Kiếm Hư Chân Quân và Thẩm Giai Nghê đã không còn như trước giữ một khuôn mặt lạnh. Thay vào đó mối quan hệ cả hai đã chuyển thành bằng hữu lâu năm.
Bởi vì lão vẫn chưa thể giũ bỏ được chấp niệm lâu năm, nên không thể nào hàn gắn lại mối quan hệ khi xưa. Điều này nội tâm Thẩm Giai Nghê hiểu rõ nên nàng ta không hề thất vọng. Không còn chán ghét đã là may mắn lắm rồi.
Lúc này Kiếm Hư Chân Quân âm thầm tính toán thời gian, nhóm ba đồ đệ vào Bí Cảnh đã gần năm tháng. Trong khoảng thời gian này, bọn họ chỉ ra bên ngoài trầm mình dưới hồ nước một lần. Từ đó về sau là không còn trở ra nữa. Bên trong không nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể vì cảm ngộ, bọn họ không muốn đứt quãng mà duy trì bên trong Bí Cảnh.
Lão hướng Thẩm Giai Nghê dặn dò “Ngươi thay ta ở đây chăm sóc bọn chúng. Ta trước trở về Đạo Viện một chuyến!”
Nói xong, lão nhìn sang Tiểu Bạch đang nằm ngủ ở một góc hang động. Nó cảm nhận lão sắp rời đi liên nhanh chóng phóng lại gần. Rất tiếc, lão không thu nó vào trong ống tay áo mà vuốt nhẹ lên đầu nó vài cái dặn dò “Ngươi ở đâu bầu bạn với nàng ta, một mình lão về là được!”
Ánh mắt Tiểu Bạch lưu luyến muốn đi theo, nhưng lão sớm đã vào Truyền Tống Trận rời đi.
Thẩm Giai Nghê nhìn theo thân ảnh Cổ Thanh Sơn. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác ấm áp. Mặc dù lão không thể hiện bằng lời nói, nhưng sự quan tâm đối với nàng vẫn không thay đổi. Đó mới chính là Cổ Thanh Sơn mà nàng từng biết.
Trải qua gần năm tháng gần gũi, tâm trạng hai người đã cởi mở hơn rất nhiều. Nhiều khúc mắc trước kia đã sớm rõ ràng nên giờ chỉ cần thời gian là có thể khiến mối quan hệ hai người như xưa.
Nghĩ đến lúc đó, sắc mặt nàng trở nên hồng hào.
Nàng ngẫm nghĩ một lúc, rồi ngồi xuống tiếp tục trị liệu thương thế. Độc trùng vô cùng lợi hại, nếu không phải nàng có mạng lớn sớm đã bỏ mình rồi.
Cảnh giới của nàng sớm đã bị độc trùng ảnh hưởng. Giờ chỉ còn Ngũ Phẩm Hóa Thần, nếu không thì nàng cũng không cần trốn chạy đến nơi này. Một mình nàng dư sức đối kháng với Ám Thiên cộng thêm Ám Diện Nhân.
Muốn khôi phục tu vi như củ, tu luyện là một chuyện. Quan trọng hơn là cần phải có một loại thánh dược trị liệu mới có thể đẩy lùi toàn bộ độc trùng ra khỏi cơ thể. Nhưng để tìm thánh dược trị liệu phù hợp, ở toàn bộ Bắc Cảnh chưa chắc đã tìm được.
Đây chính là tâm địa âm hiểm của Ám Thiên, không chiếm đoạt được thì chỉ có cách hủy hoại, hhông để người khác có được. Con người này nàng sớm đã hiểu quá rõ. Đó là lý do nàng chưa bao giờ cho hắn một cơ hội.
Lúc này trong Vân Mộn Bí Cảnh, tại không gian riêng biệt của Hoàng Mập.
Từ khi bước vào Vân Mộng Bí Cảnh, nơi đây tùy theo chấp niệm của từng người mà mô phỏng ra một không gian thí luyện. Do đó, mỗi một người điều có một không gian thí luyện riêng biệt, không ai giúp được ai.
Chấp niệm của Hoàng Mập liên quan đến hoàng tộc. Hắn là đại hoàng tử Hoàng Thế Đạo của Hoàng Thành. Đây cũng là một thế lực to lớn của Thượng Thiên, có thể sánh ngang với Thiên Võ Tông hay Linh Thú Tông. Nhưng vì nội loạn, thù trong giặc ngoài nên thế lực Hoàng Thành càng lúc càng đi xuống. Đến thời của Hoàng Mập thì đã không còn chỗ đứng ở Bắc Cảnh Thương Thiên. Không sớm thì muộn, chỉ cần một thế lực châm ngòi, xem như Hoàng Thành hoàn toàn diệt vong.
Trước khi hắn gia nhập Đạo Viện, hắn đã từng ghé tu đạo ở Vô Thương Tông, nhưng vì gây thù chuốc oán với đệ tử nội môn. Hắn bị đánh chết đi sống lại, rồi bị trục xuất khỏi tông môn.
Hắn lưu lạc ra bên ngoài nhân gian, tình cờ nghe danh Đạo Viện rồi bắt đầu gia nhập vào Đạo Viện.
Bản thân hắn giấu giếm chính là như vậy, không muốn nhiều người biết xuất thân của hắn đã từng là đệ tử Vô Thượng Tông, nhưng đã bị trục xuất sư môn.
Hắn muốn vực dậy Hoàng tộc, nên không ngừng cố gắng cũng như không hề từ bỏ mục tiêu duy nhất đó. Con đường khó khăn đó, hắn chưa từng chán nản.
May mắn của hắn là khi đến Đạo Viện có thể kết bằng hữu với u Dương Sinh, Mặc Thần Dương và Lý Nhược Băng cũng như là Bạch Vô Thiên. Xem như là một đại ca vô cùng lợi hại. Một đại ca rất đáng tin cậy.
Nhân sinh của hắn trong Bí Cảnh lần lượt diễn ra, để hắn đóng vai trò là người ngoài cuộc. Chỉ có người ngoài cuộc mới nhìn thấu đáo được nội tình.
Khi đã thấu hiểu được nội tình, con đường tu đạo sau này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Hắn đã nhìn thấy được bản ngã của mình, đó chính là trở thành một cường nhân. Trở thành một nhân vật đỉnh thiên lập địa, có thể hô phong hoán vũ. Như vậy mới là con đường vương đạo của hắn.
Khi niềm tin đã thật sự được lấp đầy, cũng là lúc hắn nhận ra có khả năng thăng tiến tu vi. Cho dù thất bại, hắn có thể bạo thể mà chết nhưng chấp niệm của hắn sẽ là chỗ dựa khiến hắn mạnh mẽ lên.
Hắn nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng vận chuyển công pháp Kim Cương Kinh. Quá trình tu luyện chân chính của hắn bắt đầu.
Ở không gian khác, phía Âu Dương Sinh.
Chấp niệm của hắn cùng Hoàng Mập có bối cảnh tương đồng. Nếu Hoàng Mập bị người thân cận khi dễ, khinh thường thì hắn hoàn toàn trái ngược. Hắn luôn là một mãnh nhân, luôn thể hiện là một con người băng lãnh. Hắn không để ý nhiều đến nhân sinh xung quanh, đối với hắn mà nói, con đường đi phía trước hoàn toàn do bản thân quyết đình. Không một ai có thể chỉ điểm hay bảo hắn nghe theo.
Gia tộc Âu Dương Sinh ở Huyền Vĩnh Thành, cũng là một đại gia tộc. Nếu so về thế lực chỉ kém Hoàng Thành một chút, nhưng gia tộc Âu Dương nổi tiếng cương trực. Đối với dân trong thành mà nói, Âu Dương gia là chỗ dựa đáng tin cậy nhất. Chỉ có Âu Dương gia mới có thể bảo vệ con dân ở Huyền Vĩnh Thành.
Bất quá, cuộc sống hạnh phúc bên phụ mẫu không kéo dài được bao lâu. Khi hắn năm tuổi, phụ mẫu vô cớ bị ám hại. Thậm chí một vài vị trưởng bối yêu thương hắn cũng không thoát khỏi số phận.
Người lập ra kế hoạch chiếm đoạt vị trí gia chủ Âu Dương gia là bá thụ hắn, Âu Dương Ngạc. Chỉ vì chiếc ghế gia chủ, huynh đệ không tha, trưởng bối cũng không buông tha. Toàn bộ đều giết sạch.
Hắn may mắn thoát khỏi từ trong đống tro tàn. Hắn lưu lạc khắp nơi, tầm sư học đạo khắp nơi mong muốn báo mối thù cho phụ mẫu.
Cho đến khi mười tuổi, hắn có cơ duyên gặp gỡ một phân nhánh của Dương gia thương. Từ đó tu luyện đến đỉnh phong của Dương gia thương. Cho đến khi bá phụ hắn phát hiện ra thân phận hắn là người Âu Dương gia, là hậu nhân của tiểu đệ mình. Hắn cho diệt toàn bộ Dương gia. Âu Dương Sinh tiếp tục phải bôn ba một thời gian cho đến khi gia nhập vào Đạo Viện.
Tại đây, nhân sinh hắn hoàn toàn thay đổi. Xung quanh hắn không còn đơn độc mà còn có nghĩa huynh, nghĩa đệ. Đây được xem như là một phần mật ngọt của hắn.
Khi đứng bên ngoài nhìn xem những gì hắn trải qua. Hắn phát hiện ra nhiều điều mới mẻ. Nếu như khi còn ở Dương gia, hắn cố gắng tu luyện hơn. Hắn quan tâm đến những sư đệ hơn, không biết chừng thời điểm đó sẽ không phát sinh ra thảm cảnh.
Hắn siết chặt tay “Mối thù này ta nhất định phải báo!”
Sau đó thì nét mặt hắn giãn ra, buông bỏ toàn bộ chấp niệm. Hắn ngồi xuống xếp bằng, bắt đầu tu luyện.
Mỗi một người, có khi buông bỏ chấp niệm là một giải thoát để có thể thăng tiến cảnh giới. Cũng có người, dựa vào chấp niệm và xem chấp niệm là động lực mới có thể vượt qua khó khăn được.
Về phía Lý Nhược Băng, nàng ta cũng đứng bên ngoài chứng kiến nhân sinh của bản thân.
Nàng ở Bách Hoa Cốc rất được cưng chiều, các trưởng bối đều yêu quý nàng. Nơi đây người nào cũng hòa ái tương thân với nhau.
Về tư chất, nàng có thiên tư hơn người. Được xem là truyền nhân nổi bật nhất ở Bách Hoa Cốc. Phụ mẫu nàng xem nàng là niềm tự hào.
Nhưng không có gì là hoàn mỹ.
Bách Hoa Cốc là nơi chế tạo đan dược có thể được xem là nhất nhì ở Bắc Cảnh. Dược liệu phong phú, có thể cung cấp cho nhiều đại tông môn. Bởi vì ưu thế quá lớn, lợi ích quá lớn nên bị nhiều thế lực dòm ngó.
Trong đó có Bách Vực Kiếm Môn đóng vai trò là thế lực bảo hộ Bách Hoa Cốc. Sau lưng lại âm thầm thôn tính.
Để có thể danh chính ngôn thuận cướp đoạt Bách Hoa Cốc, Bách Vực Kiếm Môn muốn kết thông giao với Bách Hoa Cốc. Từ đó về sau sẽ nhận được sự bảo hộ tuyệt đối từ Bách Vực Kiếm Môn. Ngược lại chính là đối đầu.
Bách Hoa Cốc chủ tu đan đạo, nếu so với các thế lực đấu đá nhau thì không thể so sánh được.
Các trưởng bối cuối cùng thống nhất, khi Lý Nhược Băng mười tám tuổi sẽ gã đi. Xem như Bách Hoa Cốc đồng ý hôn sự. Điều kiện Lý Nhược Băng mười tám tuổi gã đi, chẳng qua là kéo dài thời gian. Chủ yếu là muốn tìm một thế lực mạnh hơn để cầu cứu. Hôn sự này được xem là bí mật của các trưởng bối Bách Hoa Cốc.
Lý Nhược Băng vô tình phát hiện ra sự việc liền trốn khỏi Bách Hoa Cốc. Nàng không muốn vận mệnh của bản thân bị các vị trưởng bối, vốn nàng rất tôn trọng, đem đi đảm bảo sự tồn vong của Bách Hoa Cốc.
Nàng nữ cải nam trang lưu lạc nhân gian, rồi có cơ duyên gia nhập Đạo Viện. Cơ duyên này do một lần gặp phải sơn tặc, Mặc Thần Dương ra tay nghĩa hiệp. Cũng từ Mặc Thần Dương mà nàng biết đến Đạo Viện và cùng nhau gia nhập.
Nàng hít một hơi dài, sau khi nhìn những sự kiện trải qua. Bàn tay nàng vô ý sờ lên thanh Lưu Ly Kiếm. Đây là thanh kiếm gỗ do Mặc Thần Dương tặng. Nghe hắn nói đây là vật vô cùng quý giá đối với hắn.
Lý Nhược Băng cảm giác bản thân đã ngộ ra được nhiều điều. Nàng chậm rãi ngồi xuống, xếp bằng bắt đầu tu luyện. Công pháp Ngũ Hành Bất Biến vận chuyển, hàn khí từ từ tỏa ra xung quanh.