" Anh Bảo, chúng ta đi mua chút trái cây viếng ba mẹ rồi hãy đi chơi sau ha. Sẵn chúng ta báo tin vui cho họ biết. "
Trang Bảo cười tít mắt, gật đầu lia lịa.
" Được được, tiểu Dụ đi đâu anh Bảo đi theo tới đó. Hi hi, lát em mua cho anh chút đồ ăn vặt nga. Để anh mang về làm quà cho bé Gấu với bé Thỏ. "
" Dạ được! Chúng ta vào trong thôi. "
Xuống xe, Trang Dụ nắm tay Trang Bảo đi vào siêu thị. Thực ra, Trang Bảo trước giờ không có chút ấn tượng gì với ba mẹ ruột của mình. Ba thì có đi thăm mộ một lần còn mẹ thì chưa đi thăm lần nào. Bởi hai người này đối với Trang Bảo đã không còn liên quan gì ngoài cái chuyện máu mũ. Nếu người mẹ không bỏ rơi Trang Bảo thì biết đâu Trang Bảo có thể hòa nhập với mọi người tốt hơn, biết được nhiều thứ, đi học, có bạn bè, gia đình quan tâm chăm sóc mà không cần phải lưu lạc đầu đường xó chợ suốt hai mươi mấy năm. Hoặc bà ấy đem Trang Bảo cho viện phúc lợi cũng hơn là bỏ con mình trong đống rác để nó tự sinh tự diệt. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Trang Dụ luôn có cảm giác mình thiếu nợ Trang Bảo. Thôi thì mọi chuyện đã qua thì cho nó qua vậy, trên đời này không có chữ ' nếu như '.
Anh em song bào lựa đồ mua sắm ở phía trước thì ở phía sau có hai cái ' camera ' hiệu con người dán chặt phía sau. Cố Ngạo sẵn tiện bóc hai ổ bánh ngọt, mặt nhăn như đít khỉ.
" Anh coi hai người họ sướng ghê chưa? Đi siêu thị đồ, còn mình một hột cơm còn chưa ăn được nữa. Đói quá đi! Azz, trong cuộc đời này lúc ăn uống kham khổ nhất là đi làm vệ sĩ cho vợ. Toàn bánh mì! "
Cố Hàm mắt dán chặt trên người Trang Bảo, tay xua xua đuổi Có Ngạo.
" Em bớt càm ràm dùm anh cái. Bây giờ vợ quan trọng hay là ăn ngon quan trọng? "
" Em chọn cả hai vì vợ là đồ ăn ngon của em. Hắc hắc! "
Trang Dụ không hề biết chuyện gì vẫn nhởn nhơ lựa trái cây với Trang Bảo. Đảo qua đảo lại hai anh em mua không ít đồ rồi mới tính tiền ra về. Phát hiện hướng đi của vợ không đúng, Cố Ngạo nói với Cố Hàm đang tập trung lái xe.
" Đây không phải hướng đến quán Ngạo Dụ a. Rốt cuộc vợ em định chở anh Bảo đi đâu vậy cà? "
" Cứ chạy theo hồi biết chứ gì. Vợ em đúng là tay lái lụa, anh đuổi theo nãy giờ mệt muốn chết. Bây giờ anh hiểu tại sao mà em ít khi cho vợ em chạy xe rồi đó. "
Tới nghĩa trang, cậu lấy trái cây ra nắm tay Trang Bảo đến trước mộ ba mình. Cậu quỳ xuống nhổ bỏ cỏ dại mọc um tùm xung quanh mới bày biện trái cây ra.
" Ba! Hôm nay con đưa anh Bảo đến thăm ba nè. Ba ở bên kia có sống tốt không? Ba đã tha lỗi cho mẹ chưa? Con thật sự rất nhớ hai người. Ba biết không, ba lại sắp có thêm cháu nội đó nha. Mặt dù là do chính con với anh Bảo mang thai có chút kì quái nhưng ba yên tâm, không ai dám ăn hiếp, nói này nói nọ tụi con đâu. Hì hì, chồng tụi con bảo vệ tụi con dữ lắm. Anh Bảo, anh nói gì đó với ba đi. "
Trang Bảo bắt chước quỳ theo, bắt đầu màng chào hỏi.
" Chào ba, con là tiểu Bảo nè. Đây là lần thứ 2 con gặp ba đó. Công nhận, ba vẫn trẻ như xưa không già miếng nào luôn á, mỗi tội hình hơi mờ a. Con kể ba nghe nè, con có chàng dâu rồi đó nhe. Chàng dâu con chọn cho bé Thỏ tên bé Gấu á. He he, ba biết bé Thỏ là ai hơm? Là cháu của ba, con trai của tiểu Bảo đó... "
Trang Bảo kể luyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời dưới đất, mãi đến khi Trang Dụ bảo dừng Trang Bảo mới thôi tạm biệt với cái bia mộ.
" Anh Bảo giờ chúng ta đi gặp mẹ ha. Đó giờ anh chưa gặp mẹ lần nào mà. Em biết mẹ có lỗi với anh nhưng anh tha thứ cho mẹ có được không? "
" Mẹ có làm gì anh đâu mà anh tha thứ a? Mẹ chăm sóc tiểu Dụ tốt đến vậy anh Bảo rất vui nha. Cũng tại anh Bảo bị khờ, mẹ không thích anh là đúng rồi. Hi hi, tiểu Dụ muốn anh làm gì anh cũng làm theo hết. Tiểu Dụ là người đầu tiên tốt với anh Bảo đó. "
Dõi theo bước chân hai người, Cố Ngạo âm trầm nhìn mộ của ba Trang Dụ nói gì đó mới đi tiếp.
" Anh hai, em cảm giác mình chưa tròn trách nhiệm của một người chồng ấy. Em đã hứa đưa Dụ Dụ đến thăm mộ ba mẹ vợ mà em quên luôn. Chắc trong lòng em ấy thấy tủi thân lắm. "
Cố Hàm vỗ vai Cố Ngạo, an ủi anh đôi chút.
" Em nghĩ nhiều thế làm gì? Trang Dụ chỉ là nhất thời nhớ ba mẹ mới ghé thăm thôi. Em ấy muốn đi đâu thì tự khắc nói cho em biết. Quá khứ đã qua thì cho nó qua đi, giữ lại những hồi ức tốt đẹp là được. Anh em mình ra sức bù đắp, yêu thương vợ vẫn là tốt nhất. Trên đời này không có người chồng nào thương vợ, sủng vợ tận trời như chúng ta đâu. Hắc hắc! "
" Đương nhiên! "
Thời gian tự luyến của hai anh em lại bắt đầu. Tự khen mình mà không thấy ngượng tí tẹo nào luôn. Đúng là muốn mặt dày đến đâu thì dày đến đó.
Trang Bảo nhìn chăm chăm tấm hình trên mộ rồi nhìn qua Trang Dụ, không khỏi bật thốt lên.
" Oa, tiểu Dụ giống mẹ quá đi nha. Nhìn vô biết mẹ con liền luôn í. Nhưng mà mẹ sao không cười nhỉ? Mẹ cười như tiểu Dụ mới đẹp. "
Cái đó... Là mẹ cậu khi mất rồi cậu mới lục lọi tìm được một tấm hình lúc trẻ của bà. Bà ít khi nào cười lắm, trong lòng bà chỉ toàn những tính toán tranh giành tài sản, lợi lộc. Nhưng giành được thì sao, không giành được thì đã sao. Đến cuối cùng không phải nằm ở nơi lạnh lẽo này, không ai quan tâm sao. Cậu cười cười, tự giễu cợt chính mình cũng từng như vậy, may mắn mọi chuyện chưa đi quá xa.
" Anh Bảo cũng giống mẹ mà. Hai anh em ta là sinh đôi đó nha. "
" Ừm ừm, tiểu Dụ nói có lý. Chào mẹ, mẹ biết con là ai hơm? Thôi để con tự giới thiệu, con tên Trang Bảo anh trai sinh đôi của tiểu Dụ là con trai của mẹ đó. Hi hi, mẹ bây giờ có yêu con chút nào không? Con bây giờ giỏi lắm đó, con biết viết chữ, vẽ tranh, chơi ghép hình, đặc biệt có một ông chồng siêu siêu soái ca tốt bụng luôn... "
Lại là một tràng luyên thuyên không biết bờ bến của Trang Bảo. Đợi khi Trang Bảo ngưng nói cậu mới chen vào nói được.
" Mẹ ở bên kia sống tốt không? Con gửi mẹ thêm quần áo mới, tiền vàng nè, mẹ nhớ giữ cho kĩ đó. À quên, mẹ đã đi xin lỗi ba chưa? Con tin ba sẽ tha thứ cho mẹ mà. Mẹ xem, anh Bảo rất hoạt bát, đáng yêu, con thật sự rất muốn hỏi mẹ đã bao giờ mẹ thấy hối hận vì đã bỏ rơi anh Bảo chưa? Cho dù một chút day dứt thôi con cũng vui rồi. Con nhớ mẹ quá... Nhưng mẹ yên tâm con bây giờ sống rất tốt... "
" Vì người bảo vệ em đang ở ngay cạnh em. Bà xã! "
Cắt ngang lời Trang Dụ, Cố Ngạo chậm rãi ngồi xuống ôm cậu vào lòng. Anh lau đi những giọt nước mắt đau buồn của cậu, nhẹ đặt lên trán cậu một nụ hôn.
" Bà xã đừng khóc, anh đau lòng. "
Cậu ngây ngốc nhìn anh, vẻ bất ngờ hiện rõ trên mặt.
" Anh sao... sao lại ở đây? Em còn tưởng anh ngủ ở nhà chứ. "
" Bà xã đi đâu anh phải theo đó a. Em thật là, đến thăm mộ ba mẹ cũng không chịu nói cho anh biết một tiếng. Em có xem anh là chồng em không đấy? "
Cậu luống cuống giải thích với anh, tay ôm chặt anh hơn.
" Em... em xin lỗi. Em là bất chợt muốn đến đây a, em không có dự định trước. Anh đừng giận. Ông xã! "
" Không giận em, anh nào đành lòng a. Lần sau anh sẽ chuẩn bị nhiều đồ ngon hơn rồi cùng em đến thăm ba mẹ ha. Em coi, quỳ lâu như vậy chân đau thì sao? Tay chân lạnh cóng hết rồi, để anh ủ ấm cho. "
Anh nắm tay cậu xoa xoa, thổi thổi làm cậu hạnh phúc muốn chớt. Trang Bảo thì bị Cố Hàm túm lại, bế ngang lên.
" Bảo Bảo gan lắm, dám tự ý ra ngoài không nói với anh. Em nói xem em nên bị phạt gì đây? "
" A... đừng phạt, Bảo Bảo sai rồi. Hàm Hàm bớt giận nha. Hàm Hàm! "
Tự nhiên cả khu nghĩa trang như được ăn cẩu lương của bốn người. Ban phát lương thực miễn phí là đây chứ đâu. Cố Ngạo trước khi đi, xoay qua mộ mẹ cậu nói:
" Sorry mẹ vợ nha! Vợ con mang thai không thể trò chuyện với mẹ lâu. Để đợt khác đi ha. Báy bay! "
..................................:))
Ai có thấy app càng ngày càng nhiều quảng cáo không?