né sang một bên, một tiếng nổ cực lớn vang lên, tại vị trí nàng vừa ngồi bị khoét một hố lớn, khiến nàng chân tay bủn rủn.
Ngô Tiên Nhi chậm rãi nói “Âm Sát Lục của ngươi, học chưa tới!”
Tay phải Ngô Tiên Nhi ấn xuống dây đàn, rồi theo đàn hồi bắn ngược lại, một hư ảnh đại đao thình lình xuất hiện, bao trùm toàn bộ lôi đài, lơ lửng trước Liễu Ngọc Nga khiến nàng ta hầu như thất lạc, khụy xuống đất.
Ngô Tiên Nhi chậm rãi tiến lại gần, cầm cây đàn của Liễu Ngọc Nga lên. Nàng ta ngắm nghía cây đàn một hồi, sau đó chạm vào một vị trí mặt dưới cây đàn. Bất ngờ phát sinh, cây đàn màu nâu sẫm của gỗ quý, chuyển sang một màu bạch ngọc vô cùng đẹp mắt.
Tình huống phát sinh đột biến như vậy, khiến một số người quan chiến bất ngờ, bọn họ nhận ra đó đích thị là “Ty Phong Cầm” bảo vật trấn phái của Khúc Linh Các.
Sắc mặt của Liễu Ngọc Nga lúc này vô cùng thất lạc, nàng ta muốn phản bác lại nhưng không thể nói ra lời. Đây là cây đàn trưởng bối giao cho nàng tham gia Tuyển Thiên Tài Chiến, nàng không nghĩ tới phía sau lại có một bí mật như vậy. Điều này nói lên, Liễu gia nàng đã trộm đồ của Khúc Linh Các.
Tiếng chuông lúc này vang lên, Liễu Ngọc Nga chấp nhận thua cuộc. Nàng đi về vị trí đồng đội nàng, ánh mắt nàng khẽ liếc về phía khán đài, có một vài vị trưởng bối Liễu gia đang âm thầm nhìn nàng.
Về phía Ngô Tiên Nhi, nàng ta lúc này khí thế biến mất, trở lại thành một tiểu cô nương ít nói, bẽn lẽn rồi nhìn về phía Phương Triết. Nàng ta đeo Ty Phong Cầm lên lưng, trong tay vẫn ôm cây đàn quen thuộc của mình đi xuống lôi đài.
Chấp sự Lâm Ngạn người chứng kiến tất cả, đứng lên tuyên bố “Trận thứ sáu, Ngô Tiên Nhi của Thanh Nguyên Quốc thắng!”