Sau khi tan tầm, việc đầu tiên Bạch Kình Dục làm là phi đến Thịnh Duyệt tìm Hứa Vi. Thế nhưng đi vào phòng làm việc của cô rồi mới phát hiện chỗ này trống không, chẳng có ai. Bên ngoài chỉ có mấy cô thư ký vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy Bạch Kình Dục đến, bọn họ cứ như nhìn thấy vị cứu tinh, kêu lên đầy ai oán. “Dục thiếu...” Lúc này, trên mặt Bạch Kình Dục không còn vẻ bất cần đời như bình thường nữa. Lông mày anh nhíu chặt, sắc mặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.