Chuyện phát sinh tiếp theo cũng giống như lần đầu tiên Phương Triết nhìn thấy hình ảnh khác biệt so với bên ngoài. Bọn họ phát giác có nhiều dấu vết lưu lại. Có nhiều dạ quang phát sáng lập lòe trong bóng tối, chuyện này mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Dựa theo dấu vết phân ra hai hướng, một là ra bờ hồ, hai là dấu vết chỉ hướng vào rừng núi.
Cả bọn, đầu tiên theo dấu vết ra bờ hồ, nhưng đáng tiếc là dấu vết tới cạnh bờ hồ thì không còn. Thế là cả bọn lại lần theo dấu vết đi thẳng vào khu rừng.
Khu rừng ở Mai Hoa Đình là khu rừng được nha sai trồng, nên không hề u ám rậm rạp, mà lối đi vô cùng thoáng, cây cối được bố trí chỉnh tề.
Dấu vết dừng lại ở một hang động, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một màu đen tối tăm. Không phân biệt được gì.
Phương Triết đánh giá xung quanh, sau đó nói “Bên trong có thể nguy hiểm!”
Hắn vừa nói vừa chộp một cây đuốc và một cây pháo sáng của Kim Mộc Thông. Sau đó hắn phóng lên Tiểu Hắc chuẩn bị đi vào hang động. Hắn quay lại hướng đám người căn dặn “Ta trước vào xem xét, nếu không có gì nguy hiểm, ta sẽ báo hiệu mọi người đi vào. Mọi người không được hành động thiếu suy nghĩ!”
Ngô Như Ngọc muốn cùng Phương Triết đi vào, nàng chặn đầu Tiểu Hắc lại. Phương Triết thấy vậy liền nói “Ngoan, ở bên ngoài chờ!”
Ngô Như Ngọc nhìn thái độ cương quyết của Phương Triết mới tránh ra. Tiểu Hắc mới phóng thẳng vào bên trong hang động.
Khung cảnh bên trong hang động vô cùng tối, ánh đèn đuốc không đủ sáng để nhìn thấy tất cả mọi thứ. Âm thanh chỉ là tiếng bước chân vang lại của Tiểu Hắc, cùng tiếng nước chảy róc rách bên vách đá, cảm giác vô cùng ẩm ướt.
Phương Triết đi vào sâu khoảng chừng một trăm trượng, lúc này mới phát hiện một cái ao lớn. Mùi hôi thối lúc này đã nồng đặc, y phục nằm vương vãi khắp nơi, chứng tỏ tổ đội mất tích từng ở nơi này. Hắn quan sát một lần nữa, thấy không có gì nguy hiểm, mới thắp pháo sáng, báo hiệu mọi người có thể đi vào.
Bọn người Kim Mộc Thông bên ngoài thấy được pháo sáng liền nhanh chân tiến vào bên trong.
Bọn họ lần đầu tiến vào hang động, đã ngửi được mùi hôi thối nhưng bọn họ ráng bịt mũi lại. Càng vào sâu bên trong, mùi hôi thối càng nồng hơn. Đến khi nhìn thấy bóng dáng Phương Triết đứng gần bờ ao bên trong, thì bọn họ không nhịn được nữa. Tất cả đều nôn ra, âm thanh đồng loạt vang dội khắp hang động.
Sau một lúc trấn tĩnh lại, cả bọn mới phát hiện không gian rộng lớn xung quanh. Chính giữa là một cái ao lớn, xung quanh có nhiều y phục nằm rải rác khắp nơi. Bọn họ phát hiện có cả lệnh bài thân phận thành viên tổ đội tuần tra. Đây chính là do Vũ Khởi lão sư cấp cho từng người.
Toàn đội chia nhau thu nhặt y phục và lệnh bài đang nằm vương vãi, số lượng vừa đủ mười cái. Điều này nói lên, khả năng sống sót của tổ đội mất tích hầu như bằng không.
Bọn họ nhận thấy có điều chẳng lành đã xảy ra với tổ đội mất tích, tất cả đều im lặng như tờ. Trong đoàn chỉ có Ngô Như Ngọc là nữ nhi, nàng dễ xúc động, đôi mắt nàng hầu như ẩm ướt. Một vài thành viên khác run rẩy, có sợ hãi. Bọn họ theo học võ sinh, nhưng dù sao vẫn là con cháu thế gia, chuyện này lần đầu bọn họ gặp phải, không tiếp nhận nổi là điều hiển nhiên.
Phương Triết nhìn cả tổ đội thất lạc, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi vỗ tay thật mạnh, tạo ra âm thanh lớn để cảnh tỉnh mọi người “Chuyện này cũng chưa tra xét, nên chưa vội kết luận. Có gì để nha sai làm việc, giờ tốt nhất chúng ta nên rút khỏi đây, có gì hôm sau quay lại, được không?”
Cả đoàn người nghe Phương Triết nói hợp lý, liền tranh thủ gom lại đồ đạc, trở ra bên ngoài hang động. Bọn họ sau đó chia nhau về nhà. Tâm trạng người nào người nấy vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Kim Mộc Thông cũng lên xe ngựa Kim gia trở về gia tộc. Hắn mặc dù đi theo tổ đội đối diện nguy cơ trùng trùng, nhưng vẫn có nhiều hộ vệ âm thầm bảo vệ hắn. Điều này Phương Triết đã sớm phát hiện.
Phương Triết phóng lên lưng Tiểu Hắc, sau đó đưa tay về hướng Ngô Như Ngọc, hắn mỉm cười nói “Đi, chúng ta về nhà!”
Ngô Như Ngọc gật đầu, nàng đưa tay với lấy Phương Triết rồi cùng cưỡi Tiểu Hắc trở về gia trang. Thân ảnh Tiểu Hắc nhanh chóng biến mất khỏi Mai Hoa Đình, để lại phía sau nhiều ánh mắt đang âm thầm theo dõi.
…
Hôm sau, khu vực bờ hồ Mai Hoa Đình và hang động trong khu rừng gần đó tập hợp đông đảo quân lính đến điều tra. Ước chừng có hơn hai trăm nha sai thăm dò.
Vì đây là kinh thành, nên việc phát sinh án mất tích, và tổ đội võ sinh Thái Học Viện rất được triều đình quan tâm. Nên việc điều tra của quan sai được hầu hết người dân trong kinh thành quan tâm.
Lúc này tại Yến Vân gia trang.
Phương Triết cùng tỷ đệ Ngô Như Ngọc tụ họp trong tiểu viện ở Hoa Viên thì Có gia nhân đi vào thông báo phụ mẫu hắn đã đến bên ngoài gia trang. Việc này hầu như vô cùng bất ngờ, Phương Triết nhanh chóng phóng ra bên ngoài, Tiểu Hắc cũng mừng rõ chạy theo bên cạnh. Nô gia cũng rất nhớ đến cha mẹ chủ nhân nha.
Bên ngoài Yến Vân gia trang, vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của cha mẹ, Phương Triết không giấu được xúc động nhào đến ôm lấy mẫu thân hắn. Nét mặt hắn vô cùng hạnh phúc không gì sánh được.
Tiêu Kim Lan cũng nước mắt ẩm ướt khi gặp lại con trai yêu của nàng. Nàng liên tục sờ lấy tóc Phương Triết, đã lâu rồi nàng không có âu yếm con trai mình.
Phương Trung Kiên như thường lệ vẫn giữ nét nghiêm nghị, đứng ngắm nghía con trai từ xa. Hắn cũng rất nhớ con trai mình, nhưng cử chỉ âu yếm chỉ dành cho phu nhân, tình cảm, hắn để trong lòng được rồi. Chỉ có Tiểu Hắc là không giấu được hưng phấn, liên tục liếm khuôn mặt hắn.
Phương Triết quay sang phụ thân nói “Cha!”
Phương Trung Kiên gật đầu mỉm cười, rồi vò đầu con trai mình không ngừng nói “Mới ra ngoài có mấy tháng, mà dáng vẻ phong sương vậy rồi. Tranh thủ tìm một ý trung nhân cho phụ thân uống rượu mừng đi!”
Phương Triết nghe vậy, khuôn mặt hắn đỏ hoe, hắn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương nam nữ. Hắn ý trung nhân đã có, nhưng không biết bao giờ mới gặp lại nàng thôi.
Phía sau phụ mẫu Phương Triết là hơn ba mươi hộ vệ Bạch gia và Phương gia. Có cả Phương Long và Phương Hổ theo sau. Lần này bọn họ lên kinh thành dự định lâu dài, vì gia chủ đều chuyển lên kinh thành sinh sống, bọn họ cũng phải đi theo tháp tùng.
Phương Triết chợt hỏi “Vì sao cha mẹ lên kinh thành không báo trước cho hài nhi nghênh đón!”
Phương Trung Kiên nói “Chuyện này Bạch gia sắp xếp, vì bọn họ nói có nhiều thế lực đang dòm ngó Phương gia, nên không thể hành động theo thông thường. Lần này có nhiều cao thủ Bạch gia theo sau hộ vệ, bọn họ cũng sẽ ở đây một thời gian!”
Phương Triết nghe vậy liền gật đầu. Bạch gia đúng là chu đáo.
Lúc này tỷ đệ Ngô Như Phong bên trong gia viên đi ra, vừa nhìn thấy phu phụ hai người, Ngô Như Ngọc liền quỳ xuống ra mắt. Đây là lần đầu tiên hai tỷ đệ bọn họ gặp mặt nghĩa phụ, nghĩa mẫu. Nên lễ phải thật sự nghiêm trang.
Tiêu Kim Lan vội nâng nàng đứng dậy, sau đó ngắm nghía nàng một lúc mới âm thầm tiếc nuối “Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, lại là nghĩa nữ, tại sao không phải là con dâu chứ?”
Bên ngoài nàng vẫn khen ngợi “Đúng là một tiểu cô nương xinh đẹp!”
Sau đó nàng nói tiếp “Về sau, cứ gọi mẫu thân, phụ thân đừng e ngại, chúng ta sau này là người một nhà!”
Ngô Như Ngọc khép nép trả lời “Vâng, đa tạ mẫu thân thương yêu!”
Phương Trung Kiên đứng bên cạnh phu nhân mình, ánh mắt có đánh giá sơ qua Ngô Như Ngọc, sau đó hắn nhìn sang Phương Triết âm thầm thất vọng “Nhi tử, bản lĩnh này đúng là thua ta nha”
Sau đó Phương Triết vội vàng dẫn phụ thân mẫu thân vào bên trong, trước tham quan một vòng Yến Vân gia trang.
Khuôn viên rộng lớn, bọn họ hầu như không đi hết tất cả các nơi, chỉ ghé hoa viên trong gia trang, nhìn xem phong cảnh xung quanh. Cảnh sắc đẹp tự nhiên không giống như nghệ nhân tạo ra. Chỉ cần nhìn ngọn núi, hồ nước là biết được không nghệ nhân nào có thể tạo ra được như vậy. Nếu có, bọn họ chỉ trang hoàng thêm mỹ lệ mà thôi.
Phương Trung Kiên vô cùng bất ngờ với vẻ đẹp trước mắt, hắn cảm thán “Nơi này, nếu so với Phương phủ đúng là hùng vĩ hơn rất nhiều. Đáng tiếc công việc bề bộn không đến đây sớm hơn!”
Phương Triết vô cùng hài lòng khi cha mẹ hắn đều tỏ ra thích nơi này. Hắn nói “Cha mẹ sớm nghỉ ngơi, buổi chiều nhi tử sẽ dẫn cha mẹ đến Dạ Lan Phường!”
Phương Trung Kiên gật đầu, sau đó rời đi cùng với mấy gia nhân Phương gia.
Những hộ vệ Bạch gia và Phương gia cũng được gia nhân dẫn đi tham quan các dãi phòng. Cũng theo như thông lệ ở Phương phủ, nơi ở của Phương Long và Phương hổ liền kề với gian phòng Phương Triết. Để khi có chuyện gì phát sinh, bọn họ kịp thời ứng phó. Chuyện đó là trước kia như vậy, giờ bọn họ cũng hiểu, ai bảo vệ ai cũng còn chưa biết. Chỉ bất quá… đó là thông lệ, là thông lệ.