" Anh bị điên à, tự nhiên đánh tôi. "
Trang Dụ hùng hùng hổ hổ, tay nắm chặc gồng mình lên, phải nói đây là một bộ dáng hung dữ nhất mà cậu để mọi người thấy từ trước tới giờ. Cậu chỉ tay vào mặt cô, không hề nhịn chửi lại:
" Cô mới là con điên chính hiệu đó. Tôi đây đánh cô một cái còn chưa đủ đâu. Tôi không thấy ai mà làm mẹ như cô cả, con cái bệnh mà chẳng thèm hỏi thăm lấy một câu. Còn nữa, tối qua Đông Đông nó mệt gọi cô mà cô chửi nó là sao? Con bệnh mà baba nuôi như tôi đây biết trước cả mấy đứa nhỏ nghe em bệnh tối qua cũng thức qua dòm ngó, hỏi thăm. Vậy còn mẹ nó đâu, con mẹ nó lo ngủ sáng bận đầm bận váy xanh đỏ tím vàng đú đởn đi chơi. Dễ đánh không? hừ hừ! "
" Nó con tôi, tôi chăm nó thế nào là chuyện của tôi. Anh chẳng có quyền gì mà xen vào chứ ở đó mà đánh. Tôi đây, không có nhịn anh đâu. "
Ả vun tay tán mạnh vào mặt cậu nhưng người bị đánh trúng lại là anh. Cố Ngạo không biết từ khi nào đã đứng trước mặt che chắn cho cậu. Cả Trang Dụ và ả tiểu Kỳ đều há hốc mồm nhìn anh. Cậu đau lòng, kéo anh qua xem xem mặt anh có bị gì không.
" Anh... anh tự nhiên đỡ cho em làm chi a. Em có thể né được mà. Một thằng đàn ông con trai như em chả nhẽ lại sợ một người phụ nữ như cô ta. "
Nắm tay cậu đang sờ mặt mình xuống, anh lắc đầu ý nói không sao. Cô ả tiểu Kỳ vội vàng muốn chạm anh nhưng bị anh thẳng thừng né tránh.
" Em... em không cố ý đánh anh đâu. Anh Ngạo, anh không sao chứ? "
Uông Nguyệt Hoa đứng kế bên xem trò vui, thầm nói trong lòng. Chết mợ mày rồi con, mày đánh ai chứ đánh thằng Ngạo tao muốn cứu cũng cứu không được. Trời, phải có nước ngọt bắp rang bơ ngồi xem phim sướng hơn.
" Em đừng chạm vào anh. Cái tát này coi như anh thay mặt vợ nhận coi như bồi thường cái tát vừa này vợ anh đánh em. Nhưng... "
" Bốp! "
Anh bất ngờ dùng lực tát mạnh cô một cái, cái này mạnh gấp mấy lần cái mà cậu tặng cho cô.
" Nhưng cái này là anh thay Đông Đông đánh người mẹ vô trách nhiệm như em. Còn có, không ai có quyền làm tổn thương Trang Dụ - vợ của anh. Em nếu làn sau còn có ý định này thì cẩn thận cái mạng bé nhỏ của em. Con nếu em không muốn nuôi thì để anh nuôi... Anh đây sẽ tìm cho em một chốn "an yên" khác. "
Anh nói xong liền dìu Trang Dụ về phòng không thèm đếm xỉa đến loại người điên điên khùng khùng như cô nữa. Uông Nguyệt Hoa trề môi, chán nản hết phim đành tìm chồng chơi với niềm vui mới. Nay tiểu Ngạo hiền quá, mình còn tưởng nó bẽ tay, cạo đầu, trét muối ớt, lột đồ đem dạo quanh khu phố chứ. Chắc nay nó tu giảm nghiệp, tích đức cho vợ con nó. Tiểu Kỳ à, con hơi bị hên đấy. Chờ vợ nó sinh xong, không cần tu hành nữa con coi chừng... éc... Chui xuống bảy tất đất an nghỉ.
Nhìn qua nhìn lại không còn ai để trút giận ả giậm giậm chân, hậm hực đi ra ngoài. Khốn nạn, chờ xem tao xử mày ra sao cái thằng khốn kiếp.
Trong phòng, Trang Dụ buồn thúi ruột, vong tay ôm eo anh.
" Anh tự nhiên bị đánh vậy em không cam tâm. Bảo vệ em còn cách khác mà, anh đâu cần đem mặt mình ra đỡ chứ. Đó giờ em còn chưa đánh anh mạnh như ả đấy. "
Nâng mặt cậu lên, anh sờ sờ môi cậu, chậm rãi hôn xuống. Hôn rồi anh lại ôm, thủ thỉ bên tai cậu.
" Em biết tại sao anh làm vậy không? Anh muốn cho ả biết anh có thể vì em mà làm tất cả. Ả muốn làm em tổn thương thì sẽ nhận kết cục bi thảm. Em đấy, manh động quá! Muốn đánh thì để anh đánh cho. Đánh tiểu Kỳ chỉ tổ làm dơ tay em. Con anh mai mốt sinh ra chắc học cái tính đánh đá, hung dữ này của em. Hắc hắc! "
" Anh lại chọc em! Tại em tức quá chứ bộ, con mình thông minh lắm sẽ phân biệt được đúng sai mà. "
Mới đó mà anh đã làm vơi đi nỗi buồn của cậu, chọc cậu cười rồi. Dỗ vợ thì vậy mới là dỗ vợ, rót mật vào tai là phải rót cỡ này.
Nhớ tới Đông Đông cậu lại thở dài, tâm tình với anh:
" Em thấy tội Đông Đông quá anh à. Cũng không biết thế nào mà lần gặp con đầu tiên em đã có cảm tình với con rồi. Nó tựa như tình cảm em dành cho tiểu Minh, tiểu Tinh vậy. Tiếc là Đông Đông không phải con ruột của chúng ta. "
Đó cũng là nỗi lòng của anh, cái cảm giác đặc biệt này anh vừa muốn lại vừa không muốn. Nếu Đông Đông không phải con ruột thì tiếc, không có quyền nuôi con. Nhưng nếu Đông Đông là con anh với ả ta vậy anh biết đối mặt với vợ làm sao đây? Dù cho thằng bé sinh ra là vì bất cứ lí do gì thì anh cũng đã phản bội tình cảm chân thành cậu dành cho anh.
Thở dài, anh vờ như có như không hỏi cậu:
" Bà xã! Anh hỏi em một vấn đề này nhá. Em phải thành thật trả lời anh. Cái này anh chỉ ví dụ thôi. "
" Ưm, anh hỏi đi! Có gì mà anh úp úp mở mở quá vậy. "
" Thì... lỡ có một ngày tự nhiên anh có một đứa con riêng mà anh cũng không biết sự tồn tại của nó trước đó thì em sẽ như thế nào? "
Cậu thấy lạ, ngẩn đầu lên nhìn anh, vấn đề anh đưa ra thật khó hiểu.
" Sao tự nhiên anh lại hỏi em như vậy? "
" Anh chỉ ví dụ vậy thôi ấy mà. Vì trước khi quen em, anh quan hệ khá phức tạp với nhiều người phụ nữ khác. Anh đã phòng tránh kĩ càng, nhỡ đâu bữa đó xui bao bị lủng có ả nào dính bầu thì sao a. Xong mấy năm sau nuôi con hết nổi đem con tới tống tiền, em sẽ giải quyết thế nào? "
Cậu tưởng anh nói chơi, ôm bụng cười ngất.
" Ha ha! Anh làm cứ như đi đóng phim ấy. Mà em nói nhá, nếu chuyện đó xảy ra em vẫn chấp nhận con anh thôi. Chuyện trước đây anh với ai, làm gì em không quan tâm em chỉ quan tâm anh của hiện tại thôi. Còn đứa con đó em xem như anh nhờ người mang thai hộ, em coi nó như con ruột luôn. "
" Em không giận anh à? Anh có con với người khác ấy. "
" Giận cái gì mà giận! Anh bị nhiễm bệnh điên của tiểu Kỳ rồi, hỏi tào lao quá. Anh chấp nhận người... như em được thì em chấp nhận người chồng tốt như anh thôi. Em đang hạnh phúc muốn chớt nà, bỏ chồng ai thương em nữa. "
Cậu hơi ngập ngừng khi nói về mình nhưng vẫn nói, chồng chịu đau oan cậu phải làm chồng vui, an ủi phần nào. Cố Ngạo nhấc cậu lên xoay vòng tròn, cười ha hả xem như anh trút được gánh nặng rồi.
" Ha ha! Bã xã của anh thật là tốt. Yêu em quá đi. "
" Ấy, chóng mặt. Anh bỏ em xuống. Ha ha! Chúng ta mau lấy đồ cho Đông Đông a. Con chờ lâu sẽ lo đó. "
" Có anh hai đó rồi, mình hạnh phúc tí không sao đâu. "
Hai vợ chồng tình cảm với nhau một lúc, nằm nghỉ mệt rồi mới soạn đồ lái xe đến bệnh viện với Đông Đông.
........ Trong một cái khách sạn nào đó, có hai người đang lăng lộn, bàn tính chuyện xấu xa với nhau.
" A... buông ra! Anh nhớ đem sấp tài liệu này đến mua chuộc báo chí cho tôi. Tiền tôi đã chuyển qua tài khoản của anh, nhớ lẹ lên đấy, tôi phải cho cái thằng bán nam nán nữ đó một bài học. "
" Tôi biết rồi! Cô câm miệng... dạng chân ra... Hậu hạ tôi tốt tôi mới làm... còn không thì miễn. "
" A... nhẹ... "
" Đồ con đàn bà lẵng lơ... Ha ha, mặt cô bị tên kia cho một bộp tay có chút méo rồi này. Để tôi giúp cô chỉnh nó đều lại. "
" A... "
Hắn ta tán mạnh vào phía mặt không bị đánh của cô, dùng sức thúc mạnh bắt cô năm nỉ mình, biến thái xem cô ả như món đồ chơi. ( Các bạn hãy liên tưởng đến mấy thằng biến thái, nghiện SM ấy.)
Đáng đời hạn đàn bà như cô. Hôm nay chỉ là một chút trừng phạt sương sương thôi.
..................:))
Con tiểu Kỳ này còn ám vợ chồng cp Ngạo -Dụ thêm một thời gian nữa cơ. Cứ từ từ trị ả ha, cái chết từ từ trong đau đớn mới đáng sợ. Đau chết liền thì nhẹ với ả quá.
Hazz! Một nghệ sĩ đã ra đi vì ung thư. Tội quá, giờ VN chết vì ung thư là nhiều, nó không chừa bất cứ ai cả. Mô phật!