“Chuyện này cũng đã quá lâu rồi, ta thực sự không còn nhớ nữa. Có thể nỗi đau khổ dằn vặt khiến ta không còn con đường nào để đi. Ta đã từng buông bỏ mọi thứ, sống chung với chung rượu qua ngày. Nỗi đau khổ cắn xé thâm tâm khiến ta hoàn toàn sụp đổ”
“Vì lý do gì nàng lại quên ta, buông bỏ ta?”
Hơn một trăm năm trước, trên ngọn núi Túy Tiên Sơn ở Thâm Uyên.
Thâm Uyên là một hòn đảo nằm trôi nổi trên không trung, bên dưới là vực sâu vạn trượng không nhìn thấy đáy. Bao trùm là một màu đen thâm thẩm.
Đây chính là ranh giới giữa Bắc Cảnh và Quỷ Vực.
Túy Tiên Sơn thời bấy giờ được xem như là thánh địa tu luyện của toàn bộ Bắc Cảnh. Mặc dù nơi đây không phải là một tông môn, một chi viện hay một môn hộ, nhưng người đến đây cầu đạo đếm không kể xiết. Bởi vì nơi đây có một vị lão sư, vị lão sư này được gọi là Túy Mộng Tiên Thần Quân.
Lão không biết đã bao nhiêu tuổi nhưng đạo mà lão theo đuổi thâm sâu khó dò. Chân lý sống của lão khiến chúng đệ tử nể phục, lời giảng của lão khiến vạn người mê mẩn.
Điểm nổi tiếng nhất của Túy Mộng Tiên Thần Quân đó là chỉ cần lão chỉ điểm một ngày. Một thiên tài chưa từng tu luyện có thể Khai Mạch, theo lão tu đạo ba mươi ngày thăng tiến Trúc Cơ, không quá một năm Kết Đan thành công.
Điều này khiến khắp nơi đều tụ tập về Túy Tiên Sơn cầu đạo. Người đến đông như kiến, trong đó có thiếu niên Cổ Thanh Sơn mới mười hai tuổi.
Khi đó cũng là lần đầu tiên Cổ Thanh Sơn gặp một tiểu sư đệ có tên là Thẩm Giai có khuôn mặt trái xoan xinh đẹp như một thiếu nữ. Dáng người nhỏ nhắn, có phần yếu đuối. Chính vì thế mà hắn ta thường xuyên bị các sư huynh đệ ở Túy Tiên Sơn ức hiếp, không ai bảo vệ.
Chỉ có một người duy nhất đứng ra bảo vệ, che chở Thẩm Giai chính là Cổ Thanh Sơn. Bởi vì khi đó Cổ Thanh Sơn nhìn thân ảnh bị ức hiếp của Thẩm Giai, hắn thấy được chính bản thân khi còn là một nhược nhân. Hắn bản thân tự phấn đấu mới có thể đứng vững như ngày hôm nay.
Trong khoảng thời gian hai năm sau đó, cả hai trở thành huynh đệ thân thiết, cùng tu luyện, lịch luyện khắp long đàm hổ huyệt. Tu vi thoáng chốc đã đứng đầu Túy Tiên Sơn trong cùng trang lứa.
Trong một lần bị yêu thú truy đuổi, cả hai rơi xuống một kỳ đàm, thân phận Thẩm Giai mới thật sự lộ ra, lớp ngụy trang bên ngoài tan chảy ra bạo lộ ra chân dung.
Khi đó Cổ Thanh Sơn mới biết Thẩm Giai là một nữ nhi, có một sắc đẹp yêu kiều có thể xem là nghiêng nước nghiêng thành. Tên thật nàng ta là Thẩm Giai Nghê.
Thân phận nữ nhi của Thẩm Giai Nghê bại lộ khiến toàn bộ nam đệ tử Túy Tiên Sơn bất ngờ. Ai cũng muốn lấy lòng người đẹp, muốn cùng nàng ta kết đạo lữ. Nhưng rất tiếc là nàng ta không mải mai để ý đến chuyện tình nam nữ.
Trải qua nhiều lần sinh tử lịch luyện, hai người dần dần nảy sinh tình cảm rồi kết thành đạo lữ trước sự ghen tỵ của vô số sư huynh đệ Túy Tiên Sơn.
Sư phụ Cổ Thanh Sơn là Túy Mộng Tiên Thần Quân không ngăn cản. Lão chỉ để lại một lời căn dặn “Duyên và nghiệp chỉ cách nhau một ý niệm”
Ngày đại hôn của Cổ Thanh Sơn và Thẩm Giai Nghê diễn ra rất nhộn nhịp. Khắp nơi Túy Tiên Sơn đều treo đèn lồng, sư huynh đệ người nào cũng tụ tập chúc phúc. Khi đó Cổ Thanh Sơn đã là một vị đại sư có danh khí nhất Túy Tiên Sơn. Vì thế ngày đại hỷ của đại sư huynh chính là toàn bộ Túy Tiên Sơn cùng vui.
Ngày đó, phía bên kia vách ngăn giữa Bắc Cảnh và Quỷ Vực thình lình xuất hiện một thông đạo, thông đạo này là một loại Truyền Tống Trận. Từ bên trong thông đạo xuất hiện ba đội quân, mỗi đội quân ước chừng một nghìn tên.
Cầm đầu đội quân U Linh là Ám Tướng không có chân thân, nhìn như một tàn ảnh trong một bộ chiến giáp.
Cầm đầu đội quân yêu tộc là Biên Bức Nữ Tướng, ả ta thân hình yểu điệu như một yêu nữ có hai cánh dơi.
Cầm đầu đội quân man tộc là Minh Lang Tướng, thân như mãnh tướng, đầu có hình dạng yêu lang nhìn rất hung bạo.
Hai vạn đệ tử Túy Tiên Sơn giằng co với ba đội quân này nhiều ngày, cho đến khi toàn bộ Túy Tiên Sơn sụp đổ. Mặt đất khi đó nứt nẻ ra làm hai, núi lửa phun trào. Toàn bộ hòn đảo vỡ vụn, cả một vùng Thâm Uyên rộng lớn dần dần chìm sâu dưới vực sâu vạn trượng.
Ngày đại hôn vốn là một ngày vui nhất của Cổ Thanh Sơn lại hóa thành một ngày đau khổ tuyệt vọng. Hơn phân nửa sư huynh đệ bị dìm xuống xuống vực sâu, sư phụ lại không biết ở nơi nào.
Còn Thẩm Giai Nghê lại vô cớ biến mất, sư huynh đệ còn sống đồn đoán nàng ta đã bị chìm sâu dưới hải vực.
Cổ Thanh Sơn tự dằn vặt một đoạn thời gian, cuối cùng không nhịn được liền lẻn vào Quỷ Vực tìm hiểu thực hư.
Khi gặp lại Thẩm Giai Nghê với thân phận là một Yêu Cơ, thiếu phu nhân tương lai của một đại nhân vật ở Ma Môn. Lúc này Cổ Thanh Sơn đã hiểu ra tất cả.
Nàng ta, Thẩm Giai Nghê vốn là người của Quỷ Vực Ma Môn. Nàng trà trộn vào Túy Tiên Sơn chủ yếu làm một nội ứng.
Thâm Uyên có thể lơ lửng, tồn tại hàng nghìn năm đều bắt nguồn từ một khối Tinh Vẫn Thạch. Nó chính là nguồn năng lượng thần bí duy trì cân bằng Thâm Uyên. Nhiệm vụ nàng ta chính là cướp lấy khối Tinh Vẫn Thạch đó. Khi khối Tinh Vẫn Thạch mất đi, cũng là lúc toàn bộ hòn đảo sụp đổ.
Nguyên nhân là vì bọn người Quỷ Vực Ma Môn không muốn Túy Mộng Tiên Thần Quân truyền thụ đạo pháp. Bọn họ không muốn thế hệ sau của Bắc Cảnh hùng mạnh, đe dọa kế hoạch thôn tính Bắc Cảnh của Quỷ Vực.
Cổ Thanh Sơn khi đó hoàn toàn chết tâm, không còn muốn sống nữa. Xung quanh lại bị vây khốn bởi thiếu chủ Quỷ Vực Ma Môn tên là Ám Thiên. Bẫy rập nghìn trùng, dù hắn có cánh cũng khó mà thoát thân được.
Điều hắn mong mỏi nhất khi đó là Thẩm Giai Nghê cho hắn một lời giải thích, dù biết là không còn ý nghĩa, nhưng ít ra cũng xoa dịu được phần nào. Nhưng Thẩm Giai Nghê lãnh khốc vô tình đâm hắn một nhát chí mạng.
Hắn tuyệt vọng và đã thật sự bước vào tử môn quan. Cũng may khi đó có một đệ tử chân truyền của Đạo Viện đương thời là Khúc Minh Sơn giải cứu. Hai người sau đó kết nghĩa huynh đệ, Cổ Thanh Sơn vì trả ơn cứu mạng gia nhập vào Đạo Viện.
Vì muốn quên đi đau khổ dằn vặt, bị đạo lữ ruồng bỏ. Cổ Thanh Sơn điên cuồng tu luyện cuối cùng có một thân bản lĩnh rồi vì Đạo Viện vân du thiên hạ, vì Đạo Viện làm những nhiệm vụ mà không ai dám đảm đương nổi. Tiêu biểu là thăm dò tung tích của một gã tán nhân xâm nhập vào Văn Lang Châu…
…
Lúc này Kiếm Hư Chân Quân tâm tình phức tạp. Đối diện lão chính là người quen cũ mà lão không muốn nhớ tới.
Nàng ta chính là Thẩm Giai Nghê khi xưa. Hình dáng yêu kiều khi xưa đã thay bằng một vẻ đẹp ma mị, thành thục hơn. Nàng ta tiến lại gần lão, chỉ cách vài bước chân. Trong ánh mắt nàng phảng phất lên một mùi vị bi thương không sao nói ra lời.
Nàng chậm rãi nói “Dạo gần đây… thiếp nhớ ra vài chuyện!”
Câu nói này khiến lão nhíu hàng chân mày, thâm tâm nhói lên một cái. Lão hướng về một nơi khác, không nhìn thẳng vào đối phương.
Lão lạnh lùng nói “Người đến bất thiện! Lần này không biết ngươi lại mang đến tai họa gì đây?”
Thẩm Giai Nghê không nói, có nói sự căm hận của hắn ta đối với nàng trong nhất thời không thể nào xoa dịu được.
Nàng ra hiệu cho nữ tử hắc y tiến lại bên cạnh, tháo chiếc khăn voan ra. Lộ ra chân dung một thiếu nữ, cùng nàng quả thật có nét tương đồng.
Nàng nhìn lão, có lẽ đã quá quen thuộc với mị thuật, trong nụ cười của nàng vẫn len lỏi một nét ma mị. Nàng chậm rãi giới thiệu “Nàng ta là Thẩm Nghê Thường…”
Nói đến đây, thân ảnh hai người hóa thành hắc vụ, chậm rãi tiêu thất.
Trong làn gió, truyền lại một tiếng nói của nàng ta “Sư huynh nhớ cẩn thận!”
Lão vô ý nhìn theo phương hướng hai người vừa tiêu thất. Trong lòng lão đột ngột xuất hiện một cảm giác mất mát đau thương. Nỗi đau thương này ẩn giấu đã gần trăm năm. Hôm nay bỗng nhiên trỗi dậy.
Lão cắn chặt răng rồi nhủ thầm “Nếu chuyện cũ lập lại, lão đây sẽ tự tay diệt trừ hậu họa…”
Bên phía Thẩm Giai Nghê.
Nàng ta rời đi không xa thì dừng chân bên một con suối. Nàng ngồi xuống trên một tảng đá, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thẩm Nghê Thường phía sau tiến lại gần sư nương mình, âm thầm quan sát. Trên khóe mắt nàng ta chảy ra một dòng nước mắt, sắc mặt vô cùng đau khổ.
Vị sư nương băng lãnh, người người sợ hãi ở Quỷ Vực Ma Môn, ngay cả môn chủ cũng nhường nàng mấy phần lại trở nên mềm yếu sau khi gặp lão giả kia. Bên trong chắc chắn có ẩn tình.
Nàng do dự một hồi, mới lên tiếng an ủi “Sư nương bớt đau buồn!”
Thẩm Giai Nghê nghe tiếng nói của đồ đệ, nàng hít một hơi thật sâu rồi thở ra để triệt tiêu cảm xúc nhất thời.
Nàng đứng dậy, vẻ mặt không còn băng lãnh mà mang một nét dịu dàng. Nàng hướng đồ đệ mình nói “Đi! Cùng sư nương đến Thâm Uyên!”