Mục lục
Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau trận tái đấu giữa Phương Triết và Kim Thế Giai kết thúc, cảm nhận của người quan chiến vô cùng đặc sắc. Bọn họ không nghĩ trận thi đấu chính thức trước đó của họ quá nhạt nhẽo. Đến khi thể hiện bản lĩnh thật sự, toàn trường rung động.

Lúc này bên lôi đài trung tâm, vị chấp sự Lâm Ngạn đã kịp bình tĩnh lại. Hắn vừa rồi cho dừng tỷ thí, để quan chiến. Trận tỷ đấu đó khiến lão là một cao thủ cũng phải giật mình trước phong cách đánh đấm của hai người bọn họ.

Hắn đứng ngay ngắn lại, hướng toàn trường tuyên bố “Trận tiếp theo Ngô Tiên Nhi của Thanh Nguyên Quốc đấu với Phan Khởi của Thanh Lương Quốc. Mời hai thí sinh vào vị trí!”

Ngô Tiên Nhi nghe gọi tên mình, nàng ta khẽ giật mình. Ánh mắt nhìn về phía Phương Triết để lấy sự tự tin. Dáng vẻ nàng rụt rè ôm theo cây đàn tranh bước lên lôi đài khiến Phan Khởi trong lòng vui mừng.

Hắn sử dụng trọng phủ, một thanh trường phủ có cán dài năm xích với cự phủ cực kỳ sắc bén, bóng loáng. Chỉ cần nhìn vào khí thế, hai chân đã run rẩy. Tiếng chuông bắt đầu trận đấu vang lên.

Phan Khởi vác cự phủ trên vai, lớn tiếng nói “Tiểu cô nương, đầu hàng đi, nếu không có thể chết người đó. Ta không có nương tay với nữ nhân đâu!”

Ngô Tiên Nhi nhìn đối phương, nàng hít một hơi thật sâu. Một tay ôm đàn, tay còn lại gãy một âm khúc, âm thanh trong trẻo vang lên rồi dừng lại. Khi tiếng đàn tranh vừa kết thúc, khí thế của Ngô Tiên Nhi hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt nàng vô cùng sắc bén chứa đầy sát khí, hoàn toàn biến thành một con người khác.

Phương Triết bên dưới kinh ngạc, vừa rồi tiếng đàn đó như đánh thức một con người khác tiềm ẩn trong con người nàng ta, khiến nàng ta bỗng chốc thay đổi.

Phan Khởi lúc này nhìn khí thế đối phương bộc phát, hắn không nói nhiều trực tiếp phóng về phía Ngô Tiên Nhi chém một nhát cực kỳ khủng bố. Cực phủ mạnh mẽ tạo ra một loại kình lực như muốn xé rách không khí xung quanh.

Ngô Tiên Nhi nhanh chóng phóng sang một nơi khác, bàn tay gãy thêm một nhịp đàn, một hư ảnh phong nhận xuất hiện lao về phía Phan Khởi, đánh tan dư chấn của hắn mới vừa tạo ra. Hắn lùi về sau hai bước chân, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Ngô Tiên Nhi không nói nhiều, trực tiếp gãy thêm mười nhịp, tạo ra mười phong nhận chém về phía hắn, khiến hắn phải sử dụng trọng phủ xoay một vòng, tạo thành một cơn lốc mới đối kháng được đợt phong nhận đó.

Phan Khởi lúc này không dám khinh thường Ngô Tiên Nhi, bởi vì dáng vẻ nhỏ nhắn bên ngoài nữa. Hắn bắt đầu nghiêm túc lại.

Phan Khởi lúc này đứng thẳng người, cự phủ giơ lên trên đầu, hắn dự định sử dụng sát chiêu mạnh nhất là “Thiên Phạt”, một chiêu thức mạnh nhất của cự phủ nhân Phan gia. Chiêu thức này chỉ trong vòng mười hô hấp có thể đập tan một ngọn núi dễ dàng, người sử dụng nó kình lực phải thật sự khủng bố mới khống chế nổi.

Uy áp cực lớn khiến Ngô Tiên Nhi không dám khinh suất, nàng ngồi nhỏm xuống, để đàn tranh lên chân mình, hai tay đặt lên đàn tranh. Bên dưới người quan chiến cũng đoán được nàng ta sắp sử dụng tuyệt chiêu. Còn riêng Liễu Ngọc Nga, nàng ta cũng là người sử dụng đàn tranh, nét mặt nàng có một phần kinh biến. Nàng nhận ra, Ngô Tiên Nhi chuẩn bị sử dụng “ m Sát Lục”, một tuyệt kỹ với sức sát thương cực kỳ khủng bố của Khúc Linh Các.

Lúc này, cự phủ của Phan Khởi phóng xuất ra một loại hư hảnh cự phủ cực kỳ lớn chém xuống Ngô Tiên Nhi, nàng ta không mải mai sợ hãi. Hai tay nhẹ ấn xuống dây đàn, sau đó buông ra. Tức thì, một lớp phòng ngự xuất hiện. Cự phủ va chạm vào lớp phòng ngự tạo ra một dư chấn lan tỏa ra xung quanh, phong thái Ngô Tiên Nhi lúc này vô cùng lãnh đạm, quyết đoán.

Tiếp đó, hai tay nàng bắt đầu linh hoạt gãy một điệp khúc, điệp khúc âm điệu vô cùng vội vã, rồi tạo ra vô số hư ảnh đao nhận, phong nhận lao về phía Phan Khởi. Từng lưỡi đao nhận, phong nhận áp đảo hoàn toàn Phản Khởi, đánh tan hư ảnh cự phủ thành nhiều mảnh trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Phan Khởi chưa kịp hoàn hồn đã bị một đao nhận đánh văng ra phía sau mười trượng, rời khỏi lôi đài rồi tiếp tục đâm vào vách tường phía sau.

Hắn ngồi dậy, phun ra một ngụm máu, sau đó bất tỉnh.

Toàn trường tĩnh lặng, nhìn về bóng dáng nhỏ bé Ngô Tiên Nhi.

Phương Triết cũng bàng hoàng, hắn không nghĩ tới Ngô Tiên Nhi lại mạnh đến như vậy. Hắn đang minh tưởng lại những chiêu thức vừa rồi, nếu là hắn, hắn có khả năng chống cự được hay không. Hắn âm thầm lắc đầu, với hắn có thể đối kháng được với điều kiện là hắn phải sử dụng toàn lực.

Ngô Tiên Nhi đứng dậy, ôm đàn rời khỏi lôi đài. Tiếng chuông vang lên, chấp sự đứng ra tuyên bố “Ngô Tiên Nhi của Thanh Nguyên Quốc thắng, trận tiếp theo mời Trình Niệm Băng của Thanh Nguyên Quốc và Nhậm Công Lược của Thanh Lương Quốc lên lôi đài!”

Ánh mắt Phương Triết lúc này nhìn về hướng Trình Niệm Băng bước lên lôi đài. Nàng ta rất ít khi xuất hiện trong đoàn, lúc nào cũng đội một chiếc nón có khăn voan bao phủ. Lúc này lên lôi đài, nàng ta cởi chiếc nón xuống, tà áo màu trắng tung bay trong gió vô cùng đẹp mắt. Nàng ta nhìn như một vị tiên nữ hạ phàm, ánh mắt nào đã nhìn vào thì khó lòng thoát ra được.

Đối thủ của nàng là Nhậm Công Lược chuyên dùng trường đao, còn nàng lại sử dụng trường kiếm mỏng manh. Mọi người bên dưới quan chiến âm thầm lo lắng thay cho cô nàng, lý do là vì mỹ nhân luôn được mọi người chiếu cố.

Dương Nhất Lang khiều vai Phương Triết nói “Phương đệ đoán xem, Trình Niệm Băng có khả năng thắng không?”

Hoa Thiên Nhai bên cạnh không đợi Phương Triết trả lời, hắn nói “Trình cô nương rất mạnh!”

Phương Triết bên cạnh gật đầu, hắn không chú ý vẻ mỹ lệ bên ngoài của Trình Niệm Băng, mà chú ý đến bộ pháp nàng ta sử dụng vô cùng thuần phục, điêu luyện. Nàng ta di chuyển nhìn như bình thường, nhưng đối với người am hiểu bộ pháp như hắn. Bộ pháp của Trình Niệm Băng rất nhanh.

Tiếng chuông vang lên, trên lôi đài lúc này Nhậm Công Lược đã chủ động tấn công. Đao pháp hắn cũng thuộc loại cương mãnh nên mỗi một đường, lực sát thương vô cùng mạnh mẽ. Về phía Trình Niệm Băng, nàng ta bộ pháp đúng như Phương Triết suy đoán, vô cùng nhanh. Nhanh đến mức những đường đao của Nhậm Công Lược chủ yếu trảm vào khoảng không. Điều này làm hắn không tài nào tiếp cận được đối thủ.

Phương Triết bên dưới ánh mắt không ngừng quan sát động tác của Trình Niệm Bằng, nàng ta xuất kiếm có một vài đường quen thuộc. Hắn suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng mới nhớ ra nàng họ Trình. Nếu như vậy Trình thống lĩnh của Ngọa Môn chắc chắn có quan hệ với nàng.

Phương Triết lắc đầu cảm thán “Nhậm Công Lược thua rồi!”

Dương Nhất Lang bên cạnh chưa hiểu gì thì trên lôi đài, Nhậm Công Lược hét thảm lên một tiếng. Hắn bị kiếm của Trình Niệm Băng xuyên ngang hông, hắn thất bại ngã xuống không cách nào phản kháng.

Phương Triết chậm rãi giải thích “Nàng ta vừa sử dụng Hư Ảnh Tuyệt Sát Kiếm, chiêu này rất lợi hại. Chỉ một hô hấp cực kỳ ngắn, mũi kiếm đã áp sát vị trí yếu điểm của đối phương. Đối phương trúng chiêu chỉ có con đường chết. Do đây là thi đấu, nên nàng ta đã chủ động nương tay!”

Tiếng chuông vang lên, Trình Niệm Băng đi xuống. Nàng ta lúc này phát hiện Phương Triết đã nhận ra nàng, nét mặt có phần ngưng trọng. Nàng ta tiến lại gần Phương Triết, chậm rãi nói “Gia phụ ta là Trình Nam Phong, ngươi đã gặp qua một lần!”

Lần đó nàng còn nhớ, gia phụ bị người Bạch gia áp giải trở về Trình gia. Gia phụ nàng cũng bị người Ngọa Môn trục xuất khỏi tổ chức, bây giờ đã an dưỡng trong gia tộc. Đây chính là một phần lễ vật mà Phương Triết mang lại cho nàng và mẫu thân nàng.

Phương Triết giả vờ không biết, thắc mắc nói “Ý ngươi là Trình thống lĩnh, Trình Mặc đó sao?”

Trình Niệm Băng gật đầu, nàng đối với thiếu niên trước mặt khó nói chuyện. Nhưng vẫn cố giữ bình tình nói “Nhờ ngươi ban tặng, gia đình bọn ta đoàn tụ, sống rất vui vẻ!”

Phương Triết “a” lên một tiếng, hắn gãi đầu nói “Vậy có gì đó báo đáp ân tình ta không?”

Nàng thực sự, đối với nam nhân trước mặt vô cùng khó nói chuyện. Hắn da mặt quá dày. Lần đó không phải gia tộc Trình gia trả một cái giá đắc mới chuộc người được hay sao. Nàng thở ra, sau đó quay đi, đi càng nhanh càng tốt. Tiểu tử này thật quá phận.

Dương Nhất Lang bên cạnh khiều vai Phương Triết nói “Ý trung nhân của Phương đệ sao? Dáng người thanh tú, kiếm pháp bất phàm, quả thật là một nữ nhân hiếm có!”

Phương Triết liếc hắn “Vậy là Dương huynh đã động lòng sao, nếu vậy để ta mai mối cho Dương huynh một phen!”

Dương Nhất Lang cười ha ha, hắn xua tay liên tục nói “Phương đệ cũng biết ta đã có hôn thê rồi. Không chừng sau khi Thiên Tài Chiến kết thúc, vi huynh mời ngươi đến Dương gia uống rượu mừng cũng nên nha!”

Phương Triết nhìn đối phương đang tìm cách trốn tránh, hắn cũng thuận theo, ra vẻ mong mỏi nói “Vậy từ chối là bất kính, hy vọng đến ngày vui, Dương huynh nhớ đến tiểu đệ ta là được!”

Tiếp sau đó ba trận cuối của ngày đầu tiên tiếp tục được diễn ra. Kim Vô Lại của Xiêm Lợi thắng áp đảo Văn Trung Sơn của Thanh Lương Quốc. Bốn thí sinh cuối cùng đến từ Xiêm Lợi tự loại lẫn nhau. Trong đó Thạch Công và Sơn Thạch tiếp tục đi tiếp, còn Sơn Đại Nghĩa, Kim Luông bị loại.

Tổng kết lại vòng thi đấu ngày đầu tiên, Thanh Nguyên Quốc còn duy trì được bảy thí sinh là Phương Triết, Hoa Thiên Nhai, Trầm Phi, Ngô Tiên Nhi, Dương Nhất Lang, Liên Chân và Trình Niệm Băng. Còn Thanh Lương Quốc, được mong chờ nhất với cao thủ như mây, chỉ còn giữ lại được ba thí sinh là Bạch Văn Sơn, Trần Nhất Phàm và Liễu Ngọc Nga. Xiêm Lợi gây bất ngờ nhất khi ngay từ đầu không được đánh giá cao, lại giữ được năm thành viên đó là Kim Vô Lại, Thạch Trung, Sơn Ngôn, Thạch Công và cuối cùng là Sơn Thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK