Lúc đi ra, hai người đều đã tắm rửa sạch sẽ, quần áo chỉnh tề. Biểu cảm đứng đứng đắn nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra vừa nãy đã xảy ra chuyện gì trong nhà tắm.
Bạch Kình Dục vẫn là dáng vẻ bỡn cợt bất cần đời như trước.
Hứa Vi khó có thể tin được vừa rồi ở trong phòng tắm, người đàn ông này đã dùng giọng tự ti yếu thế như một đứa trẻ bất lực, nói:
"Tôi có thể xé bỏ thỏa thuận kia không?"
“Những chuyện trước kia tôi đều có thể không truy cứu, coi như chưa từng xảy ra.”
“'Vi Vi, em có thể thích tôi một chút không?”
Hứa Vi không biết “trước kia” mà Bạch Kình Dục nói thì có gì để truy cứu.
Trước khi ra ngoài, hai vợ chồng ngoan ngoãn thu dọn nhà cửa.
Một người dọn dẹp phòng khách, một người dọn dẹp nhà bếp.
Hứa Vi vừa dọn dẹp vừa thầm mắng Bạch Kình Dục không phải người, tiếp theo lại như nhớ ra điều gì đó.
Cô ngẩng đầu lên xác nhận: "Anh vừa nói về thỏa thuận nào?"
Vẻ mặt Bạch Kình Dục không hề có chút gợn sóng nào.
"Cái em đã ký với bố tôi."
Khuôn mặt Hứa Vi cứng đờ: "Làm sao anh biết?".
Bạch Kình Dục không nhắc đến Trần Minh Châu, chỉ hỏi ngược lại: “"Nếu không có thỏa thuận này, em có kết hôn với tôi không?"
"Sẽ không."
Dù đã sớm biết câu trả lời nhưng sắc mặt Bạch Kình Dục vẫn tối sầm lại.
Hai năm trước, khi biết Bạch Chí Nghị sẽ sắp xếp cho Hứa Vi kết hôn với mình, trong lòng Bạch Kình Dục đã ôm ấp vô số mong đợi.
Lúc đó anh cho rằng đó là tình yêu, là do Hứa Vi có chết cũng vẫn sĩ diện nên không dám thừa nhận là bản thân thích mình. Thế nên Bạch Kình Dục vẫn tiếp tục chờ đợi.
Vào thời điểm đó, vì tình trạng của Trần Minh Châu nên mỗi ngày Hứa Vi đều chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty. Thế nhưng cô lại cố tình tránh mặt anh.
Bạch Kình Dục không hiểu nổi.
Rồi bỗng một ngày nào đó, nghe đồng nghiệp kể lại là một cô y tá, vì muốn ở bên người mình thích mà đặc biệt tìm bạn thân là nam đến đóng kịch. Quả nhiên người đàn ông kia đã ghen lồng lộn, hai người lập tức quan hệ qua lại, hai tháng sau đã đi lĩnh chứng kết hôn.
"Chỉ cần đối phương ghen, nghĩa là có thích mình. Cách này áp dụng lần nào cũng đúng, trăm phần trăm đấy!”
Bạch Kình Dục nghe nhóm y tá phân tích rõ ràng mạch lạc, cho nên mới bỏ tiền ra thuê người thực hiện. Còn đặc biệt chọn đúng lúc Hứa Vi đến bệnh viện mà diễn.
Tuy nhiên, kết quả đã không đến như mong đợi.
Hứa Vi chẳng những không ghen, mà hôm sau khi đến bệnh viện thăm Trần Minh Châu, cô còn dẫn theo một người đàn ông khác.
Bạch Kình Dục đã rất ghen tị.
"Người đàn ông này là ai?"
"Liên quan gì đến anh?" Cô thậm chí còn không thèm nhìn anh.
Ba ngày liên tiếp, người đàn ông kia đều đi cùng Hứa Vi đến bệnh viện.
Bạch Kình Dục tức đến bùng nổ.
Về sau có một hôm, nghe tin Hứa Vi sẽ tổ chức sinh nhật với Trình Ninh trong quán bar, Bạch Kình Dục không hề nghĩ ngợi gì mà cố tình xin nghỉ.
Tối hôm đó anh đến quán bar, tìm vài người phụ nữ phối hợp diễn cho Hứa Vi xem.
Anh kích thích cô, cũng muốn trả thù cô.
"Hứa Vi, hình như người đàn ông kia là Bạch Kình Dục đấy! Trời ơi, không ngờ anh ta lại đào hoa như vậy, trái ôm phải ấp. Vừa nhìn đã biết là dạng người ngày nào cũng đến quán bar lăn lộn.”
Hứa Vi thuận theo anh mắt của Trình Ninh thì nhìn thấy Bạch Kình Dục đang ngồi trong góc, chơi xúc xắc uống rượu với những người phụ nữ khác.
Cô không hề tức giận mà quay người đi ra sàn nhảy, quyến rũ vài người đàn ông rồi trở về chỗ ngồi.
Bạch Kình Dục cảm thấy Hứa Vi ít nhiều gì cũng thích anh.
Bạch Kình Dục cho rằng đó là tình yêu, thế nên muốn phá bỏ mối quan hệ cứng ngắc này
Nhưng vừa đến gần Hứa Vi, anh đã thấy cô nở nụ cười duyên dáng rạng rỡ:
"Này, Dục thiếu, khẩu vị của anh có vẻ không tốt lắm nhỉ, toàn tìm mấy em sân bay, màn hình phẳng. Tôi thì khác, tìm toàn người mẫu nam có cơ bắp cuồn cuộn, sờ tới sờ lui có hứng lắm."
Lúc đó chỉ như “BÙM!” một tiếng, đầu óc anh như muốn nổ tung. Trong lòng rất tức giận nhưng biểu hiện trên mặt là nụ cười hờ hững.
“Tôi không thích loại ngực bự như cô.”
"Vừa hay, tôi cũng không thích kiểu người mỏng manh, gầy yếu như que tre giống anh."
Sau đó, mỗi lần hai người gặp nhau đều phải đem theo người khác phái, đấu qua đấu lại.
Mối quan hệ cứng ngắc này kéo dài cho đến tận đêm trước khi lĩnh chứng.
Bạch Kình Dục đứng ngoài bếp, thản nhiên nhìn Vân Uyển Tú bỏ thuốc vào canh của mình và Hứa Vi. Lúc ăn cơm, khóe mắt anh liếc thấy cô uống cạn, nên anh cũng uống theo...
Đêm đó anh thấy rõ máu trên ga trải giường.
Thế nên lại một lần nghĩ đó là tình yêu.
Bạch Kình Dục cảm thấy có chút đau lòng, đưa tay ôm lấy cô: "Xin lỗi."
Hứa Vi nghiến răng nói: “Anh kém thật chứ. Những người đàn ông tôi quen trước đây đều giỏi hơn anh.”
Bạch Kình Dục tức giận đến mức cúi người, tiếp tục trừng phạt đối phương.
Mãi tận khi Vân Sa Sa gọi đến, anh xuống giường nghe điện thoại, dư quang thoáng thấy Hứa Vi đang lau nước mắt.
Bạch Kình Dực biết mình không thể ở lại được nữa. Anh sợ bản thân không nhịn nổi phản ứng cơ thể mà tiếp tục hành hạ cô nên đành cố chịu đựng, thay quần áo rồi đi ra khỏi khách sạn.
Rất nhiều lần anh đã tưởng là mình và Hứa Vi đang yêu nhau.
Cho nên dù sĩ diện đến mức nào, Bạch Kình Dục cũng sẵn sàng làm kẻ cúi đầu trước.
Thế nhưng bản thoả thuận kia lại giáng cho anh một cái tát thật mạnh.