Ban đêm. Suốt dọc đường trở về lều trại, Hứa Vi luôn tận lực trốn tránh Bạch Kình Dục. Mỗi lần anh cố gắng tới gần đều bị cô đẩy ra: “Anh đi xa ra, đừng có đến gần tôi.” Người đàn ông nhét tay trong túi quần, bước đi cà lơ phất phơ, ý cười bên miệng vô cùng đắc chí. Không ai có thể tưởng tượng được, lúc này trong túi anh đang cất mảnh đồ lót của người nào đó. Gió thổi nhẹ qua, mép váy của Hứa Vi hơi gợn lên. Cảm giác lạnh lẽo khiến...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.