Mục lục
Thiếp chờ hoa bỉ ngạn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng cách từ Hồng Viên Lĩnh đến cổng thành Huyền Vĩnh thành chỉ năm mươi dặm đường. Nếu Âu Dương Sinh cưỡi phi hành kiếm, chớp mắt đã tới, nhưng do đi cùng với Âu Dương Thạch bằng xe ngựa nên mất gần một canh giờ mới đến nơi.

Hai bên đường số người qua lại đã bắt đầu nhộn nhịp, bất quá tại một khu đất trống bên ngoài cổng thành xuất hiện một nhóm người đang vây xung quanh hai đôi nam nữ đang bị trói vào cột trụ.

Khung cảnh ồn ào khiến Âu Dương Sinh chú ý.

Hắn cho xe ngựa dừng lại, rồi chen vào đám đông người xem tình huống.

Nơi đó, đôi nam nữ đang bị trói chặt vào cột trụ, bên cạnh là một hài tử nài nỉ khóc lóc. Nước mắt nước mũi ướt cả khuôn mặt đáng thương của nó.

Âu Dương Sinh thoáng nhíu hàng chân mày “Đây không phải là Âu Dương Hải, nhi tử của Lục thúc sao? Hắn vì sao lại ra nông nỗi này?”

Hắn lại nhìn sang vị nữ phụ bên cạnh, nàng ta ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt thanh tú đã thay bằng một gương mặt tàn tạ thiếu sức sống.

“Nàng ta không phải là nữ nhi của Đàm gia, Đàm Phương Ly sao?”

Hắn chú ý đến búi tóc đã bị buông xõa, có thể suy đoán hai người này đã là một đôi phu phụ. Tính cảnh Âu Dương Hải thế nào, hắn không rành hay sao.

Nói thẳng ra hắn là một tên ngốc, tính cách vô cùng thiện lương.

Tình cảnh này khiến hắn nhất thời đau lòng.

Hắn vén đám người vây quanh ra, từ từ tiến lại gần vị bằng hữu thời niên thiếu.

Ánh mắt tuyệt vọng của Âu Dương Hải khép hờ, chỉ có thể mờ mờ ảo ảo nhìn một người duy nhất trong năm ngày qua dám đến gần. Hắn run rẩy, rất muốn cảnh báo đối phương là không nên tiến lại gần, nếu không sẽ liên lụy đến bản thân. Hắn rất muốn nói, nhưng không được. Hắn chỉ có thể ú ớ được vài câu đã là cực hạn.

Âu Dương Sinh vịnh lấy bờ vai Âu Dương Hải, truyền một tia linh khí tinh thuần. Tia linh khí tinh thuần nhanh chóng di chuyển toàn thân, khiến Âu Dương Hải trong phút chốc lấy lại sinh lực.

Hắn mở mắt ra, nhìn thấy một thiếu niên cao ráo có phần tuấn lãng. Khuôn mặt hắn có một phần quen thuộc.

“Ân nhân là…Sinh ca sao?”

Âu Dương Sinh mỉm cười gật đầu.

Tiếp theo hắn cách không truyền một tia lên khí vào thẳng mi tâm Đàm Phương Ly. Nàng ta là phận nữ nhi, đã sức cùng lực kiệt. Chỉ một cái chạm nhẹ, nàng ta chắc chắn không qua khỏi.

Nàng ta cũng chậm rãi mở mắt ra và nhận ra thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc của Âu Dương Sinh. Dòng nước mắt nàng ta không ngừng chảy ra vì hạnh phúc.

“Sinh ca sao?”

Nàng ta vốn một thời say mê Âu Dương Sinh, vì bất đắc dĩ mà đến với Âu Dương Hải, cũng là một bằng hữu nối khố. Chỉ là trước đó là tuyệt vọng, giờ tìm được sinh môn. Nội tâm nàng nhất thời xúc động.

Tiểu hài tử bên cạnh lúc này nhận ra mẫu thân còn sống, nó tiến lại gần ôm chầm lấy chân khóc rống lên.

Nói ra, nó là một hài tử ngoan, cũng có một phần dũng khí.

Âu Dương Sinh tháo dây trói cho phu phụ Âu Dương Hải, đúng lúc một nhóm chừng mười lăm người trong y phục vệ binh tiến đến.

Một tên đóng vai trò vệ trưởng lớn tiếng quát “Tiểu tặc to gan, dám thả phạm nhân?”

Vừa nói hắn vừa rút kiếm ra, nhóm vệ binh bên cạnh cũng xuất ra binh khí vây lấy ba người.

Âu Dương Thạch ở trong xe ngựa thoáng nhìn, sắc mặt hắn có một phần đắc ý.

Hắn thì thầm “Lần trước là ngươi mạng lớn, lần này xem ngươi có thể thoát khỏi nữa không?”

Âu Dương Sinh không màn để ý đám phàm nhân vô tri này.

Hắn xuất ra trường thương, sắc mặt băng lãnh nói “Đến!”

Mười bốn tên vệ binh tay sai đồng loạt lao lên.

Trong sát na, bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy một lưu quang xoẹt qua. Thế là cả mười bốn tên bị bắn văng về sau tầm hai mươi trượng. Mười bốn tên hoàn toàn bất tỉnh, không biết sống chết.

Tên vệ binh thủ lĩnh cắn răng, nội tâm bắt đầu run sợ.

Đôi chân hắn bắt đầu run rẩy, năng lực của đối phương đã ngoài phạm vi hiểu biết của hắn.

Mười bốn tên thuộc hạ, không tới một hô hấp tất cả đều đại bại và không biết sống chết. Đây là thủ đoạn ma quỷ gì.

Hắn quỳ xuống van khóc “Xin đại nhân tha mạng!”

Âu Dương Sinh không để ý, quay sang nơi khác.

Tên vệ binh trưởng tưởng ngon ăn, hắn tưởng như vậy là có thể vận dụng ám khí.

Từ trong ống tay áo, hắn định phóng ra ám tiễn thì đã thấy trường thương không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ hắn.

Khuôn mặt Âu Dương Sinh đầy sát khí “Là ngươi tự tìm đường chết!”

Nói xong, tên vệ binh trưởng không thể phản kháng. Hắn ngã ngang một bên, không hiểu vì sao bản thân lại chết không minh bạch như vậy.

Bản lĩnh của Âu Dương Sinh khiến người xung quanh sững sờ.

Trong phút chốc, một vài người bắt đầu chú ý đến Âu Dương Sinh. Lúc này mọi người đã nhận ra thân phận của Âu Dương Sinh. Hắn chính là thiếu chủ của tiền nhiệm gia chủ Âu Dương Tuấn. Tính toán thân phận của đối phương cao quý, không hề tầm thường.

Âu Dương Thạch lúc này đã hoàn toàn thất lạc. Thủ đoạn của Âu Dương Sinh khiến hắn bắt đầu lo sợ.

Hắn vốn có một chủ ý chính là dẫn dụ Âu Dương Sinh trở về Âu Dương Phủ, mục đích là lập đại công lao. Tình huống này chính là dẫn hổ về nhà.

Hắn nhanh chóng thoát khỏi xe ngựa, lặng lẽ rút lui trở về Âu Dương Phủ.

Âu Dương Sinh phát hiện, nhưng không ngăn cản. Hắn sớm biết tên này có ý đồ xấu. Làm gì có chuyện nằm mộng tìm đến một nơi cấm địa của Âu Dương gia. Thậm chí gia chủ đương tại là Âu Dương Ngạc, người hãm hại phụ mẫu hắn cũng chưa chắc vào được lăng mộ tiên tổ của Âu Dương gia.

Hắn nhếch miệng cười thì thầm “Chẳng qua là cho ngươi cơ hội báo lại tên đó hãy rửa cổ chờ đợi mà thôi!”



Hoa viên Âu Dương Phủ.

Gia chủ Âu Dương Ngạc đang chơi đùa cùng một nữ hài chừng bốn năm tuổi. Nàng ta có đôi mắt to tròn, vô cùng khả ái.

Xung quanh có chừng năm mươi hộ vệ lúc nào cũng canh chừng, không khí xung quanh có một phần nặng nề.

Bên cạnh là một đôi nam nữ đang bị trói nằm trên mặt đất, miệng bị bịt kín không thể nói chuyện. Ánh mắt cả hai ướt sũng khi nhìn thấy gia chủ Âu Dương Ngạc trêu đùa hài nhi của mình.

Đối phương chính là dùng hài tử để đe dọa bọn họ.

Âu Dương Ngạc cười nói “Tiểu oa oa xem, nơi này chơi có vui không?”

Nữ hài cười híp mắt, vỗ tay liên tục nói “Rất vui, gia gia thật tốt!”

Âu Dương Ngạc vừa mỉm cười, vừa liếc nhìn đôi phu phụ đang bị trói nằm dưới mặt đất.

Hắn lúc này mới nói “Hai mươi mẫu đất ở tây thành… hai người các ngươi chịu bàn giao chứ?”

Đôi phu phụ vùng vẫy, khóc lóc không thể nói được lời nào. Đối phương đem hài nữ ra ép buộc bọn họ bán hai mươi mẫu đất ở tây thành. Vốn là đất gia tiên từ trước đến giờ.

Chẳng qua là vì một lời đồn nơi đó có mỏ khoáng mà cả gia đình già trẻ lớn bé đều chết hết. Giờ chỉ còn lại hai người bọn họ và hài nữ không biết gì.

Cho dù bọn họ có giao ra khế ước đất ở tây thành, bọn họ cũng khó mà sống sót rời khỏi nơi này. Bất quá, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Nếu ông trời có đức hiếu sinh, chắc chắn sẽ chừa cho hai người bọn họ một con đường sống.

Nam nhân đồng ý thỏa hiệp, hắn gật đầu xác nhận khiến Âu Dương Ngạc phát lên cười thỏa thích. Hắn chê trách “Biết sớm như vậy thì đã không có nhiều người chết như vậy rồi!”

Lúc này, từ bên ngoài phủ. Âu Dương Thạch chạy vội vào. Hắn nhanh chóng tiến lại chắp tay nói “Nghĩa phụ… hắn hắn trở về rồi!”

“Hắn?”

Âu Dương Thạch thở ra một hơi, bình tĩnh nói “Tên Âu Dương Sinh… hắn đã trở về và cực kỳ lợi hại!”

Âu Dương Ngạc ngờ vực nói “Lợi hại?”

Âu Dương Thạch không do dự đáp lại “Đúng vậy, vô cùng lợi hại thưa nghĩa phụ. Hắn một thương đánh bay mười bốn tên vệ binh ở cổng thành…”

Âu Dương Ngạc thoáng nhíu hàng chân mày. Mười bốn tên hộ vệ ở ngoài cổng thành. Về cấp bậc trong giang hồ cũng thuộc hàng cửu phẩm tông sư. Xem như là thực lực vô cùng lợi hại, có thể đối kháng cả một nghìn địch nhân cùng một lúc.

“Chỉ một thương có thể đánh bay sao?”

Hắn ra hiệu cho một tên tùy tùng bên cạnh, thì thầm to nhỏ “Cho mời nhị vị đại nhân đến trợ giúp!”

Tên thuộc hạ ngẩn người, rồi vâng dạ rời đi.

Âu Dương Ngạc nhếch miệng lên ngạo nghễ “Lợi hại… có bằng tiên nhân không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK