Trên lôi đài lúc này có hai thân ảnh đang đứng đối diện nhau, một người mang nét thư sinh có phần không quá nổi bật, một người mặc sam y đeo kiếm vô cùng khí thế, có phần ngạo nghễ. Trên nét mặt có một phần khinh thường đối thủ.
Đây chính là trận đầu tiên của ngày thứ ba, giữa hai thí sinh đến từ Thanh Nguyên Quốc Phương Triết và Trầm Phi. Đây là một trận chiến, đối với Phương Triết có phần mong đợi, hắn muốn xem gã này có thực lực như thế nào. Còn đối với người đến quan chiến, bọn họ không đánh giá cao trận chiến này, vì Trầm Phi có thân thủ bí ẩn, ra tay sát phạt ngoan độc, kết quả hầu như là chắc chắn nghiền ép đối phương.
Tiếng chuông vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu. Bên dưới dáng vẻ Ngô Tiên Nhi nàng ta có phần sốt ruột, cả Dương Nhất Lang cùng Hoa Thiên Nhai cũng đều thể hiện qua nét mặt. Lão viện trưởng thì mặc dù đánh giá cao Phương Triết, nhưng không có nghĩa là lão an tâm tuyệt đối.
Trầm Phi ngạo nghễ nhìn Phương Triết nói “Ngươi xui xẻo!”
Nói rồi, hắn rút kiếm ra bước chân hắn khẽ động. Phương Triết thấy vậy liền nhắc nhở “Ngươi không cần dùng kiếm đánh lạc hướng ta!”
Bước chân Trầm Phi dừng lại, hắn đưa ánh mắt về phía Phương Triết, nhếch miệng cười. Tức thì, thân ảnh hắn biến mất, sau một hô hấp thân ảnh hắn đã áp sát Phương Triết, dùng một chủy thủ hướng cổ tay Phương Triết cắt đi. Phương Triết xuất Ngân Hoàng Kiếm ra, mũi kiếm đâm thẳng cổ tay hắn với tốc độ nhanh không kém, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên. Thanh chủy thủ văng ra khỏi tay hắn một đoạn trước sự ngỡ ngàng của vô số người quan chiến. Tốc độ nhanh như vậy, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Trầm Phi lùi về sau năm bước, ánh mắt nhìn về Phương Triết trong sợ ngỡ ngàng. Hắn thất thủ, lần đầu tiên thất thủ từ sau khi luyện thành công Liệp Sát Ảnh, bí kỹ bộ pháp của Liệp Sát Tử đạo nhân. Chuyện này hầu như là không thể.
Phương Triết nghiêm túc nhìn hắn nói “Ta đã nhắc nhở, không cần đánh lạc hướng ta!”
Đây là lần thứ hai, Trầm Phi thất thủ, chủy thủ rời khỏi tay hắn xuất hiện trên lôi đài. Lúc này có một vị khách quan chiến hô lên “Liệp Sát Ảnh của Liệp Sát Tử Đạo Nhân!”
Vị tổng giám sát sứ Cốc Nam Hải đang quan sát hai thí sinh thi đấu. Hắn lúc này cũng đã nhận ra Liệp Sát Ảnh, một bí kỹ của Liệp Sát Tử Đạo Nhân ở Trung Châu. Lão ta không môn, không phái là một tán nhân. Cả đời chuyên tâm tu luyện bí kỹ ám sát địch nhân. Lão có thể chỉ trong vòng hai hô hấp hạ sát một cao thủ cấp bậc ngoài cửu phẩm tông sư danh tiếng vang dội. Chỉ sau một trận ám sát, danh tiếng lão hầu như nổi danh khắp Trung Châu.
Lần này không ngờ, bí kỹ của lão lại xuất hiện ở Lâu Lan Thành trong Tuyển Thiên Tài Chiến. Điều này khiến giám sát sứ Cốc Nam Hải vô cùng bất ngờ. Hắn lúc này chợt thất thần, như vậy thí sinh này bên trong chắc chắn có vấn đề.
Trên lôi đài lúc này Trầm Phi đã không tin vào mắt mình. Lần đầu hắn ngăn cản xem là may mắn, lần thứ hai hắn lại cản đòn ám sát của hắn, chẳng lẽ vận khí hắn nghịch thiên như vậy sao. Bởi vì hắn không tin tuyệt kỹ Liệp Sát Ảnh có thể bị cản phá được. Hắn không suy nghĩ nữa, tay cầm trường kiếm, đứng thẳng người xuất kiếm chiêu “Nhất Kiếm Phá Không”, một nhát kiếm khí bắn về phía Phương Triết.
Phương Triết lập tức dùng Ngân Hoàng Kiếm, chém về trước một kiếm hình phong nhận, “Phong Ba Trảm” dễ dàng cản phá được chiêu thức của Trầm Phi. Trầm Phi lúc này đã thăm dò thành công đối phương, đối phương, quả thật không dễ dàng đối phó như hắn tưởng.
Hắn sắc mặt nghiêm túc lại, hiện lên một tia lãnh đạm, khí thế bộc phát. Thân ảnh hắn lại biến mất trước mặt nhiều người, lúc xuất hiện thanh kiếm đã đâm xuyên qua người Phương Triết, toàn trường rung động. Đôi chân của Dương Nhất Lang, Hoa Thiên Nhai bên dưới nhỏm dậy muốn phóng lên lôi đài.
Đây chính là Thập Nhị Bộ Đoạt Mệnh Kiếm, cũng là một chiêu tất sát kỹ của Liệp Ảnh Tử Đạo Nhân, chiêu thức giết người chỉ trong mười hai bước chân cực kỳ bá đạo. Tổng giám sát sứ bên trên hàng ghế cao nhìn thấy tràng cảnh, hắn khẽ nhíu mày. Sau đó lộ ra một tia tiếu dung.
Lúc này, thanh kiếm vẫn còn đâm thẳng, xuyên qua người Phương Triết. Chỉ sau hai hô hấp, thân ảnh Phương Triết biến mất, lúc này mọi người mới nhận ra đó chỉ là một tàn ảnh, nhưng độ chân thật đến mức kinh người. Đây chính là cảnh giới thứ sáu của Vân Trung Bộ. Hắn đã có thể bảo lưu được tàn ảnh trong vòng hai hô hấp. Đây được xem như một bí kỹ, không phải người nào cũng có thể luyện được.
Phương Triết thình lình xuất hiện phía sau lưng hắn, đưa lưỡi kiếm đặt ngay cổ hắn. Động tác của Phương Triết, người bên ngoài nhìn vào vô cùng chậm rãi, thực tế vô cùng nhanh, nhanh đến độ Trầm Phi vận dụng Liệp Ảnh Sát vẫn không thoát khốn được. Bằng chứng là có một vết cắt nhỏ trên cổ hắn, vì hắn cố gắng vùng vẫy.
Phương Triết chậm rãi nói “Ngươi thua!”
Hắn không cam tâm nói “Ngươi vừa rồi dùng chiêu thức gì?”
Phương Triết không giấu diếm nói “Du Long Kiếm, thức thứ ba của Vân Du Tiên Kiếm Quyết. Nếu ta dùng Đoạt Thiên Kiếm, ngươi đã chết”
Tiếng chuông lúc này vang lên, chấp sự Lâm Ngạn bước lên lôi đài nhìn Phương Triết gật đầu đánh giá cao. Hắn không thích tên Trầm Phi, làm người điều khiển trận đấu, nhưng hắn vẫn không ngại đưa ra một hành động tán thưởng. Hắn tuyên bố “Phương Triết thắng, trận tiếp theo Bạch Văn Sơn đấu với Thạch Công, mời cả hai vào vị trí!”
Cả hai bước lên võ đài, phong thái Bạch Văn Sơn vô cùng điềm đạm, tà áo bay trong gió. Dáng dấp vô cùng đẹp mắt. Còn Thạch Công, cương mãnh thân hình cường tráng, nổi tiếng ở Xiêm Lợi là Cước Pháp tinh thông, có thể giẫm nát một tảng đá ngàn cân dễ dàng.
Bạch Văn Sơn hướng Thạch Công nói “Ngươi giỏi nhất là gì?”
Bạch Văn Sơn ngẫm nghĩ, hắn mới nói “Ta không biết cước pháp, vậy ta sử dụng chưởng pháp đấu với ngươi đi!”
Tiếng chuông vang lên vừa dứt, Bạch Văn Sơn lập tức phóng tới sử dụng “Toái Thạch Chưởng của Bạch gia áp sát tới. Chưởng pháp vô cùng cường bạo, khiến áp lực đối Thạch Trung vô cùng lớn. Hắn không nói, chân phải hắn đá một đường từ dưới lên, quét một đường như lợi nhận đẩy lùi Bạch Văn Sơn về sau. Uy lực cước pháp, đúng là rất mạnh.
Bạch Văn Sơn không bỏ cuộc, hắn tiếp tục lao tới, dùng “Toái Sơn Xuyên Tâm Chưởng” của Bạch gia tiếp tục tấn công. Lần này chưởng pháp không phải chỉ đơn thuần là trực tiếp đánh tới, mà quyền trái, quyền phải rồi trung lộ trực tiếp bộc phát đánh về Thạch Công. Chưa dừng lại ở đó, Bạch Văn Sơn phóng lên cao áp lòng bàn tay xuống đỉnh đầu của Thạch Công, tạo thế một chưởng pháp vô cùng hung mãnh, triệt để áp chế.
Thạch Công cước pháp lưu chuyển trái phải. Hắn đá trái, đá phải rồi đá thẳng lên trời, tạo ra một lưu quang phản đòn Bạch Văn Sơn. Cước pháp của Thạch Công vô cùng đơn điệu, nhưng uy lực vô cùng khủng bố. Chỉ cần một sơ ý nhỏ, Bạch Văn Sơn có thể bị đá bay ra khỏi lôi đài dễ dàng.
Bạch Văn Sơn lùi về sau năm bước, hắn chậm mỉm cười nói “Thạch huynh cước pháp vô cùng mạnh, Bạch Văn Sơn ta vô cùng kính ngưỡng!”
Hắn nói xong, bàn tay xòe ra xoay một vòng, sau đó một chưởng nhẹ nhàng xuất ra, tạo ra một hư ảnh bàn tay năm ngón như bao trùm lấy Thạch Công. Chiêu này là “Thiên Tàng Chưởng” uy lực nhìn thôi cũng biết bá đạo cỡ nào.
Thạch Công vận dụng khí lực toàn thân, hắn khom người về trước hai tay tiếp đất, sau đó phóng vụt về hướng hư ảnh ngũ trảo tung một cước cực kỳ quyết đoán đánh tan hư ảnh đó, hắn lộn một vòng trên không trung rồi nện một cước lên đỉnh đầu Bạch Văn Sơn.
Bạch Văn Sơn thoái lui về sau năm bước hai bàn tay giơ ra hai bên, sau đó chắp lại, hai tay đồng loạt chưởng về trước tạo ra một loại uy áp ra hai bên khán đài. Chiêu này tên gọi là “Bái Nhật Chưởng” pháp, uy lực cũng không kém so với “Thiên Tàng Chưởng” pháp.
Thạch Công bị đẩy lùi về sau, hắn suýt rớt ra khỏi lôi đài. Đối phương chiêu thức đa dạng, đủ loại chưởng pháp khiến hắn đối phó vô cùng khó khăn.
Bạch Văn Sơn thoái lui về sau mười bước chân, để cho Thạch Công đi vào giữa lôi đài. Lúc này hắn mới nói “Thạch huynh cước pháp uy lực Bạch Văn Sơn ta đã phục, vậy tiếp đến, nếu Thạch huynh đỡ được một chỉ pháp của Bạch Văn Sơn ta, xem như Bạch Văn Sơn ta thua!”
Hắn vừa nói xong, Thạch Công trong lòng vô cùng kính ngưỡng Bạch Văn Sơn. Hắn cử chỉ hòa nhã, nghĩa khí lẫm lẫm, hầu như là một đối thủ đáng để hắn ghi nhớ trong lòng. Lúc này hắn mới lên tiếng nói “Không cần thiết như vậy, chỉ cần uy lực đủ khiến Thạch Công ta khâm phục, xem như Bạch huynh thắng, vậy đi!”
Bạch Văn Sơn mỉm cười, hắn lúc này không vận nội công, nhưng khí thế đột nhiên bùng phát. Tà áo hắn lúc này tung bay phất phơ khiến toàn trường tập trung quan sát. Khí thế này, chứng tỏ Bạch Văn Sơn chuẩn bị ra tuyệt chiêu.
Hắn đưa ba ngón tay về phía Thạch Công, khẽ niệm “Tam Hoa chỉ!”
Thạch Công đột nhiên mở to mắt ra, hắn chưa kịp tìm cách né tránh hay phòng thủ, đã bị dính vào một loại áp lực. Loại áp lực này như một mạng nhện khiến hắn bất động, không cử động được. Hắn bị đánh bật về sau năm mươi trượng, rời khỏi võ đài, chưa dừng lại hắn còn bị ghim vào vách tường phía sau lôi đài.
Toàn trường im lặng như tờ, chiêu thứ này, quá lợi hại. Một vài vị giám sát sứ đứng dậy không tin vào mắt mình. Đây là tuyệt học trấn phái của Niêm Hoa Môn ở Trung Châu, nói về chỉ pháp, môn phái này là thiên hạ không địch thủ. Bọn họ không hiểu gì sao, Bạch Văn Sơn lại có thể học được tuyệt kỹ của môn phái cao thâm như vậy được.
Một vị giám sát sứ như hiểu ra vấn đề, hắn thốt lên “Hắn họ Bạch?”
Vị tổng giám sát sứ, Cốc Nam Hải gật đầu, lúc này bọn họ mới hiểu được. Chỉ có Bạch gia, họ còn có thể tin tưởng được.