"Trời ơi thằng hoàng tử vầy mà kêu đẹp. Ta nói nó xấu còn hơn thằng chồng nhà mình nữa mà. Xem này xem này người không có chút có bắp nào, mắt thì hí, đã vậy còn có máu biến thái trong người nữa."
Một người hát một người hò, hòa tấu vô cùng nhịp nhàng: "Chứ gì nữa! Câu chuyện này phi lý quá trời luôn. Không có một thằng hoàng tử nào điên tự nhiên một mình đi vô rừng cho lạc chơi vậy cả. Còn có máu dê ghê gớm, nhà người ta muốn vô là vô, vô đâu không vô lại vô ngay phòng ngủ của Bạch Tuyết mới ghê chứ. Đã vậy còn tự tiện tới đè con người ta ra hôn, nhỏ này không tỉnh chắc nó làm vài phát lòi ra chục đứa con quá. Truyện này không hay gì đâu Đông Đông, con đừng nghe nữa. Không tin chú chỉ ra chỗ phi lý của con nhỏ Bạch Tuyết với mấy thằng lùn nữa này."
"Thôi... Ngưng ngưng ngưng! Hai chú kì quá đi, truyện không phi lý thì sao gọi là cổ tích được chứ. Chán quá! Đông Đông không muốn nghe nữa."
Vậy là nhóc dỗi trùm mền không thèm đếm xỉa tới hai người này nữa. Bởi vậy anh Minh, anh Tinh nói đúng mấy chàng vợ một đêm không ngủ liền thiếu thao nên hôm sau phải thao bù cho đầu óc thanh tỉnh lại. Bây giờ trong tay bé có hai cái thau là bé úp vô mặt hai người này liền, khỏi sợ không chồng thiếu mấy cái thau chống nhục nữa. Bé cung cấp thau hộ cho! Không thì ve chai thẳng tiến mà lượm vài cái.
Hai người ở ngoài trố mắt nhìn nhau rồi nhìn Đông Đông cách mình một lớp chăn mà đổ mồ hôi hột. Không dỗ dành được Đông Đông thì xác định chuyến này toang rồi ông giáo ạ! Đại ca mà biết hai người chọc Đông Đông không trừ hết lương của mình mới là lạ. Tháng này coi như chết đói phụ thuộc vào chồng. Mà hễ phụ thuộc vào chồng là chồng muốn tự đầu mình lên giường bạo nát cúc lúc nào cũng được. Càng nghĩ càng tức! Đường đường là đàn em của một ông trùm xã hội đen kiểu mới thế mà lại bị người ta đè, bị người ta gọi bằng vợ. Có ai thấu cho nỗi đau thầm kín này!
Sợ mất lương chết đói, bị bạo hành trên giường là một lẽ còn một lẽ là hai người cũng cảm thấy có lỗi với Đông Đông. Người ta con nít đương nhiên muốn nghe kể chuyện cổ tích rồi. Hai người sáp gần lại, đồng thanh năn nỉ:
"Tiểu thiếu gia Đông Đông, con đừng giận hai chú nữa mà. Cho hai chú xin lỗi, mai mốt hai chú không dám làm vậy nữa. Kể chuyện cổ tích thì khó quá hay là hai chú kể chuyện tình lâm li bi đát của đại ca và đại tẩu nha. Dù gì Đông Đông cũng nên tìm hiểu cha và baba mình sao tự nhiên lại yêu nhau, cưới nhau."
Đông Đông dễ giận dễ dỗ y chang như Trang Dụ vậy nên chủ động mở chăn ra, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn hai người. Bé mở miệng nói đúng một câu: "Vậy thì kể đi, Đông Đông muốn nghe!"
Chuyện tình của Cố Ngạo và Trang Dụ hầu như đám đàn em của anh đều biết hết. Từ đeo bám theo đuổi không được bao lâu đã hốt người ta lên giường sau đó lại vì mấy thằng chó mà chia xa rồi đùng cái mấy năm sau tái hợp, đại ca lời thêm hai thằng cu lanh lợi còn gian manh hơn cả cha. Số đại ca là số hưởng, tìm được vợ đàn ông mà sinh con được luôn ấy chứ. Hàng hiếm đều rơi vào tay anh hết rồi.
"Ừm... Là vầy! Hồi bảy năm trước đại ca đi qua thành phố kế bên làm ăn sau đó tự nhiên thèm bánh ngọt đột xuất rồi vào quán đại tẩu ăn. Đại tẩu làm bánh ngọt thật sự rất ngon, đại ca thử có lần là ghiền bởi vậy ngày nào cũng tới ăn một chút, bắt chuyện với đại tẩu một chút. Đại tẩu cũng mê trai nghe trai đẹp gọi mình là đi tới tám xuyên lục địa liền. Tám cho lắm vào rồi lên giường tám luôn!"
Đông Đông nhiều chuyện tung mền ra, hồi hộp hỏi: "Rồi sao nữa, lên giường tám chuyện còn làm gì nữa hai chú. Đang tới khúc hay đừng có ngừng."
Gãi gãi đầu, hai người thay phiên kể tiếp tránh né chút chút mấy chuyện nhạy cảm tuổi nhỏ không nên biết.
"Thì sao đó đại ca bụp đại tẩu tới có bầu luôn chứ sao nữa. Xong đại ca có chuyện đi công tác, đại tẩu ở nhà phát hiện có thai sợ đại ca chê bai nên cùng anh trai trốn qua Mỹ đẻ. Sau mấy năm đại tẩu về nước, thế là đại ca tiến hành công cuộc truy thê nhằm bắt đại tẩu về tay mình. Đại tẩu cũng hành hạ đại ca dữ lắm, đeo đuổi hơn nửa năm trời mới cùng đại ca về nhà đám cưới. Về sau là chuỗi ngày hạnh phúc của hai người, đại ca rãnh rỗi là đi tìm đại tẩu mua vui, đó đại tẩu lại bụng bầu chình ình nữa rồi đó."
Chuyện tình người ta lâm li bi đát mặn như muối ngọt như đường phèn cay như mù tạt đắng như khổ qua vậy mà hai người kể chẳng chút tình cảm nào hết trơn. Kể hồi giống như hai người thích tám chuyện trên giường nên tiến tới cùng nhau luôn. Cố Ngạo mà biết hai người kể như vậy thì xác định khổ còn hơn bị trừ lương.
Sau câu chuyện đó tồn động lại trong đầu Đông Đông là chuyện hai người bụp nhau đến có bầu. Đông Đông nhăn mặt, chu mỏ hỏi:
"Hai chú nói cho Đông Đông biết bụp tới có bầu là làm sao. Làm sao để có bầu vậy hai chú. Bụp nhau mà cũng có bầu được nữa hả ta. Bụp kiểu gì? Đông Đông cũng muốn bụp."
Chết tía rồi, hai người khóc ròng trong thầm lặng, nói xơ xơ chắc không sao đâu ha. Hai người xoay vào nhau, tay đan tay từng ngón nắm thả nắm thả vài cái:
"Lên giường nắm tay nhau vầy nè siết vô rồi thả lỏng xong siết vô, rồi người vợ rên vài tiếng ui da... Ah... đau quá... Vậy là có bầu!"
Đông Đông gật gật đầu chú tâm học hỏi như mình đã ngộ ra chân lý sống mới.
"Dạ Đông Đông hiểu rồi! Cám ơn hai chú đã thị phạm."
Trong đầu bé đang lên kế hoạch để hai anh hốt mình về làm vợ. Thì ra có bầu dễ đến vậy, lên giường năm tay nhau xong la làng là có bầu. Chừng nào về nhà rủ hai anh bụp thử mới được.
Suy nghĩ vu vơ tự nhiên bé nhận ra một vấn đề to bự: "Hai chú nắm tay rồi vậy là hai chú phản bội chồng rồi. Mấy tháng sau chú nào đẻ? Trời ơi! Tiêu rồi!"
Hai người cười gượng, có lãi đầy bụng chứ con đâu ra. Hai thụ thì mần ăn với nhau kiểu gì, ai trên ai dưới? Với đâu phải ai cũng mang bầu được như đại tẩu đâu.
"Không có đâu! Hai chú làm vợ thì đâu bụp nhau có bầu được. Phải có cả chồng lẫn vợ mới có!"
"Vậy sao hai chú chưa đẻ? Chồng ở nhà không bụp hai chú hả?"
Mặt sưng sỉa, hai người đồng thanh: "Nghĩ sao không bụp, bụp thấy bà nội luôn chứ đùa. Tại hai chú muốn tận hưởng cuộc sống chưa muốn có con thôi."
Đông Đông ồ một cái, mắt nghi ngờ nhìn hai người này. Ngày mai bé phải hỏi cha và baba cách bụp để có bầu mới được. Hai chú này bụp không đúng cách với chồng nên không có bầu nè. Chắc luôn! Hai chú này chỉ đang nói dối để che đi sự xấu hổ thôi.