" Tên đầu lợn ngủ trong đáng yêu phết đấy chứ. Muốn nhéo cái mặt của em cho sưng như cái mâm quá đi. Lúc ngủ mà còn dụ hoặc người ta cho được. Anh không thích em cũng uổng kiếp làm nam nhi lắm a. "
Hàn Đông cười cười, hôn nhẹ lên môi cậu rồi bế cậu về phòng nằm. Từ sáng tới giờ chưa ăn được hột cơm nào đã vậy còn uống rượu, bụng Hàn Đông khó chịu kêu rột rột ột ột. Cám giác trong bụng nó đang đánh trống, chiêu quân đánh lộn đánh lạo loạn tùng phèo bát nháo. Hàn Đông nghĩ lại bình thường được a Khờ cơm dâng nước rót tận miệng sướng biết bao nhiêu.
" Tay nghề nấu ăn của đầu lợn cũng tạm ổn, hợp khẩu vị của mình. Đầu lợn rủi mà đi thiệt chắc ăn mình phải ăn cơm hộp thẳng tiến. Đừng nói là nấu cơm ngay cả nấu mì mình còn không biết nữa là. Cái lần đầu tiên xuống bếp là cái ngày nhà bếp bị cháy, khói bay nghi ngút khắp nhà. Nhớ tới còn ớn lạnh. Nước vừa mới để lên là thải mì vào một lát nó nở tè le tét lét, bỡ rịu ăn không nổi nữa cộng. Nấu quên tắt bếp gas tới hồi nó nổ banh nhà bếp mới hay. Cũng may ông trời còn thương chưa chỉnh chết mình hay để mình hủy dung. "
Kêu đồ ăn ở ngoài thì ngán không tốt cho sức khỏe mà tự nấu lại hại sức khỏe gấp bội. Đi nhà hàng ăn thì đâu thể đi một mình, vẫn là a Khờ nấu tốt hơn. Làm sao đây ta? Kêu người dậy chứ sao? Hàn Đông nghĩ tới nghĩ lui, miếng ga lăng lóc cũng không có. Hàn Đông lay lay a Khờ dậy: " Đầu lợn dậy nào. Dậy nấu cơm cho anh ăn. Anh đói bụng sắp chết rồi này. "
A Khờ quơ quào bị phá giấc ngủ: " Mi đói thì lấy cám mà ăn. Kêu ta làm gì a? Ta đang ngủ ngon nha. Con heo mập *** đi tới đâu *** tới đó này. Ưm. Heo mà cũng đòi ăn thịt heo. Đồ không có lợn tính. "
Hàn Đông bừa tức vừa buồn cười, dám mắng mình là heo a. Hàn Đông kéo chăn quăng sang một bên, nhéo nhéo mặt cậu: " Dậy mau! Dậy mau! Cháy nhà, cháy nhà. Đầu lợn dậy mau. Cháy lớn rồi. Lát thành lợn khét bây giờ. "
A Khờ theo quần tính bậc dậy la làng: " A a a cháy nhà! Cháy nhà! Cháy đâu. Cháy chỗ nào. Chạy đi chờ chi mà không chạy. Hàn Đông Đá anh định chết ở đây à? Mau theo em chạy lẹ. "
Bị a Khờ lôi lôi kéo kéo, Bàn Đông vẫn bình thản ngồi: " Em tỉnh táo lại chưa? Nhà mình không có cháy, cháy nhà trong mơ của em đấy. Anh gọi nãy giờ mới chịu dậy đã vậy trong mơ còn mắng anh là heo mập *** đi tới đâu *** tới đó nữa nhe. Em gan quá rồi. Phải trừng phạt để em hết say ke mới được. "
Hàn Đông túm a Khờ lại đè hôn một nụ hôn kịch liệt. Mới đầu a Khờ còn bất ngờ thì giải dự nhưng lúc sau đuối sức mặt cho người ta làm gì thì làm. Hàn Đông thả tự do cho đôi môi chả a Khờ, cậu vỗ vỗ ngực thở hồng hộc. Đầu muốn sì khói vì mắt cỡ. Thật không ngờ mình và Đông Đá lại tiến triển nhanh đến vậy. Ôi mẹ ơi! Đốt cháy giai đoạn, hôn môi chùn chụt luôn. Mình sắp chết vì sốc nặng sốc nhẹ còn hơn cả bệnh trĩ nội trĩ ngoại nữa. Làm gì tiếp theo bây giờ a. Cậu la lên: " Tôi là ai? tôi đang ở đâu đây? tôi bị mất trí rồi chăng? "
Hàn Dông cười cười: " Mới hôn cái mà hồn bay tứ phía rồi. Em là đầu lợn sống trong chuồng lợn trí nhớ của lợn. 🐖! Em là lợn anh nuôi lấy thịt đấy. "
" Hàng Đông Đá đừng có chọc ghẹo em nữa. Em ngủ mớ lỡ nói bậy thôi. Nhưng mà anh thật sự thích em thiệt hả? Lần đầu tiên gặp cái thương luôn. Em đang lâng lâng giữa mây trời a. "
" Ột ột! "
"... "
"... "
" Khụ khụ! Anh đói bụng rồi. Em đi nấu cơm cho anh ăn đi. Chuyện đó lát bàn sau. Cái gì thì cái chứ cơm nước vẫn phải ăn. "
" Được! Em đi nấu liền. Anh muốn ăn gì? Cá chiên, canh bí ha. Anh chờ xíu. "
Hàn Đông gật gật đầu: " Em đi đi! Anh chờ. "
Hàn Đông thiết nghĩ a Khờ hỏi mình muốn ăn gì đã rồi tự chọn cái vọt đi. Đúng là đầu lợn thì mãi mãi là đầu lợn không thể lên đầu người được.
A Khờ cậm cụi nấu nướng trong bếp, mùi hương bay thơm nồng. Hàn Đông ngồi chống tay lên bàn chờ ăn. Lúc trước là lén nhìn cậu nấu bây giờ là quang minh chính đại rồi. Dáng đẹp, chuẩn mực một chàng vợ nội trợ. Cơm nước xong xuôi, a Khờ dọn ra bàn. Hàn Đông cũng phụ cậu bưng bê một chút.
A Khờ cười tít mắt, gắp đồ ăn liên tục cho Hàn Đông: " Hàng Đông Đá ăn nhiều vào. Em biết anh đói lắm rồi. Hì hì! "
" Em cũng ăn đi. Cười hoài! Có trúng số đâu mà vui thế không biết. "
A Khờ ăn miếng cá Hàn Đông gắp cho mình: " Tự nhiên hôm nay em thấy vui á. Ăn cơm với anh rất vui luôn. Người ta nói ăn cơm với vua thua ăn cơm với giặc quả thật không sai. "
Nghe a Khờ nói xong, Hàn Đông sặc cơm ho sặc sụa: " Phụt... tt. Khụ khụ... Nước nước. "
" Đây nước đây. Anh uống từ từ. "
A Nhờ vỗ vỗ nhẹ lưng Hàn Đông. Hết sặc, Hàn Đông lại cười ha hả lên mà là lần đầu tiên a Khờ thấy anh cười điên cuồn vậy luôn đấy: " Ha ha ha! Cười chết anh. Em quá nhiên đầu óc không được bình thường. Ha ha ha! Ăn cơm với vua thua ăn cơm với giặc. ha ha "
A Khờ còn mơ hồ chưa hiểu chi: " Anh cười gì vậy. Em nói thế có gì đâu mà cười? "
Hàn Đông ráng bình tĩnh giải thích cho a Khờ hiểu: " Em đúng là đại ngốc. Ăn cơm với vua ngồi trong cung điện không chịu lại thích ăn cơm với giặc. Đúng rồi vừa ăn vừa vắt chân lên cổ mà chạy ngon quá tay. Ha ha. Người ta nói ăn cơm với vua thua ăn cơm với vợ em ơi. Ăn với giặc mà khoái là lầm đầu tiên anh nghe đấy. Kiểu này em mà ra trường dạy học sinh chắc tụi nhỏ cười em độn thổ luôn đấy. Anh nhớ em học văn cũng đâu tới nổi nào. Ha ha ha! Cười muốn tắt thở với em luôn. "
A Khờ bấy giờ mới biết mình sai quá sai: " Em... em lỡ nói lộn có từ thôi chứ bộ. Vui quá nói bậy a. Không có lần sao đâu. "
" Lộn một từ là thay đổi cả một ý nghĩa ro lớn đấy. Thôi em ở nhà nghỉ học đi, anh nuôi em. Còn không mốt đi làm giáo viên đừng có văn chương thơ ca nha. "
" Em... Em không nghỉ học đâu. Mai mốt em dạy ngữ văn cho anh coi. Em chớ có coi thường em. Em nhìn vậy chứ không phải vậy đâu. "
" Ừ. Em nhìn khờ vậy chứ còn khờ hơn. Ha ha. Anh sẽ lưu câu nói này của em vào trong từ điển những câu nói độc lạ của thầy giáo a Khờ. "
" Hàng Đông Đá đáng ghét. 😡😡. Em giận à nha. "
Hàn Đông nựng nựng mặt cậu, thơm lên đó mấy cái: " Ai dô. Bảo bối bớt giận nào. Anh đùa tí cho vui ấy mà. Em cũng nên đổi cách xưng hô rồi. Anh không cho em kêu anh là Hàng Đông Đá nữa. Đổi cách xưng hô khác ngay và luôn. Em kêu cái tên anh mà nó muốn đống băng luôn cả một thế hệ. Hàn Đông đã đủ lạnh rồi em. "
" Ừm ờ. Vậy anh không được gọi em là đầu lợn nữa thì em mới đổi. "
" Ok! Khờ cục cưng của anh. Anh sẽ kêu em là Khờ cục cưng. "
" Hôi! Sến súa. Cục cưng giề, em lớn rồi. Đã ăn được 22 cái nồi bánh chưng rồi a. Đổi đổi! "
" Kêu vậy đáng yêu mà. Khờ cục cưng. "
A Khờ đỏ mặt, ngập ngừng: " Thôi được rồi. Vậy em kêu anh là Đông Đông. Anh có thể mỗi ngày đều cười vui vẻ vầy được không? Em lần đầu thấy anh cười vậy đấy, tươi quá tươi luôn. "
" Được! Nhưng anh chỉ cười với mỗi mình em. Người khác không đủ mị hoặc và hứng thú để anh cười. "
" Ừm. Ăn cơm thôi Đông Đông. Nguội rồi ăn không có ngon đâu. Em dẻ cá cho anh ăn. "
" Được! "