Những cuộc xung đột giữa các môn phái, võ quán ở các khu vực Tây Thục, Bắc Thượng có xảy ra thường xuyên nhưng sau đó đều được Bạch gia làm trọng tài hòa giải mâu thuẫn. Vì thế xung đột có, nhưng cuối cùng không đáng kể.
Khu vực phức tạp nhất Văn Lang Châu là ở Đông Hải. Nơi có tổng cộng 102 đảo nhỏ tạo thành một liên minh Liên Đảo.
Chính vì có quá nhiều đảo nhỏ cho nên xung đột, tranh giành địa bàn là chuyện như ăn cơm bữa.
Thêm vào đó là hải tặc hoành hành khắp nơi. Dù có Bạch gia giải quyết, nhưng khu vực Đông Hải vẫn là một nơi vô cùng phức tạp.
Nói về quê hương khu vực Nam Hạ của Bạch Vô Thiên thì chỉ có một từ hình dung là phong cảnh hữu tình. Dùng phong cảnh để miêu tả tình trạng nhân sinh sinh sống. Đơn giản là khu vực Nam Hạ vốn văn thịnh võ suy, vì thế ít khi có giao tranh xảy ra giữa các môn phái.
Khu vực Trung Châu vẫn là một nơi cực kỳ phồn thịnh.
Từ sau khi sự xuất hiện của Phương Triết giúp quốc vương Đoàn Thiên Khải dẹp trừ nội loạn. Thiên Minh Quốc vẫn hiển nhiên trở thành một Vương Thành lớn mạnh nhất, người người vẫn không ngừng du nhập vào tìm cơ hội đổi đời.
Nơi Trung Châu lúc này còn xuất hiện thêm một thế lực mới nổi. Thế lực này phía sau có Bạch gia chống lưng nên hầu như phát triển không ngừng nghỉ. Đó là Phương Thành, một tòa thành trì đặc cách ban thưởng cho Phương gia.
Thêm vào đó là hậu thuẫn của quốc vương Đoàn Thiên Khải, chính vì thế mà Phương Thành trở thành một thế lực rất mạnh. Uy tín ở khu vực Trung Châu phổ biến. Người đến Phương Thành làm ăn, mười phần đều thành công.
Nói về thế lực liên quan đến triều đình là như vậy.
Nhưng thế lực âm thầm bảo vệ Văn Lang Châu là Bạch gia đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng. Bởi vì thời gian ước hẹn trăm năm sắp đến. Thêm vào đó, Trình gia đã bắt đầu hành động. Lần này họ chơi lớn, không cho Bạch gia cơ hội thoái lui ở ẩn. Lần giao đấu này mà Bạch gia thất bại, xem như hoàn toàn diệt vong. Trình gia sẽ không nhường cơ hội sống sót cho Bạch gia tiến vào Nam Sơn Nhiêu Khê, vốn là một mảng không gian “khỉ ho cò gáy”.
Chính vì thế mà cao tầng Bạch gia người nào người nấy đứng ngồi không yên, chờ đợi tên tiểu tử Bạch Vô Thiên trở về.
Trước đó một tháng, bọn họ đã nhận được tin tức. Bạch Vô Thiên trên đường trở về, cho nên hôm nay toàn thể cao tầng Bạch gia đều tụ họp trên đỉnh Thái Sơn chờ đợi.
Hầu hết ánh mắt đều tập trung về phía vị trí Truyền Tống Trận.
Khi trên tầng mây vén ra, một vệt lưu quang khổng lồ bắn xuống mặt đất. Quang mang tỏa ra xung quanh.
Bên trong lưu quang xuất hiện hai thân ánh, đó là Bạch Vô Thiên và một vị tiểu cô nương trong một y phục màu hồng đẹp mắt.
Vị tiểu cô nương đó khí thế bất phàm, toát lên một vẻ đẹp khiến toàn bộ cao tầng Bạch gia phải ngỡ ngàng.
Bạch Kinh Thiên một bên cảm thán “Tiểu tử này đi một mình, lúc về dẫn theo một tiểu cô nương. Nếu là ba người thì tốt quá rồi!”
Phía Bạch Vô Thiên, hắn mở mắt ra nhìn quan cảnh quen thuộc xung quanh. Cảm nhận đầu tiên chính là nguồn linh khí vô cùng yếu ớt, đây chính là hơi thở quen thuộc trước kia không nhầm lẫn đi đâu được.
Đối diện hắn chính là gia chủ Bạch gia Bạch Kinh Thiên vẫn khí thế hiên ngang. Xung quanh là những trưởng bối quen thuộc Bạch Hữu Đạo, Bạch Vi Nhất, Bạch Nhất Đảm, Bạch Hàn... Người nào cũng nở một nụ cười rạng rỡ trên mặt tiếp đón hắn.
Mặc dù không cùng huyết mạch, nhưng những vị trưởng bối này đã xem hắn như một phần tử Bạch gia, vô cùng yêu thương hắn. n tình này, hắn ghi tạc trong thâm tâm.
Hắn nhanh chóng tiến đến gần chắp tay lại thi lễ “Vãn bối đã trở về rồi!”
Bạch Kinh Thiên ngỡ ngàng, nét mặt nhất thời giãn ra không còn căng cứng như trước nữa.
Bản thân là một gia chủ Bạch gia, hắn gồng gánh khá lâu. Luôn làm một phụ thân nghiêm khắc, lúc này hắn xưng hô “vãn bối” điều này nói lên hắn đã phục hồi trí nhớ trước kia rồi.
Bạch Vi Nhất trưởng lão không giấu được hào hứng, tiến lại gần vịnh lấy hai tay hắn xem xét.
Từ tướng mạo toát lên mị lực hơn người, dáng vẻ không có thay đổi quá nhiều. Chẳng qua, trên nét mặt lại có thêm một phần tang thương. Điều này nói lên, trong một năm qua hắn lại gặp thêm một chuyện đau lòng.
Lão đưa ánh mắt nhìn sang vị tiểu cô nương bên canh.
Bạch Vô Thiên giật mình, sau đó mới giới thiệu “Đây là sư tỷ vãn bối ở Đạo Viện...”
Hắn cũng sẵn tiện kề tai nói nhỏ “Nàng là đạo lữ vãn bối!”
Bạch Vi Nhất nhất thời hai mắt sáng lên.
Hoa Lạc Đồng thấy vậy liền hướng lão thi lễ, nàng tiếp tục hướng sang gia chủ Bạch Kinh Thiên và những vị trưởng lão còn lại thi lễ một lần.
Trong nhóm người phía sau, có một ánh mắt sắc bén nhìn nàng. Đó cũng là một vị mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, nàng ta lẳng lặng nhìn về phương hướng Bạch Vô Thiên.
Hoa Lạc Đồng liếc xéo hắn một lần khiến hắn nổi lên gai góc.
“Nữ nhân ghen lên đúng là ghê gớm!”
Bạch Thi Lan ngẫm nghĩ một hồi cũng tiến lại gần hắn, đưa một cử chỉ rụt rè nói “Thiên ca mới về, có dự định gì không?”
Hắn ngẩn người, rồi theo một lẽ tự nhiên tiến tới xoa đầu nàng.
Hành động này như một loại bản năng trước đó hay cưng chiều tiểu muội khả ái của mình.
Hắn nhìn nàng, rồi lại đưa ánh mắt về phía Bạch Kinh Thiên. Hắn chậm rãi nói “Ta về làm xong nhiệm vụ, lại phải trở về Bắc Cảnh… nơi đó cần ta…”
Hắn nói câu này, mang một loại cảm giác man mát buồn. Cứ mỗi lần nói về Đạo Viện, lại nhớ đến lão sư phụ. Lão sư phụ đã trở thành một cái bóng quá lớn trong lòng hắn lúc này.
Bạch Kinh Thiên nhìn từng cử chỉ của hắn, một tên nghĩa tử đã thật sự thay da đổi thịt rất nhiều. Có thể tiểu tử Phương Triết không biểu lộ thực lực ra bên ngoài, nhưng phong thái tiên phong đạo cốt đã ẩn hiện qua từng cử chỉ, hành động. Chỉ vỏn vẹn trong vòng một năm ngắn ngủi, hắn đã phát triển đến bước này.
Bạch Kinh Thiên bước ra nói “Trước trở về gia viên, hôm sau ta cùng mấy trưởng bối ngươi có làm một buổi tiệc gia tộc nghênh đón ngươi… bên cạnh đó có vài bằng hữu từng tham gia Thiên Tài Chiến cũng được mời đến từ trước. Đây xem như một món quà nhỏ mà nghĩa phụ ta cho ngươi…”
Hắn nghe nghĩa phụ nhắc đến bằng hữu. Hắn liên tưởng ngay đến Bạch Văn Sơn, Dương Nhất Lang và Hoa Thiên Nhai. Còn có tiểu cô nương khả ái Ngô Tiên Nhi. Bất quá nàng ta không biết tình hình lúc này thế nào rồi.
Hoa Lạc Đồng một bên nhìn hắn hoài niệm, không biết theo phản ứng tự nhiên hay sao đó. Nàng lại đưa tay đến eo hắn, rồi nhéo một cái thật mạnh.
Hắn lúng túng, muốn phản kháng nhưng vẫn cố gắng mỉm cười hướng nghĩa phụ gật đầu nói “Nếu vậy cùng về nhà, nhi tử cảm thấy vô cùng chờ mong…”
Bạch Vi Nhất một bên lắc đầu, lão âm thầm cảm thán “Phía sau một trượng phu tốt, phải có một phụ tùy tốt…”
…
Ở một hòn đảo nào đó khu vực Đông Hải, Văn Lang Châu.
Hòn đảo nhỏ này là một trong 102 hòn đảo trong Liên Đảo. Khuôn viên chừng ngàn mẫu với dân số ước chừng sáu nghìn nhân khẩu.
Hòn đảo này cũng giống như những hòn đảo khác được sự quản lý của một thế lực. Thế lực này có thực lực tương đương với một môn phái.
Lúc này khắp nơi hòn đảo chìm trong biển lửa, khói bay nghi ngút.
Tiếng khóc than cầu cứu của những thường dân không ngừng réo lên rồi vụt tắt nhanh chóng. Bọn họ hầu như không thể nào phản kháng trước một loại sức mạnh vượt ngưỡng phàm nhân. Những người lạ mặt giống như tiên nhân có thể bay lượn trên bầu trời. Chỉ cần một ánh mắt, một ngón tay cũng nghiền ép tất cả.
Chỉ trong chớp mắt, khắp nơi tràn ngập thi thể nằm la liệt.
Bọn họ như những con kiến, toàn bộ bị nghiền ép.
Ở trung tâm hòn đảo nơi tọa lạc môn phái Lâm Hoa Môn. Đây là thế lực quản hạt toàn bộ hòn đảo. Người cuối cùng nằm xuống cũng là môn chủ của Lâm Hoa Môn. Hắn hầu như chết không nhắm mắt.
Phía sau lưng hắn là bóng dáng một thiếu niên sắt mặt băng lãnh, thân khoác trường bào. Thiếu niên này có một nét đẹp không dùng ngôn từ diễn tả được, chân mày kiếm với ánh mắt vô cùng sắc bén. Có điều lớp da bên ngoài trắng bệch, dấu hiệu của một người có bệnh.
Phía sau lưng hắn xuất hiện sáu thân ảnh, sáu thân ảnh này cũng khoác một bộ trường bào màu đen với khăn che không nhìn rõ mặt.
Một trong sáu tên bẩm báo “Báo cáo thiếu chủ! Bọn thuộc hạ đã dọn dẹp sạch sẽ, không ai sống sót!”
Hắn nhếch miệng cười “Tốt, tiếp tục đi săn!”