Điều này khiến Hoa Thiên Nhai mở to mắt ra nhìn, tốc độ này không phải cao thủ liền có thể thi triển được. Ngay cả tên tập kích cũng bất ngờ vì chiêu ám sát vừa rồi đối phương né tránh được. Đây chính là tuyệt kỹ của Liệp Sát Tử Đạo nhân, cửu phẩm tông sư còn bỏ mạng. Nói chi là một thí sinh Thiên Tài Chiến bình thường.
Phương Triết né tránh được, nhưng hắn sờ lên cổ mình, có một vết cắt nhỏ, máu ứa ra nhưng không đáng kể. Đây chính là vì sương mù làm hắn phân tâm, không cảnh giác. Đây chính là sơ suất chết người. Hắn nếu không có Vân Trung Bộ, hắn đã chết.
Điều này nói lên, tên kia muốn một chiêu tất sát. Hắn bản thân không thù không oán với người này, tại sao lại dồn hắn vào đường chết. Vị giám sát sứ bên cạnh khí tức không còn, có lẽ cũng đã bỏ mạng dưới tay người này rồi. Hắn tức giận.
Hắn chậm rãi tiến về phía Hoa Thiên Nhai cùng Ngô Tiên Nhi, hầu như không để ý nhiều đến đối phương. Càng tiến lại gần, hắn càng nhận ra đối phương ám sát hắn là một nữ tử, có thân hình mỏng manh. Nữ tử thì sao chứ, dám có sát ý, ta cũng giết!
Hắn lướt qua nàng ta như thể nàng ta không hề tồn tại. Hắn chậm rãi chạm hai tay lên vai Hoa Thiên Nhai và Ngô Tiên Nhi, tức thì có một dòng linh khí nhàn nhạt chảy vào hai người, giải trừ phong bế huyệt vị. Lúc này hắn mới đứng dậy, hướng nữ sát thủ nói “Trước khi chết, ta muốn biết vì sao muốn ám sát bọn ta!”
Nữ tử trước mặt có thể đã hiểu nhầm. Nàng ta nghĩ là trước khi hắn chết, hắn muốn biết một chút tin tức để chết nhắm mắt.
Nàng ta mỉm cười, chậm rãi nói “Việc này không liên quan đến bọn ngươi, nhưng liên quan đến lão cẩu Cốc Nam Hải!”
Phương Triết sắt mặt âm lãnh, hắn kìm chế cảm xúc nói “Nói vậy bằng hữu khác của ta cũng đang bị người các ngươi ám sát?”
Nàng ta cười hắc hắc vỗ tay tán thưởng “Đáng khen ngươi còn bình tĩnh lo lắng cho bằng hữu ngươi, rất tiếc là các ngươi xuống âm tào địa phủ mà tâm sự đi!”
Nàng ta vừa dứt lời, thân ảnh đã biến mất. Lúc xuất hiện là bên cạnh Phương Triết cắt ngang cổ hắn, nhưng đó chỉ là tàn ảnh lưu lại trong hai hô hấp. Nàng ta giật mình cảm giác không ổn, lúc này Ngân Hoàng Kiếm đã đặt trên cổ nàng kèm theo là một vết cắt, máu chảy xuống. Chỉ cần nàng ta động đậy, vết cắt sẽ sâu hơn, lúc đó chắc chắn chết.
Phương Triết nhìn nàng ta đôi tay run rẩy chờ chết. Hắn nhất thời xuống tay không nỡ, từ trong túi càn không lấy ra một sợi dây. Sau đó, ai cũng biết chuyện gì xảy ra, nàng ta lại bị trói không thể động đậy như một đòn bánh. Sát thủ thì sát thủ, có lợi hại cỡ nào cũng bó tay trước tuyệt kỹ của Khúc Tiểu Bạch.
Hắn nhìn sang Hoa Thiên Nhai nói “Hoa huynh đem nàng ta về gặp Cốc Nam Hải đại nhân, ta đi cứu viện Bạch Văn Sơn cùng Kim Vô Lại, hy vọng vẫn còn kịp!”
Hắn nói rồi, thân ảnh lập tức biến mất. Tốc độ di chuyển vô ảnh vô tung của hắn vô cùng lợi hại. Lúc này Hoa Thiên Nhai có cảm giác trước đó ở Tuyển Thiên Tài chiến, tên này vẫn chưa dùng toàn lực.
Phương Triết rời khỏi Hoa Thiên Nhai, hắn nhanh chóng phóng lên một cây đại thụ cao nhất Vân Vụ Lĩnh quan sát động tĩnh xung quanh.
Sau một lúc, hắn mới phát hiện một pháo sáng cách vị trí hắn đang đứng rất xa. Hắn ước đoán khoảng cách mười dặm hơn. Thế là hắn tìm được vị trí, nhanh chóng phi thân qua từng ngọn cây, thẳng hướng đến chỗ Bạch Văn Sơn cứu viện.
Bên phía Bạch Văn Sơn lúc này vô cùng khó khăn. Khi bọn họ đang nhóm lửa nghỉ ngơi thì hai thân ảnh lạ mặt xuất hiện. Bọn chúng một người mập mạp tay cầm sợi xích dài có gắn trọng chùy, còn người kia trên bắp tay có gắn ám khí phóng ra ngân châm. Bọn chúng không nói lời nào liền tiến tới tập kích. Một người dùng trọng chùy bổ xuống, còn người kia phóng ra độc châm, hầu như chiêu nào cũng đồn Bạch Văn Sơn và Kim Vô Lại vào chỗ chết.
Khi hai người Bạch Văn Sơn và Kim vô Lại bị dồn vào chỗ hiểm, vị giám sát sứ không nhẫn nhịn được lao ra ngăn cản. Hắn biết không phải là đối thủ của hai người này, pháo hiệu cũng đã phát ra, hắn hy vọng có thể cầm cự được một khoảng thời gian trước khi Cốc đại nhân đến.
Sau một lúc dây dưa không dứt khoát, hai tên ám sát bắt đầu thay đổi chiến lược, tấn công dồn dập hơn. Bọn chúng muốn dứt điểm sớm để tránh cứu viện đến. Những đòn trọng chùy bổ xuống, những cây ngân châm không ngừng phóng ra. Cho đến khi vị giám sát sứ bất lực, dính phải độc châm ngã xuống, không biết sống chết.
Bạch Văn Sơn trước đó đã sử dụng tuyệt kỹ chỉ pháp của Niêm Hoa Môn vẫn không có tác dụng, bởi vì bọn chúng quá nhanh. Nhanh hơn hắn rất nhiều, bởi vì thực lực giữa hắn và hai tên ám sát chênh lệch quá lớn.
Khi Bạch Văn Sơn và Kim Vô Lại bất lực chờ chết, chuẩn bị nhận một trọng chùy bổ xuống. Phương Triết lúc này mới tới kịp, hắn phóng xuất phi kiếm đẩy trọng chùy lệch sang hướng khác, tay còn lại xuất một phi kiếm ngăn cản tên ốm phóng độc châm. Nhân cơ hội đó, hắn đón hai người né tránh sang một bên, cách hai tên ám sát chừng hai mươi trượng.
Ánh mắt hắn nhìn về phía thân ảnh một vị giám sát sứ đang nằm bất động, khí tức vẫn còn nên hắn âm thầm thở ra. Hắn đến kịp.
Bạch Văn Sơn và Kim Vô Lại lúc này đã triệt để tin tưởng, Phương Triết rất mạnh. Ba người bọn họ vất vả đối kháng, khi hắn xuất hiện chỉ vài động tác đã lấy lại thế cân bằng. Đây không phải mạnh thì là gì.
Phương Triết đứng thẳng người lại, hai ngón tay giơ lên trước ngực, một thanh phi kiếm trúc phóng ra bên cạnh. Mũi tiểu kiếm hướng về phía tên mập trong tay đang cầm dây xích không ngừng quơ quanh để đầu trọng chùy xoay tròn, nhìn vô cùng hung mãnh. Hắn phất tay một cái dứt khoát, thanh phi kiếm như hóa thành lưu quang bắn về trước. Tên mập nhất thời kinh hoảng, vội cầm trọng chùy cản trở lưu quang đó.
Chỉ nghe một tiếng “choang” vang lên, hắn bị bắn lùi về sau hai mươi trượng, rồi đâm vào thân cây đại thụ phía sau. Hắn phun ra một ngụm máu tươi vì bị trọng chùy đập vào ngực.
Bạch Văn Sơn với Kim Vô Lại sửng sốt, chuyện này quá khoa trương. Phương Triết có thể phóng ám khí có kình lực mạnh đến như vậy.
Tên sát thủ còn lại hoảng sợ, hắn biết tên mới xuất hiện vô cùng lợi hại. Hắn nhanh chóng phóng độc châm về phía Phương Triết. Phương Triết cước bộ nhanh chóng lao về phía tên sát thủ, mặc cho ngân châm không ngừng lướt qua. Hắn xuất Ngân Hoàng Kiếm, một tiêu “Đoạt Thiên Kiếm” xuất ra, đầu người rơi xuống. Đây là sát chiêu, hắn rất ít khi sử dụng. Vì kiếm ra người chết. Một điều mà hắn không hề mong muốn.
Tên mập lúc này hai chân đã nhũng lại, không còn sức đứng dậy. Hắn nhanh chóng quỳ xuống đất xin tha mạng. Phương Triết thấy vậy thu kiếm lại cho vào túi càn khôn.
Tên mập mạp nhân cơ hội đó ném trọng chùy về phía Phương Triết, còn bản thân rút lui về sau để tìm đường thoát thân. Hắn phi thân lên cao, chỉ vừa phi thân chừng hai ba mươi trượng, một phi kiếm bay xuyên qua hắn, hắn như hóa thành một cục thịt rơi xuống đất.
Nếu tính ra từ khi Phương Triết xuất hiện đến thời điểm hiện tại chưa đầy nửa khắc. Hai tên sát thủ đã chết, chết không có cách nào phản kháng. Chuyện này Bạch Văn Sơn cùng Kim Vô Lại phục rồi. Hắn chính là thần tượng của bọn họ sau này.
Lúc này tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải cũng vừa đến nơi, hắn nhìn toàn cảnh đang diễn ra. Hắn nhìn thấy một tên thuộc hạ đang nằm bất động, liền chạy lại gần bắt mạch, rồi nhét vào miệng hắn một viên đan dược. Hắn lại bắt mạch, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn hướng lại gần bọn người Phương Triết hỏi “Chuyện gì đã xảy ra? Là ai đã giải cứu ba người các ngươi?”
Bạch Văn Sơn tiến về trước nói “Là Phương Triết đã giải cứu hai người vãn bối với vị đại nhân kia!”
Cốc Nam Hai nghe Bạch Văn Sơn thuật lại, hắn đánh giá hiện trường một hồi mới tin lời Bạch Văn Sơn nói. Lúc này trong lòng hắn vô cùng khó hiểu, một thí sinh tham gia Thiên Tài Chiến lại có năng lực này. Chẳng phải là hắn… chắc chắn giành quán quân sao.
Phương Triết nhìn Cốc Nam Hải đang thở dài, hắn lấy can đảm lại gần nói “Bọn người này đến là vì Cốc đại nhân?”
Cốc Nam Hải “a” lên một tiếng. Hắn lại thở dài nói “Chuyện này bổn tọa biết, nhưng không nghĩ tới bọn chúng không tìm đến bổn tọa, mà lại tìm các ngươi. Chuyện này là lỗi của bổn tọa!”
Phương Triết hiểu được, bởi vì bọn sát thủ nghĩ rằng bọn hắn là thí sinh thực lực tầm thường nên dễ dàng ra tay. Nét mặt Cốc Nam Hải lúc này vô cùng sốt ruột, đây là chân chính lo lắng cho bọn hắn, chỉ là hắn không tiện biểu lộ rõ ràng.
Phương Triết lấy túi dược liệu ra đưa cho Cốc Nam Hải. Hắn cầm lấy, mở túi dược liệu ra thì nhìn thấy một cây nấm màu đen. Hắn nhất thời á khẩu, miệng lắp bắp “Đây… đây là Ô Linh Chi?”