Thắng xe cái két, anh kéo Trang Dụ đang ôm em gái bé Hạo vào nhà. " Bà xã mau đi theo anh. Anh phải thanh tẩy nụ của em thật sạch sẽ. Nãy giờ càng nghĩ càng tức, anb muốn bẻ răng con nhỏ này ghê á. "
Trang Dụ biết cái gọi là thanh tẩy của anh có ý nghĩa sâu xa, đen tối thui thùi lùi như thế nào. Mặt cậu tái mét, run rẩy nói: " Anh bình tĩnh xíu. Có gì từ từ nói ha. Nó dù gì cũng chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa thôi. Em đi tắm cái sạch liền, tắm ba lớp sữa tắm luôn. "
" Ba lớp sữa tắm cũng không sạch. Nước bọt của con tiểu yêu tinh này ghê gớm lắm. Chỉ có nước bọt của anh mới tẩy hết được. Em yên tâm, anh sẽ kì cọ thiệt sạch sẽ nụ của em. Sẵn tiện làm thêm vài thứ coi như bồi thường thiệt hại. "
" Em không muốn! "
" Không muốn cũng phải làm. Anh quyết tâm cao độ rồi, cháy nhà, lũ lụt, thiên tai anh cũng không dừng. Em im lặng, ngoan ngoãn đi theo anh. Còn không một lát nữa hậu quả em tự gánh. "
Trang Dụ nín bặt để tùy ý anh lôi kéo mình, hồn nhanh chóng thoát xác bay về phương trời xa xăm.
Uông Nguyệt Hoa vừa nhăm nhi trà vừa lướt Facebook chat chít với đám hủ nữ già trong nhóm. Thấy vợ chồng anh lôi lôi kéo kéo đi vào, bà chạy lại hỏi: " Ủa, sao các con về sớm vậy? Con bé có bị bệnh gì không con? Hôm nay tiểu Dụ nghỉ làm à? "
Cố Ngạo không nói tiếng nào, hung hăng đem con nhóc từ tay vợ đem cho bà bế. Chạm bà một cái, con nhóc tỉnh ngủ khóc rống: " Oa oa oa! Chấu chấu... bà gà chấu... ( bà già xấu)... hu hu... Oa oa oa! "
Uông Nguyệt Hoa khó hiểu hỏi anh: " Con bị gì mà mặt nhân như đít khỉ vậy? Đưa con bé cho mẹ làm gì a? Nó bài xích mẹ như bài xích kẻ thù kia kìa. Lát nữa con bé khóc tắt tiếng luôn bây giờ. "
Trang Dụ cũng thấy tội nghiệp em gái bé Hạo, níu níu tay anh: " Ông xã! Hay anh để em chăm con bé đi. Nó không thích mẹ thì mẹ biết chăm sóc làm sao đây? Chiều bay mình đem trả con bé cho ba mẹ bé Hạo rồi. Thêm nửa ngày cũng đâu có mất mát gì đâu anh. "
Anh nhất quyết không chịu, mặt kiên định chưa từng thấy: " Ai nói là không có mất mát? Từ chiều qua tới bây giờ anh mất mát rất nhiều sung sướng rồi nha. Đã vậy vợ anh còn bị dê xồm, sừng cắm trên đầu mà còn không mất mát. Giấm chua anh dự trữ bể cái một trào hết lên não rồi. Nó khóc kệ nó. Nó cần bú nụ thì nụ mẹ anh cũng to lắm. Cho nó bú nụ mẹ anh đã đời đi. "
Uông Nguyệt Hoa trợn mắt ngoác mồm: " Cái gì? Con kêu mẹ cho con bé bú nụ mẹ á! Con có bị não không tiểu Ngạo? Mẹ tuy là trẻ về tâm hồn nhưng thân xác đã là một bà lão rồi nha. Con nghĩ sao vậy? "
Anh chỉ chỉ ngực bà: " Thì có sao đâu? Mẹ già nhưng nụ không già. Ngực mẹ còn căng mọng phết đấy chứ, ráng chắt ra thì cũng được vài giọt sữa hết đát. Cho nhỏ này uống đúng rồi đó. Nhóc con nín đi, ngoan ngoãn mà bá dá bù giù ( bú dú bà già 😉😉😙). Nhiều sữa lắm, ngon mê hồn, ông đây khi bé từng bú một thời. Bú cho no căng bụng, cai hẵn sữa mẹ luôn đi. Về nhà bú nụ mẹ quá là ngực mẹ con xệ xấu quắc ráng chịu nha. "
Con bé khóc dãi đành đạch, bóp ngực bà. Như cảm nhân có cái gì đó không đúng, con bé nín bặt, thì tay vào cổ áo bà lôi ra một miếng siêu độn ngực giơ lên. " Hức hức... dú... giả... Chạo chạo ( xạo xạo)... Oa oa oa. "
Uông Nguyệt Hoa vội lấy lại miếng độn ngực giấu, Cố Ngạo nhìn lại bộ ngực một bên trông đầy đặn, một bên xệ còn hơn chữ xệ, ha hả cười lớn: " A ha ha! Mẹ độn chi to giữ vậy a. ha ha ha. Đau bụng chết con rồi. Tưởng bự như bánh xe bò ai dè là cái bánh bò bị thiu. Thì ra mẹ xệ đến cỡ này, toàn sinicon không. Độn thì cũng độn vừa vừa thôi chứ, độn chi mà dày mấy lớp thấy ghê. "
Anh giựt miếng độn ngực của bà quơ tới quơ lui, giơlên cao không để bà dễ dàng lấy được: " Mẹ lấy đi! Bảo bối của mẹ đang ở trong tay con này, lấy đi, vú sinicon. ha ha ha! "
Trang Dụ muốn cười kể từ lúc em bé Hạo lôi miếng độn ngực ra lắm rồi. Nhưng vì giữ chút thể diện cho bà, cậu ráng kìm nén lại. Tới cái lúc anh chê bà vú xệ, cậu mới nhìn kĩ, bụm miệng cười muốn tắt thở. " Khụ khụ! È hem... Anh trả lại cho mẹ đi... phụt... ttt. Ha ha ha. Anh lấy nó cũng đâu có dùng được, trả để mẹ còn có cái để độn. ha ha ha! "
Bà giận tím mặt: " Tiểu Dụ cũng cười mẹ nữa. Các con thì biết cái gì chứ? Bộ mẹ muốn nó xệ cấp độ S vậy à? Hồi xưa cho bốn anh em tụi con bú thì cái gì chịu nỗi. Nhất là con đó tiểu Ngạo, tối ngủ là dê ngực mẹ, kéo kéo bóp bóp ngực mẹ mới ngủ được nên xệ chỉ là chuyện sớm muộn. Trách ai chứ? Hứ! Mẹ tính đi bơm 💣💣 ngực rồi mà ba các con không cho. Lỡ mà bơm bậy bạ đụng cái móp là chết. Xệ xệ chứ dùng còn ngon. "
" Công nhận gu của ba mặn thiệt! Bó tay xệ có gì đâu mà đã. "
Trang Dụ ôm bụng cười tiếp: " Em thấy gu của anh mới mặn chát á. Ngủ nà còn bóp ngực mẹ mới chịu. Ha ha! Thì ra anh sắc làn từ sớm vậy luôn á. Ha ha ha! "
Cố Ngạo nhết mép, bế ngang cậu lên: " Em cười cho đã đi. Để coi một lát em có cười nỗi nữa không! Tội của em anh còn chưa trị mà en dám chọc anh. Em nghĩ em có đáng bị phạt nặng chút không? Hắc hắc! "
Nghe vậy, Trang Dụ đớ họng, cười không nổi thiệt: " Em nói giỡn, anh bớt kích động. Em không muốn bị phạt đâu. Anh chơi em cả đêm qua rồi mông em còn đau lắm. Năn nỉ anh đó, tha cho em một mạng đi mà. "
" Không đời nào! "
" Thôi tiêu thiệt rồi! Hu hu! "
Vào phòng, anh đẩy cửa phong tắm, vặn cho nước đầy bồn, quăng cậu vào bồn cái chủm: " Á... lạnh bỏ chồng luôn. Anh điên rồi. "
" Anh điên thật đấy. Em nói rất chính xác. Để anh điên cho em coi. "
Cố Ngạo lao vào bồn, nắm áo quần cậu xé tan nát bét không hè thương tiết. Cậu ra sức giải dụa, kêu la: " Bỏ em ra! Cứu tôi với. Đừng mút mà... á á á... "
Công cuộc thanh tẩy nụ cậu, à không thanh tẩy hết cơ thể Trang Dụ diễn ra vô cùng kịch liệt. Cố Ngạo dùng hết công lực tẩy rửa, đến nổi Trang Dụ phải thét trong sung sướng chạm mốc cột đình. Sướng ghê gớm mà nguy cơ liệt giường càng ghê gớm hơn. 😟😟😟 😎😎.