Tháp Linh Lung sụp đổ, để lại là một đống tàn tích ngổn ngang. Những đệ tử có mặt từ trước chứng kiến sự việc đều rơi vào tình trạng hoảng hốt. Khi số đệ tử tinh anh và đệ tử ưu tú nhất Đạo Viện tập hợp lại đông đủ, thì tâm trạng bọn họ mới không còn lo lắng.
Bạch Vô Thiên, Hoa Lạc Đồng cùng nhóm đệ muội hắn cũng đến bên cạnh lão sư phụ đưa ánh mắt nhìn về phía Minh Nhân Thôn. Nơi đại trưởng lão cùng Ám Diện Nhân cầm đầu Ma Môn lâu la chuẩn bị đánh vào.
Bầu không khí quang mang sáng lạng, nhưng không hề có ánh mặt trời mang đến một luồng áp lực cực kỳ lớn.
Dư chấn lan tỏa, càn quát từ phía Minh Nhân Thôn đang áp sát về phía trung tâm đ*o Viện. Lần này đại trưởng lão thật sự muốn san bằng tất cả Đạo Viện.
Đội quân của lão khí thế hừng hực, bên cạnh là Ám Diện Nhân với khuôn mặt mờ ảo không nhìn ra được diện mạo như thế nào. Chỉ có một cặp mắt đỏ ngầu đầy sát khí.
Mười tên đường chủ Ma Môn, người nào người nấy đều mang một vẻ mặt khát máu, hung tợn như thể đã rất lâu rồi chưa được thả ra ngoài đánh giết.
Về phía đệ tử nội viện, dọc quanh Đạo Viện, ở các ngọn sơn phong cũng được điều động hơn một nghìn người trở về ngọn Chủ Phong chờ lệnh. Bọn họ là những đệ tử gắn bó với Đạo Viện lâu năm nhất. Bản lĩnh cũng không tệ, nhưng với áp lực từ phía Ma Môn đang áp sát tới. Tâm trạng bọn họ vẫn có một phần sợ hãi. Nguyên nhân là trước giờ, đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với một sống hai chết.
Lão viện trưởng đưa ánh mắt nhìn về phương hướng Minh Nhân Thôn một lần nữa. Trong ánh mắt chứa đầy sự kiên quyết.
Lão quay sang nhìn tất cả những trưởng lão, đệ tử tinh anh có mặt xung quanh. Lão chậm rãi nói “Lần này là trận đánh lớn nhất của ta cũng như của tất cả mọi người, cho nên không được chùn bước!”
Lão hướng tám vị trưởng lão gồm nhị trưởng lão, ngũ trưởng lão, lục trưởng lão, bát trưởng lão, cửu trưởng lão, thập trưởng lão, thập nhất trưởng lão, thập nhị trưởng lão ra lệnh “Các sư đệ phối hợp đối phó với Ám Diện Nhân!”
Lão tiếp tục hướng nhóm đệ tử tinh anh gồm Dương Thanh Phong, Uông Việt, Trần Đại Nghĩa, Ngô Phi, La Sung, Lý A Thược, Chung Hồng, Đơn Hạo, Khuê Minh căn dặn “Các ngươi chia ra làm hai nhóm, một nhóm đối kháng với mười tên đường chủ, nhóm còn lại trợ giúp sư đệ đối kháng bọn lâu la. Không để xảy ra sơ suất!”
Lão dặn dò nhóm trưởng lão và đệ tử tinh anh xong, quay sang Kiếm Hư Chân Quân. Nét mặt có một phần tiếu dung, lão đề nghị “Ta cùng sư thúc đánh cho tên phản nghịch đó thừa sống thừa chết, thế nào?”
Kiếm Hư Chân Quân phì cười, lâu rồi mới có cảm giác nói chuyện thống khoái với tên mặt lạnh này. Trong lòng có chút thoải mái.
Lúc này, thân ảnh Thẩm Giai Nghê như một cơn gió thình lình xuất hiện, nàng cũng lên tiếng “Ta cũng trợ giúp một tay!”
Kiếm Hư Chân Quân nhìn nàng một hồi rồi lắc đầu. Lão nói “Nàng qua trợ giúp tụi nhỏ đi, tên phản nghịch kia để ta cùng tiểu tử Chúc Sơn đối phó được rồi!”
Thẩm Giai Nghê cảm giác không yên tâm, bởi vì nàng không nhận ra khí tức phát ra từ đại trưởng lão, cũng như cảm giác tồn tại của đối phương. Điều này chỉ có thể xảy ra khi đối phương mạnh hơn nàng. Hơn nữa đối phương ở Đạo Viện nhiều năm, hiểu thấu được tu vi từng người. Đối phương có thể dửng dưng trước mặt nhiều người nhởn nhơ đi lại không hề lo lắng. Chính là nói, tất cả những người ở Đạo Viện không đáng lo ngại. Quan trọng hơn hết Huyền Môn là thế lực bí ẩn, càng không thể khinh thường được.
Lúc này Ám Diện Nhân dẫn đầu đội quận đã tiếp cận được ngọn Chủ Phong.
Lão viện trưởng thấy vậy liền dõng dạc tuyên bố “Khai chiến!”
Nhóm đệ tử tinh anh và đệ tử nội viện nhanh chóng lao về phía Ma Môn lâu la giao tranh.
Bạch Vô Thiên, Hoa Lạc Đồng cùng ba đệ muội dẫn đầu nhóm đệ tử tinh anh đối kháng với mười tên đường chủ Ma Môn.
Tám vị trưởng lão cũng không chậm trễ, tiếp cận rồi bao vây lấy Ám Diện Nhân không để cho đối phương ra tay với những đệ tử nội viện có tu vi thấp. Nếu không thương vong sẽ không thể đếm xuể.
Phía lão viện trưởng cùng Kiếm Hư Chân Quân không để ý xung quanh. Trực tiếp cưỡi phi hành kiếm thẳng hướng Cấm Vực. Mục tiêu chủ yếu là dẫn dụ đại trưởng lão đến chỗ vắng vẻ để không tổn thương đến đệ tử Đạo Viện.
Đại trưởng lão chỉ nhếch miệng cười rồi nhanh chóng theo sau. Lão cũng biết, ở Đạo Viện lúc này tu vi cao nhất cũng chỉ có hai người này. Đám còn lại chẳng qua là những con kiến hôi không hơn không kém.
Ba người bọn họ rời đi, phía sau lưng đệ tử nội viện đã bắt đầu giao tranh với đội quân Ma Môn lâu la.
Phía Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng lúc này phối hợp nhau, đối kháng hai tên đường chủ trong y phục trường bào. Thực lực bọn chúng chỉ ngoài Tứ Phẩm, không quá cao để có thể dây dưa được lâu.
Hắn vận dụng “Vân Du Kiếm” thân ảnh lướt vi vu như cơn gió. Trường kiếm trong tay hắn chỉ tập trung đánh vào điểm yếu đối phương. Cho nên sau vài hô hấp, cả hai tên hoàn toàn bị phế đi.
Hoa Lạc Đồng ở phía sau vận dụng “Băng Phiến” dễ dàng miểu sát bọn chúng.
Cách Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng vào chục trượng. Nhóm Hoàng Mập, u Dương Sinh và Lý Nhược Băng đối kháng với ba tên đường chủ cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
Hoàng Mập và u Dương Sinh đóng vai trò nghiền ép ba tên đường chủ, khiến cả ba tên không thể hoàn thủ. Lý Nhược Băng vận dụng hơn một trăm “Băng Phiến” kết hợp với Ngự Kiếm Quyết từ trên không trung đánh xuống, nhanh chóng đóng băng cả ba tên đường chủ lại. u Dương Sinh và Hoàng Mập một người dùng thương, một người dùng kiếm lao đến kết thúc ba tên đường chủ.
Phía Dương Thanh Phong với thực lực mạnh mẽ không kém. Hắn vận dụng “Tụ Linh Chỉ” cũng dễ dàng miểu sát một tên đường chủ.
Bốn tên đường chủ còn lại do Uông Việt, La Sung, Chung Hồng và một số đệ tử tinh anh còn lại đối phó.
Bọn họ dây dưa một hồi vẫn chưa bất phân thắng bại. Mặc dù có La Sung vốn võ kỹ lợi hại, biến ảo khôn lường nhưng vẫn không chiếm được thượng phong.
Bốn tên đường chủ này có bản lĩnh rất khác, trong đó có một tên thân pháp, võ kỹ vô cùng đặc biệt. Hắn có thể suy đoán được động tác của Uông Việc, La Sung và Chung Hồng. Nên mỗi lần tấn công, đều bị hắn thay ba tên đường chủ còn lại chống đỡ.
Bạch Vô Thiên cùng Hoa Lạc Đồng và nhóm đệ muội hắn nhanh chóng đến hỗ trợ.
Hắn đi được một đoạn thì dừng lại, hướng Hoa Lạc Đồng nói “Sư tỷ cùng mọi người đến hỗ trợ La Sung sư huynh. Ta đi đây một chút!”
Nói rồi, hắn rời khỏi nhóm nhanh chóng phi thân về phía đệ tử nội viện đang giao tranh với Ma Môn lâu la.
Hoa Lạc Đồng dõi theo với sự tò mò, nhưng vẫn không đuổi theo ngay. Nàng hướng Hoàng Mập nói “Sự đệ đến chỗ La Sung sư huynh hỗ trợ, ta đuổi theo đại ca ngươi xem thế nào!”
Căn dặn xong, nàng cũng rời đi.
Phía Bạch Vô Thiên, hắn phát hiện có điều gì đó không đúng.
Trong nhóm đệ tử tinh anh, thiếu đi một Ngô Phi. Tên này bản chất thù dai, theo như suy đoán của hắn thì tên này có thể đang ở phía sau lưng giở trò với Lương Bình Nhi.
Hắn phóng lên phi hành kiếm, đứng ở độ cao chừng năm mươi trượng quan sát toàn bộ khu vực đệ tử nội viện đang giao tranh.
Lúc này hắn mới phát hiện thêm một điều gì đó kỳ lạ. Đó là nhóm đệ tử nội viện tu vi không thấp hơn Ma Môn lâu la bao nhiêu, nhưng số thương vong đã vượt qua một trăm đệ tử. Trong đó có hơn hai trăm đệ tử trọng thương đang ở tình trạng cố thủ.
Hắn bất chợt thoáng thấy thân ảnh Ngô Phi đang nấp sau một tên sư đệ, ánh mắt hắn luôn nhìn về phía Lương Bình Nhi. Mục đích hắn rất rõ ràng, đó là muốn giết chết Lương Bình Nhi để ngăn ngừa hậu họa sau này.
Hắn thừa dịp Lương Bình Nhi đối phó với một tên lâu la. Hắn nhanh chóng tiếp cận rồi từ phía sau một tên Ma Môn lâu la dùng chủy thủ đâm tới. Đây chính là cố tình ngụy trang thành Ma Môn lâu la ám sát nàng.
Khi chủy thủ chỉ cách Lương Bình Nhi vài gang tay, toàn thân hắn phút chốc bất động.
Lương Bình Nhi nhận ra ý đồ đối phương, theo phản xạ tự nhiên một kiếm chém ngang. Ngô Phi mở to mắt ra ngạc nhiên không hiểu bản thân tại sao lại thất thần. Thế giới trong tầm mắt hắn bắt đầu đổ nghiêng sang một bên, chết không biết gì sao mình chết.
Lương Bình Nhi vẫn chưa hết hoảng sợ, nàng nhìn lên cao phát hiện Bạch Vô Thiên lần thứ hai cứu nàng thoát khỏi quỷ môn quan. n tình này trong phút chốc trở nên lớn lao khó tả.
Nàng chắp tay lại, hướng hắn bái tạ một cái thật sâu.
Hắn ở trên cao mỉm cười, khoát tay.
Ánh mắt hắn lúc này chuyển sang một phương hướng khác. Nơi số đệ tử thương vong càng lúc càng nhiều. Với tình huống này, không bao lâu nữa, toàn bộ hơn một nghìn đệ tử nội viện sẽ không còn một người trụ vững.
Hắn xuất ra toàn bộ năm nghìn thanh Hồng Viên Kiếm. Năm nghìn thanh rời khỏi Túi Càn Khôn, phóng vút lên trên không trung tạo thành hình dạng Liên Hoa Kiếm.
Hắn ngón tay điểm xuống, tức thì năm nghìn thanh đồng loạt lao xuống với tốc độ như lưu quang đâm thẳng xuống mặt đất, bao quanh lấy toàn bộ nhóm đệ tử nội viện.
Bọn họ lúc này theo thói quen tụ tập lại thành một nhóm, vì sư huynh đệ xung quanh đang bị một kẻ nào đó lấy tốc độ cực kỳ nhanh ám toán. Bọn họ hầu như không có khả năng phản kháng nói chi là sư huynh đệ đồng môn khác.
Khi phát hiện trên bầu trời đồng loạt bắn xuống từng thanh phi kiếm, bọn họ có hoảng sợ nhưng nhanh chóng lùi lại. Bọn họ phát hiện người ra tay chính là sư thúc Bạch Vô Thiên.
Chỉ cần nhìn động tác, bọn họ có thể hiểu được, đối phương đang giúp bọn họ giải vây.
Khi toàn bộ năm nghìn thanh Hồng Viên Kiếm cắm xuống mặt đất, tạo thành một rào chắn lại.
Khí tức nguy hiểm xung quanh bọn họ đã không còn. Trong phút chốc, tất cả đệ tử mang một cảm giác cực kỳ an toàn.
Bạch Vô Thiên và Hoa Lạc Đồng đáp xuống mặt đất. Ánh mắt nhìn về phương hướng nhóm Ma Môn lâu la. Trong nhóm Ma Môn lâu la này có một kẻ cực kỳ lợi hại, hắn ẩn thân trong đó chủ yếu đang cố tình giết lần đệ tử nội viện. Đây chính là một loại thủ đoạn bòn rút lực lượng địch nhân, mà chỉ có loại tiểu nhân mới làm như vậy.