Mục lục
Dục Liêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Vi thấy sắc mặt Bạch Kình Dục đen kịt thì tâm trạng tự nhiên lại tốt hơn nhiều, vô cùng đắc ý mà hếch cằm: “Đúng vậy, ai bảo tôi được nhiều đàn ông theo đuổi chứ chứ.”

Bạch Kình Dục liếc thấy bộ đồ ngủ còn chưa xé mác, trong mắt xẹt qua chút ánh sáng, biểu cảm trên mặt từ hung ác bỗng chuyển thành hờ hững, không để tâm: “Nếu người đàn ông kia biết tôi từng mặc đồ của anh ta thì sao, có ghen không nhỉ?”

“Đàn ông tôi quen đều rất rộng lượng.”

Hứa Vi hoàn toàn không biết chuyện anh đã phát hiện manh mối trên chiếc áo ngủ, cực kỳ nghiêm túc nói hươu nói vượn.

Mấy bộ đồ ngủ nam trong tủ đều do cô cố tình mua, chủ yếu là muốn tạo hiện trường thường xuyên có đàn ông ngủ lại nhà mình.

Bạch Kình Dục cũng không vạch trần cô.

Anh vừa mới thay đồ xong, chuông cửa đã vang lên.

Không biết Bạch Kình Dục bị làm sao mà chuông vừa vang là đã chạy ngay ra mở cửa.

Tần Dân Tránh thấy người ra mở cửa là anh thì không khỏi kinh ngạc.

Bạch Kình Dục nhướng mày, đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống.

“Cái sừng này chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.”

Hứa Vi phát hiện ánh mắt Tần Dân Tránh dừng trên người Bạch Kình Dục một lúc lâu, bên trong có vài phần thưởng thức thì vội vàng đi lên phía trước, kéo ông chồng hờ nhà mình ra.

Nhưng trong mắt Bạch Kình Dục, hành động này lại biến thành cô đang sợ anh ra tay với Tần Dân Tránh.

Đôi mắt đào hoa lập tức ảm đạm đi vài phần.

Hứa Vi che anh ở phía sau, hỏi Tần Dân Tránh: “Sao anh lại tới đây?”

“Đường bên ngoài tiểu khu bị chặn rồi. Tôi chợt nhớ ra hôm qua cô mắc mưa, rất có thể sẽ bị cảm nên đem chút cháo với thuốc đến.”

Giọng nói hờ hững của Bạch Kình Dục từ phía sau vọng tới:

“Cảm ơn, nhưng chúng tôi không có nhu cầu, đi thong thả không tiễn.”

Hứa Vi trừng anh: “Đừng làm loạn, trong nhà không có nguyên liệu nấu bữa sáng đâu.”

Sau đó cô quay đầu, mời Tần Dân Tránh vào nhà.

Cháo trong bình giữ nhiệt ngày hôm qua đã bị Hứa Vi ăn một ít, còn lại thì Bạch Kình Dục ăn sạch. Trong nhà đúng là không còn gì để cho vào bụng nữa.

Bây giờ trong mắt Hứa Vi, Tần Dân Tránh chỉ đơn giản là người mang cơm đến mà thôi.

Đồ ăn miễn phí đưa tới cửa, sao có thể không cần chứ.

Lại còn có thể khiến Bạch Kình Dục nghẹn một bụng tức giận, thấy anh khó chịu là cô đã vui lắm rồi.

Phú nhị đại phong lưu bất cần nhất thành phố, cứ như vậy bị bắt cùng ngồi ăn sáng với “cái sừng”.

Quả là cảnh đẹp ý vui.

“Tôi đã đọc tin tức, hóa ra anh là Tần Dân Tránh.”

“Lần trước còn chưa kịp chào hỏi với anh.”

“À, tôi không quá để ý đến vòng giải trí, nhưng thật ra có quen vài nữ minh tinh.”

“Tôi cũng có nghe đồn.”

“Hôm qua gió lớn như vậy, anh không bị cảm à?”

“Sức khỏe tốt mà.”

“Ồ.”

Hứa Vi ở bên cạnh nghe Bạch Kình Dục và Tần Dân Tránh nói chuyện với nhau, thiếu chút nữa đã phun cháo ra ngoài.

Cứu mạng, nhịn cười khó quá đi mất.

Nhưng cô nhanh chóng phát hiện bản thân đã vui mừng quá sớm rồi.

Lúc Bạch Chí Nghị gửi tin đến nói muốn gặp Hứa Vi, rốt cuộc thì cô cũng không cười nổi nữa.

Coi bộ chuyện xấu truyền đến tai bố mẹ chồng rồi, muốn cô đến giải thích đây mà.

Mắt thấy bên ngoài đã ngừng mưa, Hứa Vi nói: “Tôi vào trong thay đồ rồi có việc phải ra ngoài, hai người cứ tự nhiên nhé.”

Hai tên đàn ông cứ thế ngồi trên sofa phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạch Kình Dục là người lên tiếng trước: “Anh đến bờ biển với cô ấy làm gì?”

Tần Dân Tránh nghiêm túc đáp: “Như anh đã thấy.”

“Bức ảnh kia quá giả, góc độ không đủ chuyên nghiệp.”

“Có người tin là được.”

“Thích cô ấy ở chỗ nào?”

“Cô ấy thích toàn bộ con người tôi.”

Bạch Kình Dục cười nhạo một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu lạnh lẽo: “Rất tự tin đấy.”

Tần Dân Tránh bỗng nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn mấy phần:

“Anh thích cô ấy không?”

Hai đầu lông mày Bạch Kình Dục hơi nhíu lại, trong mắt toát lên vẻ cẩn trọng.

Tần Dân Tránh không chờ anh trả lời, tiếp tục hỏi.

“Sáng hôm qua cô ấy đến gặp anh đúng không?”

“Liên quan gì tới anh?”

“Tôi chạm mặt cô ấy dưới lầu, lúc đó trong tay cô ấy còn cầm hộp giữ nhiệt, cả gương mặt căng chặt, bộ dáng như sắp khóc nơi nhưng vẫn cố gắng kiềm lại.”

Khóe mắt Bạch Kình Dục lập loè, chợt nhớ tới chuyện hôm qua người trong bệnh viện nói có một mỹ nữ mặc váy đỏ đến tìm mình. Lúc đó anh chỉ suy đoán, đến bây giờ còn chưa kết luận.

Từ biểu cảm trên mặt anh, Tần Dân Tránh đã hiểu ra tất cả. Anh ta hơi cong khóe môi, nhẹ giọng trào phúng: “Cho nên tôi nói với Hứa Vi rằng cô ấy rất tốt, có rất nhiều người đàn ông sẵn sang theo đuổi, không cần phải treo cổ trên một cái cây như anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK