Buổi tối, Bạch Kình Dục có hẹn ra quán lẩu ngoài trường ăn với bạn. Lúc về trường, ngang qua một con hẻm nhỏ, anh nghe thấy tiếng một chú mèo nhỏ kêu thật tội nghiệp cùng với tiếng nói chuyện ríu rít của các cô gái. “Chuyện này phải nhờ con trai làm chứ, cậu đừng cậy mạnh!” “Vi Vi, cẩn thận đừng té đó! Sẽ chết đó!” Anh nghe thấy có người nhắc tới hai từ “Vi Vi” thì ngoái đầu lại nhìn theo phản xạ. Có điều, vừa liếc sang thì anh đã sợ tới mức tim...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.