Trong vài ngày tiếp theo, mỗi giờ nghỉ trưa Tạ Tán đều đến trung tâm ở cử để tìm Bạch Kính Dục và Hứa Vi. Đã đợi là đợi một giờ, không đợi được Linda thì không muốn rời đi. Khi nhìn thấy anh ta Bạch Kính Dục cảm thấy rất phiền. “Ngày mai anh không cần phải đến nữa.” “Không!” “Lấy lý do đi làm để đến chỗ tôi cua gái à, giữ mặt mũi tí đi.” “Thứ đồ mà ngay cả anh cũng không có thì tại sao lại yêu cầu tôi phải có?” Sau khi Tạ Tán...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.