Đợi đến khi Hứa Vi tỉnh lại, trong văn phòng chỉ còn lại Bạch Kình Dục với cô. Cô còn làm ổ trong ngực anh, cuộn mình thành cục chăn, nhập nhèm mở mắt, trong giọng nói lười biếng còn pha thêm mấy phần quyến rũ: “Anh mở họp báo xong rồi?” Anh đang xử lý công sự trên máy tính thì nghe thấy giọng nói của người phụ nữ trong ngực mình, cúi đầu nhìn xuống, yết hầu hơi gấp. “Tỉnh rồi?” “Ừ... Em đã ngủ bao lâu?” “Một tiếng.” Bạch Kình Dục rút mấy tờ khăn giấy, lau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.