Tối chủ nhật.
Hứa Vi và Bạch Kình Dục bị gọi về nhà ăn cơm.
Hôm nay cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt vừa đúng mực vừa ngoan ngoãn, cố gắng đóng vai con dâu tốt trước mặt bố mẹ chồng.
Bạch Chí Nghị cùng vợ là Vân Uyển Tú rất hài lòng với nàng dâu mới xinh đẹp đoan trang này, liên tục gắp thức ăn cho cô.
“Con ăn nhiều vào. Vi Vi, nhìn con gầy quá, gầy thế này thì về sau mang thai sẽ vất vả lắm đấy. Chăm sóc cơ thể cho mập lên một chút mới tốt.”
“Con cám ơn mẹ.”
“Bố nghe người làm nói hôm qua hai đứa ở ngoài cả đêm không về nhà, phải không?”
Hứa Vi nhíu mày không lên tiếng.
Bạch Kình Dục thản nhiên “ừ” một tiếng: “Bệnh viện bận quá ạ.”
Bạch Chí Nghị đập bàn, sắc mặt giận dữ:
“Bận quá? Bận ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm hả? Bạch Kình Dục, bây giờ anh đã kết hôn rồi đấy! Tranh thủ thời gian nghĩ lại, trở về thừa kế công ty đi, đừng ở ngoài gây ra một đống nợ phong lưu nữa!”
Sắc mặt Vân Uyển Tú cũng không quá tốt, chỉ vào con trai mắng cho một trận:
“Bố mẹ sắp xếp cho con cuộc hôn nhân này chính là hy vọng con an phận, không ra ngoài làm loạn nữa. A Dục, Vi Vi là một cô gái tốt, con đừng phụ lòng nó, làm tổn thương trái tim con bé.”
Bạch Kình Dục liếc Hứa Vi ở bên cạnh.
Khuôn mặt trẻ con khiến cô nhìn rất là vô tội, cộng thêm việc hôm nay cố tình chọn trang phục nên càng lộ vẻ non nớt. Khác hẳn với vẻ quyến rũ chọc người, lẩm bẩm hờn giận trong ký ức của anh hôm đó, cứ như là hai người khác nhau.
Lúc này cô lộ ra vẻ rất nặng nề nhưng vết tích của việc nén cười vẫn bị anh bắt được.
“Cô gái tốt à? Ha, biết nói đùa thật đấy.”
Vân Uyển Tú thấy con trai lộ ra thái độ khinh thường, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đêm nay hai đứa ở lại nhà này, đừng nghĩ đến chuyện đi đâu hết. Bồi dưỡng tình cảm cho tốt vào, tranh thủ cuối năm có em bé.”
Sắc mặt Hứa Vi cứng đờ: “Mẹ, không cần như vậy đâu…”
“Vi Vi, con đừng nghĩ thay cho A Dục, sau này nếu nó không đối xử tốt với con thì cứ nói cho mẹ biết. Mẹ dùng gậy đánh gẫy chân nó, xem nó còn dám đi ra ngoài tìm nư nhân chơi bời nữa hay không.”
Hứa Vi không dám nói nhiều. Cô sợ bản thân nói sai, để mẹ chồng biết cô chơi còn buông thả hơn cả con trai bà thì không biết chừng cô mới là người mới bị đánh gãy chân.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Vi ở lại phòng khác xem tivi cùng hai vị phụ huynh, còn Bạch Kình Dục thì trở về phòng.
Vân Uyển Tú lôi kéo cô, nhẹ giọng dặn dò: “Vừa rồi mẹ lén bỏ vào trong bát canh của A Dục chút đồ, lát nữa con phải nắm chắc cơ hội, bắt được cả trái tim lẫn thân thể nó.”
Hứa Vi khiếp sợ nhìn mẹ chồng: “Cho thêm thứ gì ạ?”
“Chính là cái đó đó… con hiểu mà. Đêm hôm trước, không phải là các con cũng uống à…”
Hứa Vi nghe như sấm sét giữa trời quang.
Đêm hôm lĩnh giấy kết hôn, sau khi liên hoan gia tộc xong, lúc trở về biệt thự không hiểu sao người lại nóng lên.
Về sau Hứa Vi còn tự trách bản thân uống rượu vào mất hết cả lý trí, bây giờ mới biết là do mẹ chồng giở trò quỷ!
“Mẹ, đột nhiên con nhớ ra công ty còn ít giấy tờ cần xử lý…”
Vân Uyển Tú lập tức níu Hứa Vi lại, kêu người giúp việc chung tay hợp sức đẩy cô lên lầu.
“Đã kết hôn rồi con giả vờ rụt rè cái gì chứ? Mau ngủ với A Dục đi! Dáng người con trai mẹ đẹp lắm, ngày nào cũng rèn luyện cơ thể, vòng ngực nảy nở, cơ bụng sáu múi, vòng eo rắn chắc nữa…con đừng để bọn đàn bà bên ngoài chiếm lời. Đi đi đi! Ép khô nó, đừng để nó còn sức ra ngoài tìm những người khác.”
Rầm!
Hứa Vi cứ vậy mà bị đẩy vào phòng ngủ, cả người đều mơ mơ hồ hồ.
Còn có kiểu mẹ chồng như vậy à???
Bạch Kình Dục thảnh thơi, nhàn nhã ngồi trên sofa lướt điện thoại di động, hờ hững ngước nhìn Hứa Vi một cái.
“Nghe nói là cô muốn ép khô tôi à?”
“Đấy là mẹ anh nói. Tôi không hứng thú với loại chim non như anh.”
“Chim non?”
“Ừ, đúng là dùng để nói anh. Tuỳ tiện gọi một em trai bao bên ngoài cũng lợi hại hơn anh gấp trăm lần.”
Người đàn ông khinh thường, cười châm chọc:
“Thật à? Không biết là ai nửa đêm bò lên người tôi, ẩn ẩn đưa tình hỏi tôi có thể tới thêm lần nữa không?”
Sắc mặt Hứa Vi cứng đờ, lập tức rút dép lê dưới chân ném thẳng về phía đối phương.