Phương Triết cùng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch mất gần một ngày đường mới trở về được bên hồ nước trước đó.
Man Thiếu đánh hơi được mùi an toàn, hắn mới phóng xuống khỏi Tiểu Hắc. Nơi đây không có hung thú, không có độc thảo hoặc sinh vật quỷ dị. Có thể nói ở Quỷ Vực tìm được một nơi như thế này là một việc vô cùng khó khăn.
Phương Triết thu Lưu Quang Kiếm vào Túi Càn Khôn, đồng thời xuất ra bốn cái ma kén ném xuống mặt đất.
Man Thiếu hai mắt sáng lên, hắn muốn khép lại cũng không được. Chuyện này mà lộ ra bên ngoài, không phải người Man Tộc, Yêu Tộc sẽ tìm chủ nhân cắn xé sao.
Hắn cứ nghĩ một cái ma kén đã quá trân quý. Không nghĩ tới, trước mắt hắn có đến bốn cái ma kén.
Hắn ấp úng nói “Chủ nhân… cho ta sao?”
Phương Triết liếc hắn “Chỉ được một cái!”
Hắn do dự, nội tâm nhảy dựng lên. Hắn không nghĩ tới, với thân phận một tôi tớ. Chủ nhân lại đối xử với hắn tốt như vậy. Đây chính là nhân tính sao.
Hắn đánh giá một hồi, lựa chọn cái ma kén có kích thước lớn nhất. Theo hắn nghĩ, càng lớn thì càng quý.
Phương Triết nhìn sang Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, ra hiệu cho bọn chúng sử dụng.
Thứ này đối với Tiểu Hắc và Tiểu Bạch khá lạ lẫm, nhưng hương vị không tệ. Bọn chúng đã quen với thú hạch, yêu đan cho nên ma noãn quá xa vời với bọn chúng.
Tiểu Hắc xung phong dùng miệng xé nát lớp kén bên ngoài, lộ ra dịch nhầy bên trong.
Nó ngửi một hồi rồi bắt đầu thưởng thức. Lúc đầu chưa quen, nhưng càng về sau nó càng khoái trí. Biểu hiện cái đuôi nó không ngừng đung đưa.
Phương Triết không hiểu Tiểu Hắc là Linh Miêu hay là Minh Lang mà động tác chẳng giống với loài nào. Vui mừng là vẩy đuôi, chuyện này quá vô lý.
Tiểu Bạch theo sau cũng bắt đầu chén một cái kén.
Phương Triết xuất con Thuồng Luồng ra bên ngoài. Hình thể to lớn của nó lập tức phóng xuống hồ nước, lượn mấy vòng.
Hắn ném một cái ma kén xuống hồ nước. Con Thuồng Luồng lập tức đáp lấy như thể chờ đợi đã lâu. Nó nuốt trọn quả kén rồi lặn sâu xuống hồ nước bắt đầu hấp thụ.
Lúc này, trạng thái Tiểu Hắc và Tiểu Bạch y như Tiểu Mạn trước đó.
Trong không khí bắt đầu xuất hiện những tia linh khí mỏng manh có màu trắng đục. Những tia linh khí này từ từ đan xen rồi kết thành một cái kén bao khỏa lấy Tiểu Hắc. Tiểu Bạch theo sau cũng từ từ cuộn tròn lại trong cái kén.
Về phần Man Thiếu, hắn tốn một thời gian dài mới thích nghi với hương vị đặc biệt của ma noãn. Hắn cũng bị bao khỏa trong một cái kén, nối gót Tiểu Mạn rơi vào trạng thái ngủ đông.
Phương Triết lắc đầu thở dài. Trong phút chốc, hắn trở thành hộ pháp cho những tên này.
Hắn đánh giá tình huống xung quanh. Nơi đây là Quỷ Vực, nguy hiểm luôn rình rập và không có gì là tuyệt đối an toàn. Cho nên hắn bắt đầu xem xét tình hình, bắt đầu bố trí Trận Pháp để phòng vệ.
Pháp Trận mà hắn vận dụng đã tinh thông hơn thời gian ở Huyền Minh Động nhiều.
Đối với Cấm Chế, giờ đẳng cấp hắn tiếp cận Ngũ Phẩm cho nên có thể bố trí được hình thức thứ tư gồm 719 điểm. Hình thức càng dày đặc thì số điểm càng nhiều, Trận Pháp sẽ càng kiên cố mạnh mẽ hơn.
Bởi vì Trận Sư Trần Anh không lưu lại Trận Pháp phòng vệ cụ thể mà chỉ chung chung là phá giải Trận Pháp và bố trí những thuộc tính Trận Pháp cơ bản. Nên Trận Pháp phòng vệ mà hắn vận dụng chính là vận dụng càng nhiều Trận Pháp như Hỏa Vân Trận, Lôi Đình Trận và Địa Lao Trận để vừa tấn công vừa giam cầm kẻ xâm nhập.
Hắn tổng cộng bố trí năm mươi Trận Pháp khu vực phụ cận, Tâm Trận của toàn bộ Trận Pháp câu thông với một ý niệm duy nhất của hắn. Chỉ cần một ý niệm Trận Pháp đồng loạt khởi động, chỉ cần một ý niệm Trận Pháp lập tức bị triệt tiêu.
Sau khi đã bố trí xong ổn thỏa, hắn bắt đầu ngồi xuống xếp bằng. Để tâm vô tạp niệm định thần lại.
Mặc dù đã bố trí phòng vệ, nhưng thời điểm này hắn không dám tu luyện. Hắn chỉ dành một chút thời gian suy diễn lại những chuyện đã qua.
Trạng thái hắn chính là vẩn vơ ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Hắn lúc này đã hoàn toàn thừa nhận, Hoa Lạc Đồng đã không còn trên cõi đời này. Sau khi kết bái thiên địa, thì nàng ta đã triệt để tan biến. Không còn lưu lại bất kỳ vương vấn nào.
Nguyên do này không phải hắn vô tình, lãnh đạm. Chỉ là quy tắc nguyền rủa của “Khế Ước Vĩnh Sinh” phủ định hoàn toàn sự tồn tại của Hoa Lạc Đồng với thân phận con người. Dù hắn cố gắng, cũng không cách nào hình dung ra được. Càng ngày, hắn càng thừa nhận rằng, nàng ta đã thật sự không còn tại thế...
…
Bảy ngày sau.
Lớp kén của Tiểu Mạn bắt đầu nứt nẻ rồi bong tróc ra.
Từ bên trong toát lên một mùi thơm đầy mị lực, không phải là mùi xú khí trước đó từ trong dịch nhầy. Hương vị này lan tỏa nhanh chóng ra trong một phạm vị nhất định khiến hung thú rục rịch tiếp cận.
Những hung thú nhỏ nhắn như Bích Phù, Ô Quy Xà ngửi được hương vị ngon miệng tiếp cận phạm vi phòng vệ khiến Lôi Đình Trận và Hỏa Vân Trận khởi động thiêu trụi bọn chúng.
Đây chẳng qua là hung thú thường yếu ớt nên không thể chống chịu được uy lực của lôi hỏa trận pháp.
Từ bên trong kén bước ra một thân ảnh uyển chuyển, gương mặt có phần ma mị đầy quyến rũ. Thân ảnh nàng cao lớn hơn, chững chạc hơn. Không còn là một tiểu cô nương khả ái, thay vào đó là một nét đẹp có tính mị lực.
Thân hình nàng ta lúc này đã có bộ dáng thiên về yêu hồ, chứ không còn là một chủng loại linh miêu như trước. Chiếc đuôi phía sau cũng chuyển sang một màu trắng.
Nàng ta nháy mắt với Phương Triết một cái, rồi uyển chuyển tiếp cận. Giọng nói cất lên có phần câu dẫn “Đại ca ca thấy Tiểu Mạn có đẹp không?”
Phương Triết thoáng mỉm cười, hắn sờ lên trán nàng xem có bình thường không. Vẫn là một tiểu cô nương khả ái, chẳng qua là diện mạo có phần thay đổi.
Hắn đẩy nàng ta ra rồi tò mò nói “Tình trạng này là sao?”
Tiểu Mạn nũng nịu nói “Thì người ta mới được tiến hóa lên một cấp bậc!”
Hắn lắc đầu, vẻ dịu dàng nàng ta thể hiện không đúng. Cảm giác như rợn cả da đầu.
Hắn bất mãn căn dặn “Không được sử dụng mị lực với ta!”
Tiểu Mạn cười khúc khích thích thú. Người bình thường gặp nàng vận dụng mị lực này, có lẽ đã ngã quỵ dưới chân nàng rồi. Không có khả năng nói lên lời lẽ như vậy. Xem ra đại ca ca thật sự là một người tốt.
Nàng ta mới nghiêm túc lại nói “Nhờ vào ma noãn diệu dụng khiến Tiểu Mạn thay da đổi thịt. Lúc này đã Lục Phẩm, rất lợi hại. Đại ca ca có muốn thử không?”
Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi gật đầu.
Tiểu Mạn mỉm cười, thoáng chốc biến mất. Khi xuất hiện chính là trong tay cầm một sợi tơ mang một màu hồng sắc như máu. Sợi tơ này cực kỳ mỏng manh, nhưng lại gây ra một áp lực tử vọng cực mạnh.
Hắn lúc này phát hiện xung quanh bản thân đã bị bao vây bởi những sợi tơ mỏng manh, chằng chịt.
Hắn thử dùng ngón tay sờ lên thì lập tức bị cắt chảy máu. Độ sắc bén khỏi phải nói là lợi hại đến cấp bậc nào. Tình trạng này chỉ cần đối phương có ác ý, mạng của hắn xem như xong.
Hắn toát mồ hôi vì sự bất cẩn này.
Tiểu Mạn thu những sợi tơ hồng lại rồi cười ma mãnh “Đại ca ca thấy Tiểu Mạn lợi hại không?”
Hắn nuốt một ngụm nước bọt không nói gì. Nói ra chắc chắn sẽ rất mất mặt.
Lúc này lớp kén của Man Thiếu cũng bong tróc ra.
Từ bên trong tỏa ra một mùi vị Man Tộc đặc thù, rất khó ngửi. Nói đúng hơn là mùi xú khí của nam nhân lâu ngày không tắm gội.
Thân ảnh Man Thiếu bước ra, chân vừa chạm đất đã ra gây ra một chấn động cực kỳ lớn. Trên mặt đất lưu lại dấu chân hắn như thể mặt đất là một lớp bùn nhão.
Tiểu Mạn không lấy làm ngạc nhiên, nàng nói “Đây là man lực của Man Tộc, rất cường hoành!”
Man Thiếu nhìn thể chất thay đổi, lớp da bên ngoài cũng săn chắc lại. Không còn nhiều mỡ thừa như trước. Hắn dáng vóc đã cân đối hơn trước rất nhiều.
Hắn nhìn Phương Triết, hồ hởi khoe “Chủ nhân thấy sao? Rất man đúng không?”
“Man?”
Man Thiếu gãi đầu nói “Giống như là soái vậy đó!”
Phương Triết gật dù, đúng là bề ngoài hắn rắn chắc hơn trước rất nhiều. Có thể diện mạo này là “chuẩn soái” của Man Tộc theo một cách nghĩ nào đó.
Man Thiếu cười hắc hắc khoái trí. Hắn hướng Phương Triết đề nghị “Chủ nhân thử chạm vào cánh tay tiểu nô xem!”
Vừa nói, hắn vừa đưa cánh tay về phía Phương Triết. Dáng vẻ vô cùng tự tin.
Phương Triết do dự một hồi mới thử chạm một ngón tay vào lớp da trên cánh tay. Thình lình xuất hiện một loại lực lượng, khiến ngón tay Phương Triết bị đánh bật trở ra. Loại phản lực này mạnh không theo một lẽ thông thường.
Man Thiếu thích thú nói “Nhờ ma noãn, kích phát được man lực. Đây là nhờ ân huệ của chủ nhân!”
Lời nói không hề đứt quãng, thể hiện ý tứ rất thành thật.
Trong nội tâm Man Thiếu, lúc đầu chẳng qua là tìm cơ hội trả ân cứu mạng xem như thoát khỏi kiếp làm nô. Không nghĩ tới, trong một khoảng thời gian ngắn lại được nhận thêm một ân huệ. Đối với Man Tộc mà nói, thà chết không nhận ân huệ của kẻ địch, của người xa lạ. Nhưng vị chủ nhân này hoàn toàn khác. Nhận được ân huệ chính là một loại vận khí mà bình thường không phải ai cũng có được.
Điển hình là cố tình đoạt lấy ma noãn, không đoạt được bản thân suýt mất mạng. Hai hộ vệ không may mắn như hắn thoát được.
Cho nên hắn cần phải sát cánh bên chủ nhân để tìm kiếm phúc khí thoát thai hoán cốt.
Phương Triết trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Từ khi nhận ra sự lợi hại của sợi tơ từ Tiểu Mạn và loại man lực mới vừa cảm nhận. Loại lực lượng này, ở Bắc Cảnh chưa tồn tại hay nói đúng hơn là hắn chưa từng gặp qua. Sự lợi hại đó khiến bản thân hoàn toàn mất đi sự chủ động. Đây chính là sự áp đảo của một loại thực lực trên hắn.