Khi Hứa Vi quay lại, Trình Ninh phát hiện cô bạn mình đang thất thần.
“Cậu xuống lầu mua bữa sáng à? Sao trở về lại cứ thẫn thờ thế kia?”
“Bạch Kình Dục mua cho đấy.”
Trình Ninh đang bóc sanwich. Vừa định cắn một miếng thì nghe thấy câu này, vẻ mặt như thể nhìn thấy quỷ.
“Có hạ độc không đấy?”
Hứa Vi nhún vai: “Tớ cũng không biết anh ấy có bị chập mạch không, mấy ngày nay đột nhiên đối xử với tớ rất tốt.”
“Không phải làm gì chột dạ nên muốn lấy lòng cậu chứ?”
“Nói thật, tớ cũng từng nghi ngờ. Trong giới này, anh ấy nổi tiếng là tra nam. Ai mà chẳng biết cuộc sống phong lưu, vui sướng, thay người yêu như thay áo của cậu ấm Tập đoàn Thịnh Duyệt chứ?...”
Trình Ninh cắn một miếng sanwich rồi lại uống một hớp sữa đậu nành.
Không có độc.
Hơn nữa, còn khá là ngon.
Mua bữa sáng cho Hứa Vi thì cũng thôi đi, thế mà còn mua cả cho cô ta một phần. Đây là cố ý lấy lòng bạn thân của vợ đúng không?
Trình Ninh trầm ngâm mấy giây rồi ngẩng đầu hỏi Hứa Vi.
“Vậy cậu có nghĩ rằng anh ấy định lãng tử quay đầu không?”
“Không thể nào đâu. Trước giờ tớ không bao giờ dám nghĩ tới chuyện này.”
Trình Ninh nhìn ánh mắt mất tự nhiên của cô, nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không vạch trần.
“Lãng tử quay đầu cũng đâu phải chuyện không thể, ít nhất anh ấy không phải là gay. Có lẽ ngày nào đó đột nhiên phát hiện ra cậu mới là tình yêu đích thực của đời mình, nói không chừng anh ta còn một lòng một dạ với cậu đấy.”
Hứa Vi im lặng rồi bật cười, ra vẻ ngông nghênh nói:
“Thế sao cậu không nghĩ sẽ bẻ thẳng Tần Dân Tránh hả? Nhỡ đâu một ngày nào đó, anh ta sẽ phát hiện ra cậu mới là tình yêu đích thực, thay đổi tính hướng, một lòng một dạ với cậu thì sao.”
Trình Ninh nhất thời nghẹn lời.
*
Buổi chiều, Hứa Vi đến bệnh viện khám thai cùng Trình Ninh. Nơi hai người chọn cũng là bệnh viện mà Bạch Kình Dục đang làm việc, dù sao thì cơ sở vật chất ở đây là tốt nhất thành phố.
Lúc xếp hàng lấy số, Trình Ninh không khỏi đẩy cánh tay của Hứa Vi: “Cậu không đi tìm ông xã à?”
“Tớ tìm anh ta làm gì chứ?”
“Buổi sáng, người ta mua bữa sáng cho cậu còn gì. Cậu cũng nên bày tỏ một chút, như là đưa bữa trưa chẳng hạn?”
Hứa Vi im lặng mấy giây rồi nói: “Tớ đi tay không mà.”
“Chuyện này cực kỳ đơn giản, tới nhà hàng mua cơm là được. Quan trọng là tâm ý của mình! Cậu thử mang theo bữa trưa đến thăm dò, xem thử anh ta có phản ứng gì.”
Thật ra Bạch Kình Dục phản ứng thế nào, Hứa Vi cũng chẳng hứng thú cho lắm.
Cô đang định từ chối lời đề nghị của Trình Ninh, lại chợt nghĩ tới lúc trước Trần Minh Châu từng nói Bạch Kình Dục đi làm ở bệnh viện thường xuyên bận đến quên cả ăn cơm, không biết chăm sóc cho bản thân.
Hứa Vi do dự hồi lâu, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho đối phương: [Hôm nay anh đến bệnh viện làm việc à?]
Đầu bên kia mãi một lúc sau mới nhắn lại: [Ừ.]
Tối qua lúc đến thành phố B, anh còn nói bệnh viện cho mình nghỉ ba ngày, kết quả hôm nay vừa trở về đã đi làm rồi.
Hành tung của người đàn ông này như đùa vậy đó.
Nhân lúc Trình Ninh vẫn đang xếp hàng lấy số, Hứa Vi quyết định đi mua cơm.
Khoa ngoại thần kinh ở tầng bảy.
Hứa Vi đến văn phòng của Bạch Kình Dục thì phát hiện anh không có ở đây.
Cô hỏi y tá mới biết anh đi kiểm tra cho bệnh nhân, chắc cũng sắp về rồi. Thế nên Hứa Vi ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng làm việc chờ đợi.
Mấy cô y ta đi ngang qua như thể đã nhận ra Hứa Vi chính là người đẹp hệ ngây thơ lại gợi cảm từng tới đây lần trước, không khỏi liếc nhìn thêm mấy cái.
“Cô cũng tới tìm bác sĩ Bạch à?”
Một cô y tá chủ động bước tới, ánh mắt nhìn vào hộp cơm trên tay Hứa Vi, trên mặt đầy vẻ thương hại.
“Cô gái, cô mau đi đi. Bây giờ bác sĩ Bạch không nhận cơm hộp nữa đâu.”
Hứa Vi ngẩng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Cô y tá kia thấy khuôn mặt Hứa Vi cực kỳ ngây thơ thanh thuần, mà dáng người lại cong vút cực kỳ quyễn rũ, mặc dù cùng là phụ nữ nhưng cũng không kìm được cảm thấy yêu thích. Nhưng vừa nghĩ tới việc người đẹp này đến tìm bác sĩ Bạch thì không khỏi thương xót mấy phần.
Vì thế, cô ta rất nghiêm túc giải thích cho Hứa Vi.
“Hôm trước cũng có một em gái đến đưa cơm hộp cho bác sĩ Bạch nhưng bị anh ấy từ chối. Hình như khi đó anh ấy còn nói mấy câu rất khó nghe, khiến cô gái kia buồn bã khóc òa ngay tại chỗ. Sáng nay, bác sĩ Bạch vừa đến bệnh viện thì đã căn dặn chúng tôi, sau này đừng để các cô gái khác đến đưa cơm cho anh ấy nữa...”