Phòng khách.
Bạch Kình Dục cùng Vân Uyển Tú ngồi trên ghế sofa xem ti vi.
Anh lười biếng cắn hạt dưa nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn về phía cầu thang.
Hành động nhỏ này lại vô tình bị Vân Uyến Tú bắt được.
Bà hừ lạnh một tiếng, giương oai nói:
"Bây giờ mới biết để ý đến vợ? Muộn rồi, người ta đã trắng trợn cho con đội nón xanh, tuyên bố không cần con nữa rồi! Xem đi, lần trước đến bệnh viện mẹ đã dụng tâm nhắc nhở, kết quả là con vẫn không thể nắm được trái tim của vợ, đáng đời."
Bạch Kình Dục biết mẹ mình đang cố tình bỏ đá xuống giếng, miệng cứng nói.
"Như vậy mới thú vị."
Vân Uyển Tú tiếp tục đâm chọc con trai:
"Mẹ lên mạng tìm thử người tên là Tần Dân Tránh kia rồi. Xuất thân là người mẫu cho nên dáng người săn chắc khỏi nói. Không chỉ đẹp trai mà còn biết săn sóc, hơn nữa từ trước đến nay chưa từng gây ra một vụ bê bối nào. Mẹ mà là Vi Vi thì cũng chọn cậu ta."
Bạch Kình Dục liếc nhìn mẹ mình một cái, sâu xa nói.
"Mẹ không muốn ôm cháu à?"
Vân Uyển Tú lập tức trở mặt:
"Muốn, đương nhiên muốn! Nhưng con có khả năng này chắc? Con nhìn vợ mình xem, bây giờ sắp chạy theo người đàn ông khác rồi."
"Nhanh thôi."
Bà nghe vậy thì hai mắt sáng lên: “Thật không? Hai đứa thật sự còn hy vọng à?"
Bạch Kình Dục dựa vào ghế sofa, thờ ơ cầm điểu khiển đổi kênh, khóe miệng mỉm cười: “Vâng."
...
Lúc Hứa Vi đỡ Bạch Chí Nghị xuống lầu, nhìn thấy Vân Uyển Tú và Bạch Kình Dục ngồi trên sofa, hình như đang trò chuyện rất vui vẻ.
Trên gương mặt mẹ chồng thể hiện rõ sự vui mừng, trông thấy cô xuống lầu lại càng vui vẻ hơn.
"Vi Vi à, nếu không hôm nay con ở lại ăn cơm với chúng ta nhé?"
Còn chưa đợi Hứa Vị trả lời, Bạch Chí Nghị đã phất tay nói:
"Tôi sắp xếp cho con bé đi công tác rồi. Tối nay sẽ lên máy bay, bây giờ Vi Vi phải ra ngoài."
"Hả?" Vân Uyển Tú kinh ngạc sửng sốt, quay đầu nhìn về phía con trai mình.
Trong mắt Bạch Kình Dục cũng hiện lên vẻ bất ngờ.
Hứa Vi gật đật đầu tỏ vẻ: "Công ty có một hạng mục cần con phụ trách, con phải đích thân đi gặp vị đối tác kia, đối phương chỉ sắp xếp được một ngày để gặp con thôi ạ."
Vân Uyển Tú tiếc nuối thở dài.
Xem ra hôm này không thể dùng lại chiêu cũ, bắt con trai với con dâu ngủ lại nữa rồi.
Phản ứng của Bạch Kình Dục rất bình thản, đứng lên cầm chìa khóa xe.
"Đi thôi, tôi đưa cô đi."
Hứa Vi gật đầu, hai người cùng chào hỏi người lớn rồi rời đi.
Vân Uyển Tú nhìn qua ông bạn già nhà mình, vẻ mặt không hiểu hỏi: "Rốt cuộc ông đã nói gì với Vi Vi thế?"
Bạch Chí Nghị không chút giấu giếm.
"Tôi nói với con bé, nếu không thích A Dục thì có thể ly hôn bất cứ lúc nào."
Bà “Ồ.” một tiếng, khuôn mặt vô cùng khẩn trương.
"Vậy Vi Vi nói thế nào? Con bé sẽ không thật sự muốn ly hôn đấy chứ? Mới kết hôn một tuần đã ly hôn, sao ông không biết đường khuyên bảo con bé hả?"
Bạch Chí Nghị cười nhạo, ý vị thâm trường nhìn Vân Uyển Tú
"Tôi cố ý nói như vậy đấy..."
...
Trên xe, hai người đều yên lặng không nói chuyện.
Bạch Kình Dục dùng một tay vịn vô lăng, dáng vẻ khi lái xe rất phong nhã. Lúc dừng đèn đỏ, đầu ngón tay cứ chốc một chốc một lại gõ một cái, toàn thân thả lỏng, có vẻ rất thoải mái.
Hứa Vi lặng lẽ liếc trộm nhìn nhưng lại bị bắt quả tang.
Người đàn ông mỉm cười nhìn cô: "Có gì muốn nói à?"
Cô mím môi: "Lo lái xe đi."
"Đi công tác ở thành phố nào?"
"Thành phố B."
"Mua vé máy bay rồi à?"
"Chưa, đến sân bay mới mua."
Bạch Kình Dục không hỏi thêm nữa.
Điều làm Hứa Vi bất ngờ là anh không đưa cô về nhà trọ mà lái thẳng đến căn biệt thự dùng làm phòng cưới lúc hai người kết hôn.
"Anh đưa tôi về đây làm gì?"
"Thu dọn hành lý."
"Hầu hết quần áo của tôi đều ở chung cư mà?"
"Nhưng toàn bộ quần áo của tôi đều ở đây."
"Hả?" Hứa Vi nhất thời không hiểu nổi ý đối phương.
Mãi đến khi cô nhìn thấy Bạch Kình Dục thu dọn một vali hành lý, lúc này mới hiểu được ẩn ý trong câu nói kia.
"Anh làm gì thế?"
"Không nhìn ra hả?"
Người đàn ông vỗ vỗ chiếc vali màu đen, dương dương đắc ý trả lời: "Đi cùng cô."