Lúc này toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoàng Mập. Nhiều người đưa ánh mắt bất thiện về phía Hoàng Mập. Lý do là vì tên thiếu niên đó đã đắc tội với đệ tử Vô Thượng Tông.
Một vài quân lính canh gác nhận được lệnh từ một vị chỉ huy vội vàng tiếp cận Hoàng Mập rồi vây lấy hắn.
Bọn họ không hề biết, người bọn họ đang vây bắt là ai. Nếu không phải vì nhiều chuyện xảy ra, có khả năng hắn đã trở thành một vị chủ tử của Hoàng Thành.
Thất hoàng tử đang đứng trong hàng ngũ hoàng tộc. Hắn thấy vậy liền lao xuống ngăn cản. Hành động này khiến nhiều người bất ngờ. Trong đó có Hoàng Lão cũng như mười tên đệ tử Vô Thượng Tông.
Hoàng Mập cùng Hàm Ngưng Nhi điềm tĩnh không nói gì. Khi không họa từ trên trời rơi xuống. Vì không muốn để vị sư tỷ phải mất mặt, hắn bước ra, lắc người một cái. Lớp dị dung bên ngoài nhanh chóng tiêu thất, lộ ra chân dung mập mạp của Hoàng Mập. Chân dung này chính là đại hoàng tử của Hoàng Thành Hoàng Thế Đạo.
Hoàng Lão nhận ra thân ảnh của Hoàng Mập, nhanh chóng lao xuống.
Lão cứ nghĩ hơn ba năm qua, từ khi đại hoàng tử trốn Hoàng Thành theo đuổi con đường tu luyện. Số phận khắc khổ có thể đã không qua khỏi, chính vì thế mà không gửi về bất kỳ tin tức nào.
Giờ đại hoàng tử đứng trước mặt, khiến tâm tình lão trong nhất thời xúc động. Không thể nào kìm nén được.
Lão mếu máo khóc lóc than khổ “Từ khi đại hoàng tử rời đi, hoàng thượng ngã bệnh. Đến giờ vẫn còn nằm trên giường bệnh. Hoàng thượng lúc nào cũng nhớ nhưng đến đại hoàng tử…”
Hoàng Mập vốn rời đi, xem như cắt đứt thân phận là một đại hoàng tử Hoàng Thành. Hắn không nghĩ tới, người ở lại vẫn thương nhớ đến hắn. Đặc biệt là Hoàng Lão, bất quá trong ấn tượng hắn cùng Hoàng Lão cũng không có quá thân thiết đến như vậy.
Hàm Ngưng Nhi lúc này cũng bước về phía bên cạnh Hoàng Mập. Nàng cũng rũ bỏ lớp dị dung hóa thân thành một thiếu nữ bạch y. Diện mạo nàng trong phút chốc như hóa thân thành một vị tiên tử vô cùng cao lãnh.
Bọn người Vô Thượng Tông nhận ra y phục Đạo Viện, thoáng nhếch miệng lên cười. Mặc dù là một nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần, nhưng đối với người tu đạo. Vẻ đẹp bên ngoài chỉ là một lớp da lông không hơn không kém. Bọn họ chỉ chú ý đến tư chất cũng như xuất thân từ đại tông môn nào.
Đối với Bắc Cảnh mà nói Vô Thượng Tông chính là tông môn mạnh nhất cũng như đáng tự hào nhất. Đạo Viện chẳng qua chỉ là một chi viện nhỏ bé không đáng được coi trọng.
Có lẽ cao tầng Vô Thượng Tông mà nghe được lời xì xào bàn tán của nhóm đệ tử này. Chắc chắn là không vừa ý.
Ý chỉ Vô Thượng Tông lúc này không còn như trước nữa.
Vô Thượng Tông trước mắt đã xem Đạo Viện như một đồng minh, cho dù thế lực không lớn mạnh.
Bọn người này nếu trở về tông môn mà nhận được tin tức này. Chắc chắn sẽ vô cùng hối hận. Bất quá đó là chuyện sau này.
Trước mắt thái độ khiêu khích cũng như chờ đợi thời cơ gây khó dễ trực diện trên khuôn mặt mười tên đệ tử này.
Lúc này Hoàng Lão ngước nhìn lên trời. Lão tính toán thời gian xem như đã tới lúc thực hiện nghi lễ Cầu n. Cho nên lão không dây dưa quá lâu bên cạnh đại hoàng tử mà tiến lại gần Tế Đàn.
Tế Đàn đặt ở vị trí trung tâm, có mười hai thạch trụ dựng đứng. Chính giữa có một bàn tròn được làm từ thạch bích. Có thể nhận ra chính giữa bàn đó có một chỗ khuyết để lấp một vật khác vào.
Một tên cận vệ bên cạnh Hoàng Lão đưa một chiếc hộp, bên trong có chứa một viên bảo châu trong suốt.
Vị pháp sư cùng nhóm năm đồ đệ đang đứng gần đó quan sát. Nhìn động tác của Hoàng Lão, vị pháp sư này cũng phân ra sáu phương hướng bao vây lấy bàn tròn rồi bắt đầu ngồi xuống.
Vị pháp sư đóng vai trò chủ sự, gõ lên một tiếng chuông rồi bắt đầu niệm kinh chú.
Xung quanh không khí trang nghiêm bao trùm lấy toàn bộ quảng trường. Hai nghìn người dân trong Hoàng Thành cũng bắt đầu chắp tay lại cầu nguyện. Người nào người nấy đều nhắm mắt lại tập trung theo lời kinh niệm của vị pháp sư.
Qua một đoạn thời gian chừng một khắc, vị pháp sư lại gõ thêm một tiếng chuông báo hiệu kết thúc quá trình cầu an.
Hoàng Lão hướng đến vị pháp sư gật đầu một cái rồi lắp viên bảo châu vào vị trí trung tâm trên bàn tròn.
Hoa văn xung quanh bàn tròn thoắt ẩn thoắt hiện, tạo thành một chuỗi ký tự không ngừng xoay vòng. Đến khi từng đường tơ của hoa văn tiếp xúc được viên bảo châu thì bắn ra một lưu quang. Lưu quang bắn thẳng lên bầu trời, xuyên qua tầng mây như thể vén ra một vòm trời.
Dân chúng toàn bộ Hoàng Thành đều có thể nhìn thấy cảnh tượng kỳ vĩ này. Cảnh tượng này được xem như là truyền thống hằng năm một lần ở Hoàng Thành. Người nào nhìn thấy luồng ánh sáng bắn lên bầu trời chính là thừa hưởng một năm bình an.
Sau chừng mười hô hấp, luồng sáng từ từ tiêu thất. Toàn cảnh trở lại bình thường.
Hoàng Mập trước kia có thể không nhận ra sự thay đổi, nhưng từ khi theo con đường tu đạo. Cảm nhận về thế giới quan của hắn thay đổi rất nhiều.
Tỉ như khi luồng ánh sáng bắn lên bầu trời. Từ trong luồng ánh sáng tỏa ra một loại hào khí mạnh mẽ. Loại hào khí này mang theo phong mang chúc phúc khiến những người ngửi được khí tức này có thể được chúc phúc. Đó là vì sao nghi lễ Cầu An phải có hiện tượng này. Nếu quả thực không có luồng quang mang này, nghi lễ hoàn toàn vô nghĩa.
Hoàng Lão thu viên bảo châu vào hộp bạch ngọc rồi bàn giao lại cho hộ vệ bên cạnh.
Lão mới chậm rãi tiến lại gần Hoàng Mập. Lão ngắm nhìn Hoàng Mập thêm một lần nữa. Có thể lúc này lão đã nhận ra sự thay đổi rất lớn từ phía đại hoàng tử.
Hơn ba năm qua bên ngoài lịch luyện tu đạo, hắn đã thay đổi rất nhiều. Từ khí chất cũng như ngoại hình có phần cường tráng hơn.
Thất hoàng tử Hoàng Thế Kiệt thấy vậy cũng nhanh chóng tiến lại gần. Hắn như một vị tiểu đệ thân thiện níu lấy tay áo Hoàng Mập.
Hoàng Mập mỉm cười, động tác này vốn bình thường. Mặc dù cả hai đã trưởng thành, nhưng thói quen chính là như vậy. Tên thất hoàng đệ này của hắn luôn như vậy, đến giờ vẫn không có quá nhiều thay đổi.
Hoàng Mập thoáng đánh giá thất hoàng đệ một hồi. Tính toán hắn cũng đã mười sáu tuổi, ngoại hình đã tuấn lãng rất nhiều. Có điều cơ thể có phần suy nhược.
Hắn vịnh lấy vai Hoàng Thế Kiệt, truyền vào một luồng linh khí tinh thuần. Luồng linh khí này nhanh chóng hòa quyện vào từng huyết mạch, thanh lọc toàn bộ độc tố trong cơ thể Hoàng Thế Kiệt.
Ước chừng mười hô hấp sau, da dẻ bên ngoài Hoàng Thế Kiệt phút chốc sáng lạn hơn, tươi tắn hơn.
Hoàng Thế Kiệt sửng sốt, nội tâm dâng lên một sự thống khoái. Cảm giác này như thể đang ngâm mình trong một dòng suối mát lạnh. Hắn lắp bắp nói “Hoàng huynh vừa làm gì hoàng đệ vậy?”
Hoàng Mập vỗ vai hắn một cái rồi nói “Chỉ là một loại thủ đoạn nâng cao tinh thần”
Hắn chợt nhớ tới việc ngoài quảng trường liền tò mò hỏi “Vì sao hoàng đệ nhận ra ta?”
Hoàng Thế Kiệt gãi đầu nói “Không hiểu vì lý do gì, chỉ cần nhìn thấy hoàng huynh liền nhận ra. Giống như là một cảm giác thân thuộc…”
Lúc này, Ngô Đại Lực đang đứng ở trên đài cao vẫn chưa đi xuống. Hắn giơ ánh mắt băng lãnh về phía Hoàng Mập. Vị sư đệ đã bị trục xuất khỏi Vô Thượng Tông gần hai năm trước. Đối phương rõ ràng là lơ hắn, không chú ý đến sự hiện diện của hắn.
Bất quá, lần này đến Hoàng Thành chủ yếu là thực hiện nhiệm vụ mà Chấp Sự Đường giao phó. Đó là tiếp nhận hai mươi thiếu niên ở Hoàng Thành đến Vô Thượng Tông tu đạo. Ưu tiên thiếu niên có huyết mạch hoàng tộc tinh thuần.
Vì thế hắn mới kìm nén sự tức giận lại.
Hắn lúc này mới bước ra đưa một ánh mắt thân thiện nhìn xuống hai nghìn người có mặt ở quảng trường.
Hắn dõng dạc nói “Lần này Ngô Đại Lực ta đến đây khảo hạch hai mươi thiếu niên ở Hoàng Thành đến Vô Thượng Tông tu đạo. Cho nên, hai ngày sau sẽ tiến hành khảo hạch ở Huỳnh Tiên Sơn cách Hoàng Thành năm mươi dặm đường. Hy vọng thiếu niên thiên tài ở Hoàng Thành có mặt tham dự, theo đuổi con đường tu đạo…”
Hắn nói xong liền xuất ra phi hành kiếm cùng mười tên sự đệ theo sau rời đi.
Trước khi đi, hắn liếc về phía Hoàng Mập, nhếch miệng lên cười khẽ. Nụ cười có chút gì đó bất thiện.
Hoàng Mập không quá chú ý đến đám đệ tử Vô Thượng Tông. Đạo đã bất đồng, đâu nhất thiết phải để ý làm gì.
Hắn hướng Hoàng Thế Kiệt dò hỏi “Phụ hoàng… lúc này khỏe không?”
Hoàng Thế Kiệt thở một hơi dài, hắn tùy ý nói “Như hoàng huynh biết… từ khi hoàng mẫu qua đời. Phụ hoàng gác kiếm, bế quan không ra bên ngoài. Mọi việc đều do Hoàng Lão xử lý…”
Hoàng Mập rơi vào trầm mặc.
Tính toán, từ khi phụ hoàng gác kiếm cũng đã qua mười năm. Toàn bộ chính sự đều một tay Hoàng Lão xử lý. Người đứng đầu Hoàng Thành bỏ bê chính sự không màn thế sự. Đó là lý do vì sao Hoàng Thành càng ngày càng đi xuống, không sớm thì muộn cũng bị các thế lực bên ngoài đánh vào.
Đó là nguyên nhân chính để Hoàng Mập rời khỏi Hoàng Thành, theo đuổi con đường tu luyện.
Hắn chợt nhớ đến Hàm Ngưng Nhi đang đứng bên cạnh liền hướng tên hoàng đệ mình giới thiệu “Đây là Hàm Ngưng Nhi, chị dâu hoàng đệ!”
Hàm Ngưng Nhi một bên mở to mắt nhìn hắn “Tên này thật sự không hề đứng đắn…”
Hoàng Thế Kiệt nghe vậy nhanh chóng khom người thi lễ “Tiểu đệ ra mắt chị dâu!”
Hoàng Mập một bên thích thú vỗ vai hoàng đệ hắn liên tục. Đúng là phối hợp tốt.
Hắn nhanh chóng khoác lấy vai hoàng đệ mình, bắt đầu kể lại những sự việc đã trải qua trước kia. Đương nhiên, với tính cách của Hoàng Mập, hắn chắc chắn là thêm bớt rất nhiều. Đặc biệt là hắn trở thành một nhân vật chính.
Hàm Ngưng Nhi một bên thở dài “Tên này cứu không nỗi!”