Hứa Vi không thể nào nhìn thẳng vào căn phòng này nữa.
Sau khi buông hành lý xuống, cô quyết đoán rời khỏi khách sạn. Cô muốn suy xét xem nên làm gì để cắt cái đuôi Bạch Kình Dục này đi, rồi tìm khách sạn khác ở.
Nhưng Bạch Kình Dục không phải đèn cạn dầu, cô đi tới đâu là anh theo tới đó.
Chuyện khiến Hứa Vi buồn bực nhất chính là người đàn ông này luôn tìm được cơ hội nắm tay hay ôm eo, nhất quyết không cho cô rời khỏi phạm vi nửa mét bên cạnh anh.
“Tôi muốn đi gặp đối tác, anh đừng có theo tôi nữa.”
Bạch Kình Dục đút tay vào túi, hời hợt “ừ” một tiếng nhưng vẫn theo cô ngồi taxi tới nhà hàng đã hẹn với đối tác.
Bước vào cửa, anh vẫn theo sau.
Hứa Vi thật sự không còn cách nào, dứt khoát đưa tài liệu hạng mục trong tay sang cho anh.
“Nếu không anh vào bàn đi.”
Bạch Kình Dục không nhận tài liệu, lười biếng nhìn chỗ trống trong nhà hàng, hất cằm chỉ chỉ.
“Tôi ngồi bên đó chờ em tan làm.”
“…”
Thời gian gấp gáp, Hứa Vi không xoắn xuýt vấn đề này với anh nữa, một mình đi về phía phòng riêng.
Trước khi vào phòng, cô liếc nhìn thoáng qua, thấy Bạch Kình Dục ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Có một cô gái xinh đẹp ngồi gần đó nhìn thấy anh, tiếp đó cứ nhìn chằm chằm không hề rời mắt…
Đối tác vẫn chưa tới, Hứa Vi ngồi chờ bên trong.
Lúc cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Vi ngẩng đầu lên nhìn thì lông mày vô thức nhíu lại.
“Là ông à?”
Đối phương chẳng bất ngờ chút nào.
“Cô Hứa, đã lâu không gặp. Lần trước ở cục cảnh sát chúng ta còn chưa kịp tạm biệt nhau. Sao hả, cô vẫn còn nhớ tôi à?”
Hứa Vi nhìn ông chú người đầy mỡ đang tới gần, kéo ghế ngồi ngay bên cạnh mình thì khóe miệng không khỏi giật giật, nụ cười cũng phai nhạt đi mấy phần.
“Thật trùng hợp.”
“Không trùng hợp đâu. Tôi cố ý cho người điều tra hành tung của cô, phải mất rất nhiều công sức mới khiến cô đích thân tới đây gặp mặt. Ầy… thế này nhìn cứ như chủ động đưa đến tận cửa nhỉ, cô nói xem có đúng không?”
Gã đàn ông trung niên mập ú này chính là người cách đây không lâu đã sàm sỡ cô ở quán bar Lotter nhưng không thành. Sau khi bị Khưu Vũ đánh gãy hai cái răng cửa còn báo cảnh sát tới bắt cô.
Hứa Vi không ngờ đối phương lại bám riết dai như đỉa đói.
Không ngần ngại nghĩ cách khiến cô phải thay mặt tổng giám đốc, một thân một mình tới thành phố B gặp ông ta để bàn chuyện làm ăn của công ty.
Phí hết tâm tư thế này, ý đồ cực kỳ rõ ràng.
Thế nhưng dù sao Hứa Vi dù sao đây cũng là hạng mục quan trọng cần phải bắt tới tay, không thể lập tức trở mặt bỏ của chạy lấy người được.
Lỡ như cuối cùng hạng mục hợp tác rơi vào tay công ty đối thủ, vậy hội đồng quản trị cùng đám cổ đông của tập đoàn Thịnh Duyệt sẽ lại chỉ trỏ, bàn tán cô.
Tạm thời cố nén cảm giác khó chịu xuống, đành phải hành động tuỳ theo hoàn cảnh vậy.
Ánh mắt Từ Long Xuyên dừng trên dấu hôn ngay gần cổ áo Hứa Vi, rồi lại nhìn xuống bộ ngực kiêu ngạo đang nhô cao của cô, cười vô cùng thâm ý.
“Tối qua cô Hứa chơi lớn quá nhỉ.”
Sắc mặt Hứa Vi lập tức sa sầm xuống, dựng thẳng cổ áo che mớ chiến tích của Bạch Kình Dục lại.
Đồng thời trong lòng cũng thấy cực kỳ hối hận, sớm biết thì đã thay quần áo rồi mới đi.
Nhưng dù ghê tởm tới mức nào thì Hứa Vi vẫn duy trì thái độ làm việc rất chuyên nghiệp.
“Ngài Từ, đây là bản kế hoạch của công ty chúng tôi. Phiền ngài xem qua một chút, nếu có gì không rõ thì tôi có thể giải thích thêm.”
Lúc gã nhận tài liệu còn có ý đồ, định vươn tay sờ Hứa Vi một chút nhưng lại bị cô khéo léo né đi.
Từ Long Xuyên cũng không để ý, cầm tài liệu tùy tiện lật lật, nhìn sơ đã biết gã có ý đồ gì khác nên mới đến đây. Nếu thực sự có ý hợp tác thì làm gì có chuyện không mang theo bất kỳ trợ lý nào.
“Bản kế hoạch không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là… Tôi vẫn chưa phát hiện thành ý của quý công ty.”
A, quả nhiên.
Trong lòng Hứa Vi cười nhạt, trên mặt lại ra vẻ không hiểu, nói: “Ngài Từ, phiền ngài xem ghi chú đầu tiên về tỉ lệ chia lãi, thành ý của Thịnh Duyệt hẳn là đã đủ rồi.”
“Không đủ.”
Từ Long Xuyên lắc đầu, cố ý dùng ánh mắt đánh giá Hứa Vi từ trên xuống dưới. Cuối cùng gã nhìn chăm chăm vào ngực cô, nói thẳng:
“Cô Hứa ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, chắc là biết đạo lý: Ai có thể dốc hết sức thỏa mãn nhu cầu của đối tác thì kẻ đó mới là người thắng, đúng không?”
Gã không khách sáo vươn tay về phía chân cô, khóe miệng cười xấu xa nói:
“Nói thật… So với điệu bộ nghiêm túc hôm nay của cô, tôi lại thích dáng vẻ lẳng lơ quyến rũ đã từng thấy trong quán bar hôm đó hơn.”
Tay Từ Long Xuyên còn chưa chạm được vào mục tiêu thì đã bị Hứa Vi đập bay.
Vào lúc cô muốn dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất để mắng người, cửa phòng đã bị ai đó mở ra.
Bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Cùng với giọng nói không giận hờn, du dương truyền tới.
“Phải tan làm rồi, em yêu.”