" Trang Dụ! Em sao vậy? Thấy khó chịu chỗ nào sao?"
Cậu lắc đầu, mỉm cười, vòng tay ôm lấy anh:
" Em chỉ là hạnh phúc quá thôi. Em... Em...! Chúng ta về nhà trước đi! Ở ngoài đường như này lạnh lắm."
Cố Ngạo vuốt ve tấm lưng cậu: " Được! Chúng ta về nhà!"
Cố Ngạo và Trang Dụ vừa định đứng dậy thì chủ xe gây tai nạn lúc nãy lại hối hả chạy tới, cậu ta cúi đầu xin lỗi:
" Xin lỗi! Xin lỗi! Hai vị không bị gì chứ? Tôi không cố ý đâu, do tôi mới tập lái xe nên chưa điều khiển được tốt. Hai vị có muốn đi bệnh viện kiểm tra không? Toàn bộ chi phí tôi trả hết xem như đền bù được phần nào. "
Cố Ngạo lạnh mặt đứng dậy, dứt khoác từ chối:
" Không cần! Chuyện này tôi tự lo được không phiền đến cậu. Lần này tôi tạm tha cho cậu. Cái không cố ý của cậu có thể hại chết người đấy! Về sau lái xe cẩn thận vào. "
" Cám ơn anh! Tôi xin phép đi trước." Cậu ta mừng rỡ vội đến xe mình lái về.
Cố Ngạo thấy vẫn không an tâm, nói với theo: " Tốt nhất cậu kêu taxi về đi! Xe kêu người đến mang về là được. Không thì một hồi lại xảy ra chuyện tương tự như này đấy! "
Cậu ta gãi gãi đầu, ngại ngùng " cám ơn anh " rồi bắt taxi về.
Cố Ngạo nể tình nhờ chuyện này mà Trang Dụ bình phục nên tha cho cậu ta
.Giải quyết xong vụ rắc rối anh quay người đỡ Trang Dụ đứng dậy.
" Đi! Anh đưa em về nhà!"
Cậu đứng lên đi được một bước lại khụy xuống. Lúc này cậu mới thấy gót chân phải đau ê ẩm.
Cố Ngạo giật mình đỡ lấy thân thể cậu.
" Em không sao chứ? Chân đau lắm hả? Để anh xem xem! "
Cố Ngạo vén vén ống quần cậu lên, quan sát chân cậu thật kĩ càng. Anh sờ sờ chân gót chân sưng đỏ của cậu:
" Hình như em bị trặc chân rồi! Đau không? "
" Không sao đâu anh. Em đau chút hà, vẫn có thể tự đi được!". Cậu gắng gượng đứng dậy nhưng vẫn không được.
Cố Ngạo ngồi xổm trước mặt cậu:
" Em lên đây đi! Anh cõng em về. Chân bị vậy em đi sao được mà đi. Kẻo chân lại bị nặng hơn thì sao?"
" Ừm! " Cậu ngoan ngoãn nằm úp sấp trên tấm lưng rộng của anh. Cậu an tâm ôm lấy cổ anh, để anh cõng cậu về nhà.
Cố Ngạo nhẹ nhàng nhấc bổng người cậu lên. Anh bước đi từng bước, từng bước vững vàng. Anh biết ngay lúc này đây trong lòng cậu rối rắm lắm. Anh sẽ không hỏi nhiều, cứ để cậu chủ động giải bài với anh sau. Miễn sao cậu hết bệnh và vui vẻ là được.
Anh cõng cậu đi được một quãng đường. Cậu bấy giờ mới nói chuyện, thủ thỉ bên tai anh:
" Cố Ngạo! Anh biết hết mọi chuyện rồi đúng không? Chuyện em bị người khác... làm nhục! "
" Ừm! Anh biết hết! Em không cần lo lắng. Anh đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi đâu vào đấy rồi. "
" Anh chấp nhận sao? Anh không chê em dơ bẩn?". Cậu ngập ngừng hỏi anh.
Cố Ngạo dừng bước chân, hơi nghiên người nhìn cậu:
" Anh không ngại gì cả. Anh trước đây đã từng nói cho dù em có ra sao anh vẫn luôn yêu em, thương em, không bỏ em lại đâu. Với lại chuyện này em không có lỗi chính bọn súc sinh kia mới đáng chết. Bọn chúng làm sao vấy bẩn được em. Trong mắt anh em không hề thay đổi. Em vẫn là em, một người quan trọng nhất trong cuộc đời Cố Ngạo. "
Mắt Trang Dụ hồng hồng, cậu nhẹ giọng nói:
" Em xin lỗi! Em đã gây cho anh nhiều phiền phức. Em ngu ngốc quá đúng không? Anh gặp em chắc thấy xui xẻo lắm! "
" Xui đâu mà xui! Anh thấy may mắn nữa là đằng khác. Em tốt đến vậy còn sinh cho anh hai tiểu bảo bối đáng yêu nữa. Anh cũng nên xin lỗi em! Anh đã hứa bảo vệ em vậy mà lại để em gặp chuyện. Nhưng mà em đúng là rất ngu ngốc. Em tại sao không nói cho anh biết? Anh không đủ để em tin tưởng vậy sao? "
" Em... Em xin lỗi mà! Em đã suy nghĩ, lo lắng quá nhiều thứ. Em sai rồi! Em sau này chuyện gì đều nói với anh hết."
" Ừm! Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện không vui đi. Bây giờ bắt đầu lại cũng đâu có muộn. Cả nhà chúng ta sẽ hạnh phúc! Anh hứa đấy!"
" Cố Ngạo! Em yêu anh! Rất yêu! Rất rất yêu anh."
" Anh cũng yêu em! Trang Dụ! ".
Hai người môi kề môi hôn nhau. Nó chỉ đơn thuần là một nụ hôn bình thường nhưng lại chất chứa bao nỗi niềm của cả hai.
Hôn xong, hai người đều bậc cười. Anh lại tiếp tục cõng cậu đi. Trang Dụ chợt nhớ trong lúc bị bệnh, cậu không thấy anh trai và hai nhóc đâu hết nên hỏi anh:
" Cố Ngạo! Anh tiểu Bảo, tiểu Minh cùng tiểu Tinh ở đâu. Hình như suốt mấy tháng nay em không có gặp họ. "
" Em yên tâm! Anh đem ba người đó về nhà ba mẹ anh rồi. Bọn họ rất yêu thương chúng. Ở đó còn có các anh em của anh. Trang Bảo và hai nhóc sống thoải mái lắm, có thêm hai nhóc con của anh cả chơi cùng. Nhà nhộn nhịp hơn hẳn! "
Cậu thở phào nhẹ nhõm: " Vậy thì tốt! Bọn nhỏ có giận em không anh. Em bữa đó chắc làm chúng sợ lắm. "
" Không có! Tiểu Minh và tiểu Tinh không hề giận em. Hai đứa nhớ em lắm! Lần nào gọi điện chúng đều hỏi chừng nào mới gặp được baba. Tụi con thương baba nhiều nhiều! "
" Em cũng nhớ họ! Anh đưa em đi gặp con đi!"
" Được! Chờ thêm hai ba bữa nữa đi. Đến khi chân em đỡ hơn anh đưa em đi!"
" Ừm! Em nghe lời anh!"
Cậu an tâm tận hưởng thời khắc hạnh phúc này. Bờ vai anh vẫn vậy, vẫn vững chắc để lúc nào cậu cũng có thể tựa vào.
Đến nhà anh bế cậu về giường, lấy đá chườm chân cho cậu. Cả hai đều mồ hôi mồ kê đầy mình. Một lúc sau anh lại bế cậu vào nhà tắm:
" Để anh tắm giúp em! "
Cậu bùm cái đỏ bừng hết mặt, vội vàng đẩy anh ra ngoài:
" Không được! Em tự tắm! Anh ra ngoài đóng cửa lại đi. "
Cố Ngạo không khỏi bậc cười khanh khách: " Không phải hôm qua em vẫn đòi anh tắm chung sao? Hôm nay vừa hết bệnh liền đuổi anh đi! Anh đau lòng quá mà! Hic hic!"
Người cậu sượng ngắc, méo mó miệng:" Hôm qua khác nay khác! Em xấu hỗ chết mất. Anh ra đi mà!"
" Ok! Anh đi liền! "
Trang Dụ nằm trong bồn tắm ngâm mình. Tay cậu bụm lấy mặt đỏ như cà chua của mình. Mấy tháng nay bệnh cậu lại bạo gang đòi anh ấy tắm chung. Chắc chết quá! Anh ấy ăn đậu hủ của mình nhiều lắm a. Anh còn dụ cậu hôn lên hôn xuống nữa chứ! Cậu bệnh vậy vẫn không tha. Nghĩ tới lại tức, cậu lầm bầm mắng: " Sắc lang! "
Cậu tắm xong bận áo tắm đi cà nhắc ra. Anh đỡ cậu về giường rồi vào tắm luôn.
Một lát sau anh ra ngoài hỏi cậu:
" Em muốn ăn gì? Anh nấu! "
" Ăn mì được rồi! Em không thấy đói! "
" Cũng được! Anh làm ngay! Em nằm nghỉ trong này chờ anh lát!".
Bữa tối của hai người là một tô mì thịt bò còn có cả rau cải với xúc xích. Cũng tạm xem như là đủ chất dinh dưỡng. Ăn rồi cả hai mệt lã người nằm phịch xuống giường ôm nhau ngủ say. Anh bây giờ có muốn yêu thương cậu cũng không còn sức lực nữa a.
Chân cậu hai hôm nay đà đỡ hơn nhiều. Cậu biết Cố Ngạo nhịn dục vọng lâu lắm rất khó chịu. Nhưng anh lại không dám làm gì cậu. Hay hôm nay để cậu chủ động trước một lần vậy. Xem như bù đắp phần nào cho anh.
Cậu ngồi sẵn ở giường, đem áo ngủ cởi mấy cái, banh áo lộ ra bộ ngực trắng nõn với hai quả đào đáng yêu. Cố Ngạo vào phòng thấy cảnh mĩ sắc này vội vàng kéo áo cậu gài nút lại, quay đầu nhìn chỗ khác. Anh tằng hắng họng, cả người muốn bùng cháy rồi a!
" Ha ha! Anh... Anh đi tắm! Nay sao trời nóng quá a!"
Cậu kéo tay anh lại, nằm đè lên người anh, lộ ra một nụ cười dụ dỗ:
" Anh không cần lo! Em không sao rồi. Hôm nay để em chủ động. Anh cứ việc nằm hưởng thụ. Coi như em dành phần thưởng tặng anh."
Cậu bắt tay vào làm, tự cởi áo quần mình ra rồi đến cởi của anh. Cậu có chút luốn cuốn không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngượng ngùng hôn hôn môi anh mấy cái vụn về.
Cố Ngạo đã bậc chế độ xói xám, anh gian xảo lật người cậu xuống: " Hôm nay vẫn là để anh đi! Chờ đêm tân hôn em hãy làm sau, anh cho em nợ! "
Anh nói rồi cúi người hôn cậu thật sâu, tay mò mẫm về sau. Anh mới đầu còn cố khống chế được nhưng càng về sau càng giống như con sói điên làm cậu tới tấp. Làm cậu tới mức muốn chết đi sống lại chục lần.
Kết quả là anh làm cậu nguyên ngày từ tối đến sáng, rồi từ sáng đến tối. Ba ngày liên tiếp sau đó Trang Dụ không đặt nỗi chân xuống giường. Cả người cậu đau nhức, ê ẩm, xương muốn gãy nát bét hết. Cậu có chút hối hận về hành động dạy dột của mình.
( Sorry mấy bạn nhiều! Ra chương trễ quá hi hi. Qua buồn ngủ không thức nỗi! Mong mọi người thông cảm nha! ☺☺😊)