Bạch Kình Dục không lập tức đồng ý với yêu cầu của Trần Minh Châu.
Anh nhìn xuống, ánh mắt rất bình tĩnh nhưng giọng điệu lại trầm hơn rất nhiều:
“Khi bệnh cũ tái phát, tốc độ ác hóa sẽ nhanh hơn lần trước rất nhiều, xác suất phẫu thuật thành công cũng không cao.
Trần Minh Châu mấp máy môi, vẫn cố chấp nói tiếp.
"Mẹ sẽ hết sức hợp tác điều trị. Nhưng mà mẹ không muốn Vi Vi lo lắng nữa, trước đây con bé đã khổ sở với căn bệnh này của mẹ lắm rồi.”
Bà vẫn nhớ rõ cách đây hai năm, sau khi biết tin mình bị bệnh, ngay hôm sau Hứa Vi đã đi tìm hai công việc bán thời gian. Sáng sớm tranh thủ giao sữa trước khi đi làm, tan ca lại đi lái xe thuê.
Mỗi ngày ngủ không đến bốn tiếng, nhưng dù vậy thì số tiền kiếm được vẫn rất ít, khiến tinh thần cô suy sụp không nhẹ.
Mà lúc đó tình trạng của Trần Minh Châu càng ngày càng xấu đi, không để cho Hứa Vi có nhiều thời gian để tìm thêm cách kiếm tiền.
Lúc đó Trần Minh Châu đã muốn từ bỏ việc điều trị, cứ như vậy chết cũng tốt. Kết quả là Hứa Vi lại cầm một quyển sổ tiết kiệm 500 vạn, đưa bà đến bệnh viện để thu xếp điều trị.
Trần Minh Châu đã từng nghi ngờ về số tiền kia, nhưng Hứa Vi có chết cũng không chịu giải thích rõ ràng xem rốt cuộc tại sao lại có nó.
Mãi đến tận sau này, bà vô tình tìm thấy một bản thoả thuận trong ngăn tủ của con gái…
"A Dục, đời này Vi Vi chưa bao giờ được là chính mình. Mẹ không muốn con bé hy sinh cho mẹ nữa... con đồng ý với mẹ có được không."
Sau khi Bạch Kình Dục đọc xong bản thỏa thuận mà Trần Minh Châu đưa, quai hàm căng cứng, hai mắt rũ xuống, trên mặt đầy vẻ nặng trĩu.
Hóa ra có nhiều thứ không như anh nghĩ.
Sau một lúc im lặng, anh mở miệng, chậm rãi nói:
“Được.”
*
Sau khi về đến nhà, Hứa Vi lại mất ngủ.
Cô định gọi điện cho Bạch Kình Dục, nhưng khi cầm điện thoại, xoá tên anh khỏi danh sách đen thì tự nhiên lại không biết phải nói gì.
Hơn nữa cô lại sợ anh đang bận, không tiện quấy rầy.
Một giờ đêm.
"Ọc ọc."
Hứa Vi cảm thấy đói bụng, lúc này mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối. Cô dứt khoát xuống lầu, cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn khuya.
Đing…
“Xin chào quý khách~”
Bạch Kình Dục không ngờ là sẽ nhìn thấy Hứa Vi đi tới cửa hàng tiện lợi.
Từ bệnh viện trở về, Bạch Kình Dục thấy đèn trong phòng Hứa Vi vẫn sáng, nhưng nhớ đến bản thỏa thuận mà mình đọc được, nhất thời không biết phải đối mặt với cô như thế nào. Thế nên anh đành đến cửa hàng tiện lợi ngồi cho đầu óc tỉnh táo, đợi khi nào đối phương ngủ say rồi mới lên nhà.
Kết quả, không ngờ Hứa Vi lại xuống cửa hàng tiện lợi ăn đêm.
Đêm hôm khuya khoắt, cô mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh màu nâu, cứ như thế rảo bước đi lại xung quanh để chọn đồ. Bạch Kình Dục hoàn toàn im lặng, ngồi trong góc khuất nên tạm thời chưa bị Hứa Vi phát hiện ra.
Người phụ nữ này không sợ bị cảm à?
Trời thì đã tối thui mà ăn mặc đẹp như thế, lỡ gặp phải kẻ có ý đồ xấu thì phải làm sao chứ?
Bạch Kình Dục vừa nghĩ tới đây thì đã thấy ông chú bên cạnh cứ nhìn chằm chằm theo bóng lưng Hứa Vi. Gã còn dùng lưỡi liếm khóe miệng, đôi mắt phát ra ý cười rất tham lam.
Hứa Vi đang đứng trước tủ đông, suy nghĩ xem nên chọn mì ý hay sủi cảo đông lạnh thì chợt cảm thấy có người đang đến gần.
Cô hơi di chuyển vị trí nhường đối phương đi qua. Thế nhưng người này không hề rời đi mà đứng tựa lưng về phía cô, giống như đang chọn mua mấy món đồ ăn vặt trên kệ hàng phía sau lưng cô.
Ban đầu Hứa Vi cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng vào lúc cầm mì ý, chuẩn bị đến quầy tính tiền thì ông chú phía sau đột nhiên quay người lại đi lướt qua, đồng thời có ý đồ dùng tay chạm vào ngực cô.
Lúc này Hứa Vi mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cô còn chưa kịp lách qua lão dê xồm kia thì chỉ trong chớp mắt đã có người nắm lấy tay, kéo cô sang bên cạnh.
Hứa Vi bất ngờ ngã vào trong lồng ngực vững chãi, đối phương thuận thế đưa tay lên, ôm thật chặt phần eo thon thả của cô.
Hứa Vi giật mình, đang định chống cự thì lại ngửi thấy mùi nước hoa nam nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, tiếp theo một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Nửa đêm nửa hôm còn xuống đây làm gì, hay là em nhớ tôi đến mức không thể ngủ được?