" Anh Bảo lại đây nằm chung với em nè. Em làm biếng đứng dậy quá chừng. Ưm a! "
Trèo lên giường đắp chăn chung với cậu, Trang Bảo sờ sờ mặt cậu hỏi han:
" Em mệt dữ lắm hả? Em có thấy khó chịu chỗ nào không? Trông mặt em xanh xao quá đi. Anh Bảo lo cho tiểu Dụ lắm á. "
Co người ôm lấy Trang Bảo, cậu lắc đầu, rù rì nói nhỏ:
" Em không so hết á. Tại nãy em chơi chiêu ' thốn tận rốn chi thuật ' của anh lỡ không cẩn thận dấp té nên giờ bụng hơi ê ê, chân đau một chút ấy mà. Ngủ thêm giấc nữa là khỏi lại liền. Anh Bảo yên tâm. "
" Ủa? Sao em lại té? Rồi tiểu Ngạo có dính chiêu đó của em không? "
" Anh ấy không có bị gì hết trơn. Tại em chưa kịp chạm vào ảnh thì đã bị té sấp mặt rồi. Chán ghê! Chiều nay em thử lại chiêu này mới được. Em không tin chồng em lại hên đến như vậy đâu. "
Gãi gãi cằm, Trang Bảo xoắn xuýt nói:
" Tội tiểu Dụ quá hà, suốt ngày bị té hoài luôn. Em hãy kể lại quá trình em tấn công tiểu Ngạo cho anh nghe đi. Từ đó anh Bảo sẽ biết được nguyên nhân em thất bại thảm hại. "
" Dạ! Chuyện là vầy... "
Gật gật đầu, Trang Bảo tặt lưỡi chê Trang Dụ không tiếp thu tốt bài học mình dạy hôm qua. Không phải chạy bắt trớn đâm mà là ngồi trên đùi, dùng tay nhắm vào tử huyệt chọc thủng vào. Giảng đi giảng lại bài học, Trang Bảo đắc ý cười khanh khách:
" Đợt này tiểu Dụ làm theo phương pháp của anh Bảo thì thành công ngay a. Em đừng chạy, ngồi tại chỗ hưởng chiến công mới sướng. Cơ mà em té hoài anh sợ em bị si cà cheo ( tàn tật) là chết đó. "
" Hi hi! Dạ em sẽ cẩn thận hơn. "
Tám chuyện một lúc Trang Bảo cùng Trang Dụ chụm đầu lại ngủ trưa với nhau mặc kệ hết sự đời. Nuốt nước miếng ực ực, Cố Ngạo khép cửa lại than thở với Cố Hàm:
" Vợ anh lại đi xúi vợ em chơi chiêu độc ác nữa rồi à. Thôi xong, tối nay cúc em sẽ nở rộ như hoa hướng dương vào lúc ánh nắng ban mai chiếu rọi. Đau lòng quá men. "
Cố Hàm chau mày, mặt nhăn mày nhó:
" Em đừng có trách vợ anh học bậy. Em muốn trách thì trách ông tác giả sáng tác truyện Naruto quá ư là nguy hiểm. Chơi cái chiêu gì đâu mà đau mông thấy sợ. "
Chợt lóe lên một suy nghĩ, Cố Ngạo châm chọc Cố Hàm, cười cợt:
" Anh nói vậy làm em hoài nghi là anh đã từng bị dính chiêu ' thốn tận rốn chi thuật ' của anh Bảo rồi nha. Đó! Nhìn cái mặt anh là em biết chắc chắn 100% cúc anh đã bị hỏng bét. Chậc chậc, tội anh hai tui ghê chưa. "
Mặt Cố Hàm từ xanh chuyển sang đỏ rồi từ đỏ chuyển sang tím, chuyển biến màu sắc trong tích tắc. Nghiến răng, Cố Hàm trợn mắt mắng:
" Em nói nữa có tin anh tại đây thông cúc em mà không cần tiểu Dụ ra tay hay không? Anh đã có lòng tốt nhắc nhở em rồi mà em còn đối xử với anh như vậy. Biết rồi thì im đi, nói ra chi để anh mang nhục hà. Ghét, mai mốt có chuyện gì anh không nói cho em biết nữa. Sống mà không biết điều thì tự đào hố chôn mình đê. "
Cười ha hả, Cố Ngạo khoác vai Cố Hàm, nhẹ giọng nói:
" Ha ha! Anh hai đừng giận mà. Em đùa tí thôi ấy mà. Dù sao tối nay em cũng chịu chung số phận như anh thôi. Cùng lắm em lót trước trong mông vài lớp mút. Anh em mình đi nhăm nhi vài ly giải sầu nào. Lát vợ ngủ dậy là không có uống được đâu. "
Uống được vài chén rượu, tâm tình hai anh em thoải mái hơn không ít. Cố Ngạo dự trù trước trong mọi tình huống đi lấy mấy miếng vải lót mông trước nhằm giảm lực sát thương. Trang Dụ nằm ì trên giường đến khi Trang Bảo dậy cậu mới miễn cưỡng dậy theo. Xoa xoa cái bụng hơi ê ê, cậu khó khăn nói:
" Em không xuống ăn cơm đâu, anh nấu cho em tí cháo nha, giờ bụng em khó chịu lắm, ăn không vô. "
" Được! Em chờ chút anh nấu cháo cho em ngay. "
Cố Ngạo lật đật xuống bếp vo gạo nấu cháo. Trang Bảo lắc đầu tò te đi xuống ăn cơm chiều với cả nhà. Bệnh đúng là khổ, ăn cháo hoài ngán lắm luôn.
Cậu chờ một lúc lâu thì Cố Ngạo bưng một tô cháo nóng cùng một chút thức ăn vào. Thổi thối đúc cậu ăn hết cháo anh mới ăn phần của mình. Ngẫu hứng cậu ngoắc anh lên giường, gian manh rù quên anh.
" Ông xã nằm xuống em đấm bóp cho anh. Hồi sáng chưa kịp làm gì em bị té sấp mặt rồi. Chán dễ sợ. Bây giờ em bù đắp cho anh. Nhanh nhanh! "
" Được thôi! Em muốn sao cũng được. Nhớ nhẹ nhẹ tay, đừng mạnh quá anh chịu không nổi đâu. Ha ha! "
" Biết rồi! "
Có vật bảo hộ bên trong anh cũng đỡ sợ hơn phần nào. Vì vậy, anh ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường theo lời cậu. Ngồi lên lưng anh, cậu từ từ nhích người về sau tới mông anh cậu có cảm giác là lạ, nay hình như mông anh to mềm hơn thì phải. Trèo xuống cậu sờ sờ rồi thò tay vào quần anh lấy mấy lớp vải dầy ra, nghi hoặc hỏi Cố Ngạo:
" Anh làm gì với cái đống này? Khai mau cho em. Nói dối em liền đá anh ra khỏi phòng. "
Anh gãi gãi đầu, cười hề hề, đem đống vải quăng xuống gầm giường.
" Cái này là anh dùng để lót mông phòng ngừa trước a. Anh biết em chuẩn bị phá zin của anh nên anh chuẩn bị hết tất tần tật nhằm giảm lực sát thương đến mức tối thiểu a. Nhưng em biết rồi thì anh không xài miếng lót nữa. Mông anh nè, em chơi chiêu mà anh Bảo chỉ em đi. Anh tuyệt đối không chống cự lại, coi như đây là hình phạt anh đáng nhận khi vô tình làm em bị thương. "
Chu mông thẳng vào mặt Trang Dụ, anh chớp chớp con mắt sói xám vô tội nài nỉ. Trang Dụ vẻ mặt ghét bỏ, vỗ mông anh cái bốp, cười ha ha:
" Anh làm ơn lấy hai cái chảo chống dính ra khỏi mặt em dùm cái. Em không chơi nữa. Anh biết hết rồi còn gì hấp dẫn nữa đâu mà chơi. Mai mốt em tìm biện pháp khác trị anh sau. Nay em mệt, tha cho anh đó. Cơ mà sao anh biết chuyện em âm mưu ám toán anh? "
Nói ra một hồi Trang Dụ mới biết là do sự nhiều chuyện của Trang Bảo truyền qua cho Cố Hàm rồi từ Cố Hàm truyền qua cho Cố Ngạo. Đúng là chiêu này chỉ áp dụng được một lần cho người may mắn dùng nó đầu tiên thôi. Mấy người sau xui xẻo cả đám, chưa ăn mừng đã ăn hành rồi. Đời còn lắm bất công, đừng ở không đòi nữa.
............... Ráng thành ' công ' để mà hưởng ' thụ '...............
Đừng hưởng ' thụ ' trước rồi mới lập ' công ' => đau mông lắm đấy!