Trên quần áo bị cháy xém của Bạch Kình Dục vị có mùi hơi gay mũi. Hứa Vi vô thức né tránh một chút, anh còn tưởng là cô ghét bỏ, càng ghen tuông nồng nặc hơn. Anh buông cô ra, tiếp tục lái xe trở về, cả hành trình đều là đen mặt, cứ y như trên đầu đang viết: Tôi ghen, phải dỗ dành. “Bạch Kình Dục.” Anh liếc qua, tiếp tục lái xe, không trả lời. Hứa Vi đổi xưng hô khác: “Chồng.” “Hửm.” Rõ ràng trong lòng vô cùng vui vẻ, thích nghe Hứa Vi gọi...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.