Bà Hàn đứng bậc dậy ôm Hàn Đông khóc nức nở: “ Con trai ngốc này! Tại sao lâu vậy mà không chịu về thăm mẹ? Mẹ rất nhớ con. Mỗi lần một mình ăn cơm mẹ buồn lắm. Mẹ ước gì có ba con cùng con ở đó ăn cơm cười đùa với mẹ. Hu hu! Con trai ngoan của mẹ. “
Hàn Đông ôm chặt bà, cũng không kìm được xúc động: “ Con xin lỗi! Tất cả đều tại con hại gia đình mình. Chính con đã vô tình hại chết ba, người mà mẹ yêu thương. Con xin lỗi! Xin lỗi! Con cũng không nên cứng đầu bỏ mẹ sống cô đơn ở nhà. Sau này sẽ không như vậy nữa. Mẹ con chúng ta sẽ sống hạnh phúc. “
Bà Hàn vỗ về con trai: “ Ừm! Con trai ngoan không khóc nữa. Ba con mất chỉ là chuyển ngoài ý muốn. Con đừng tự trách mình nữa. Mẹ tin ba con có trên trời linh thiên cũng không trách móc gì con cả. Mỗi người đều có số mệnh hết, tới lúc đi thì phải đi thôi. “
Bà ôm Hàn Đông một hồi mới để ý a Khờ đang đứng rụt rè cạnh con trai mình. Bà vội lau nước mắt, tách khỏi người Hàn Đông: “ Đây là... “
Hàn Đông khoác vai a Khờ: “ Giới thiệu với mẹ. Đây là người yêu của con. A Khờ! “
A Khờ đổ mồ hôi lạnh, cúi thấp người chào: “ Chào bác gái. Rất vui vì được gặp bác ạ. “
“ Ừm! Ta chào con. Chúng ta ngồi xuống trươc rồi hẵn nói chuyện. “
Bà kêu nhân viên tới, cầm menu đưa cho Hàn Đông: “ Các con chọn món đi. Vừa ăn vừa tâm sự. “
Chọn thức uống cùng bánh ngọt cho mình và a Khờ, Hàn Đông trả lại menu cho nhân viên. Chờ nhân viên đi rồi, Hàn Đông mới lên tiếng: “ Mẹ! Con biết mẹ khó chấp nhận chuyện con là người đồng tính. Con không thể nào thay đổi được điều đó. Con chỉ xin mẹ tin con, cho con và a Khờ một cơ hội. Tụi con sẽ sống thật hạnh phúc, không để mẹ buồn lòng. Nếu mẹ muốn bồng cháu nội, con sẽ đi nhờ người mang thai hộ sinh cho mẹ một đứa cháu thật khỏe mạnh. “
A Khờ dùng hết sức mình, mạnh dạng cầu xin: “ Bác gái con xin bác chấp nhận chuyện tình của con và Đông Đông. Con và anh ấy yêu nhau thật lòng. Con đảm bảo sẽ cùng anh ấy gây dựng một gia đình hạng phúc. Con sẽ coi bác như mẹ ruột của con mà phụng dưỡng. Con xin bác! Tin tưởng chúng con. “
Bà Hàn thở dài, giọng vẫn còn hơi run run: “ Mẹ không biết phải làm sao nữa. Có người mẹ nào mà không mong muốn con mình sống vui vẻ, hạnh phúc. Húc mắt trong lòng mẹ nói gõ bỏ hoàn toàn thì cũng chưa hẳn. Nhưng mẹ sẽ cho các con cơ hội tạo lòng tin nơi mẹ. Miễn sao tiểu Đông cảm thấy hạnh phúc là được. Mẹ đây cũng không làm khó a Khờ đâu. Các con cứ yên tâm sống với nhau. Còn nếu sau này các con mà lỡ gặp trục trặc trong chuyện tìn cảm thì hãy nhớ ngày hôm nay. Những gì các con nói với mẹ mà có thể bình tâm suy ngẫm lại. Mẹ già rồi, không quản nổi con nữa. Hạnh phúc của con mẹ sẽ không can thiệp. Mẹ hy vọng từ nay về sau chỉ thấy nụ cười hạnh phúc của các con mà không phải là nước mắt bi ai. “
Hàn Đông cùng a Khờ cúi đầu: “ Cám ơn mẹ / bác gái. Cám ơn vì đã cho tụi con cơ hội.“
Bà Hàn lại nói tiếp: “ Các con cũng đừng cám ơn mẹ vội. Các con bên nhau như thế nào thì đó là chuyện của các con. Cơ mà mẹ cũng muốn có cháu nội bồng bế và cũng để duy trì hương khói Hàn gia ta. “
Hàn Đông nhìn qua a Khờ rồi nhìn bà: “ Được. Chuyện đó không thành vấn đề. Hiện tại a Khờ còn đi học, tuổi cũng còn trẻ. Mẹ chờ thêm ba năm nữa, tụi con sẽ đi nhờ người mang thai hộ sinh con. “
“ Ừm! Vậy mẹ sẽ chờ! “
Nói rồi ba lại ngó sang a Khơ bắt chuyện: “ A Khờ con hiện đang học ngành gì? Ăn nay bao nhiêu tuổi? Cha mẹ con có biết chuyện của con bà Hàn Đông không? Con quen Hàn Đông được mấy năm rồi. Hai đứa yêu nhau như thế nào, yêu nhau ra làm sao? Các con có làm chuyện vợ chồng chưa?... “
Bà hỏi một tràn làm cho a Khờ đầu óc choáng váng, không biết nên trả lời từ đâu mà cũng quên luôn bà hỏi cái gì. Hàn Đông nhìn dáng vẽ ngốc nghếch này của a Khờ không khỏi cười thành tiếng. “ Mẹ hỏi nhiều vậy Khờ cục cưng của con trả lời cho được. Mẹ hỏi từng câu thôi, em ấy đầu óc như lợn con í, chẳng thông minh tí nào cả. Mẹ thông cảm chút nha. “
A Khờ phản bác Hàn Đông: “ Em không phải là đầu óc lợn nha. Em chỉ là, chỉ là nhớ chậm thôi mà. Anh không được chê em. “
“ Được anh không chê em. Khờ cục cưng của anh đáng yêu nhất. “
Bà Hàn hơi ngượng, ho khụ khụ: “ Các con yêu đương nồng thấm thì về nhà yêu đương. Mẹ quá chồng lâu rồi các con làm vậy chẳng khác nào cho mẹ ăn cẩu lương. Ý tứ chút đi các con, không nên làm vậy với bà già cô đơn chiếc bóng như mẹ đây. “
Hàn Đông cười trừ, nhướng nhướng mày: “ Mẹ cô đơn hay là để con tìm cho mẹ một tấm chồng. Ba con chắc không phản đối đâu, mẹ còn trẻ mà đẹp nữa. Thiếu gì người đeo đuổi mẹ. “
“ Không cần! Mẹ cũng 50 rồi ít ỏi gì nữa. Lấy chồng về để chưng kiển à, bầu bạn thì tìm bạn bè tâm sự được rồi. Đời này mẹ chỉ yêu duy nhất mỗi mình ba con. Chưa thấy có đứa con nào lại khuyến khích mẹ mình lấy chồng như con. Chắc con sợ mẹ liên lụy, ảnh hưởng chuyện tìn của con chứ chi. Yên tâm, mẹ không ở đây lâu đâu. Lát nửa mẹ về nhà, có rảnh nhớ về thăm mẹ là được. “
Hàn Đông nắm tay bà: “ Mẹ đừng đi mà. Con sợ mẹ cô đơn mà sinh buồn. Mẹ ở đây với tụi con đi. Con và Khờ cục cưng sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ ở nhà một mình con không yên tâm. “
Bà Hàn lắc đầu cười hạnh phúc: “ Cám ơn con. Nhưng mà mẹ không thể không về, mẹ ở đây rồi ai lo nhan khói cho ba con. Nhà cửa không bỏ không, bụi bậm thế được. “
Hàn Đông cương quyết giữ bà lại: “ Mẹ ở chung với tụi con đi mà mẹ. Mẹ có thể dời linh vị của ba lên đây, nhà cửa mỗi tuần cho người quét dọn một lần. Ở đây cũng đâu xa nhà lắm đâu, cỡ hai tiếng là tới mà. Lúc nào mẹ nhớ nhà, con chở mẹ về chơi. “
“ Nhưng hôm nay mẹ không có mang theo đồ đạc để thay. Mẹ đâu dự tính ở lại đây qua đêm đâu mà chuẩn bị. Mẹ cũng vừa thay đổi tâm tình đột ngột vừa nãy thôi. Đều nhờ vào chị bạn lúc nãy. Mẹ chồng của ông chủ quán này này. “
Uông Nguyệt Hoa từ đâu đi tới, nhào lại ngồi gần bà Hàn cười hì hì: “ Em ở đây chơi với chị vài hôm đã. Chuyện đồ dùng sinh hoạt chị lo cho em. Nhà chị có cả tá đồ ấy, hàng mới chất lượng nha. Đồ đạc để về dọn lên sau. Em bỏ rơi chồng vài hôm cũng có sau đâu. Chồng em dù gì cũng nằm trong tàu ngầm 6 tấm có nói chuyện với em được đâu. Chị cũng bỏ chồng chị đi chơi hoài ấy mà. Chồng chị còn mừng vì thoát được chị ấy chứ. Nhắc tới chồng chị là chị liền bực mình hà. “
Bà Hàn lúng túng rồi gật đầu: “ Ờm! Vậy cũng được. Em cám on chị. “
Cố Ngạo cũng khước vai Trang Dụ đi tới chào hỏi: “ Chào dì. Hôm nay cũng tính là một diệp vui, dì cùng Hàn Đông và a Khờ đi nhà hàng ăn cơm với mẹ con con. Con mời mọi người. “
Uông Nguyệt Hoa lôi kéo bà Hàn: “ Đúng đó, đi ăn với chị. Xong chúng ta đi mua sắm, đi dạo. Lâu rồi không ra ngoài, chị muốn hưởng thụ chút a. Đi đi, có chuyện gì tâm tình để sau. Ăn trước đã. “
Bà Hàn chưa kịp trả lời trả vốn đã bị Uông Nguyệt Hoa lôi đi ra xe. Hàn Đông đứng dậy, đưa tay ra: “ Cám ơn anh. Nếu không nhờ vợ chồng anh cùng mẹ anh giúp đỡ tôi và a Khờ không biết đến bao giờ mới đến được với nhau. Ơn nghĩa này không biết khi nào mới trả hết được cho anh. “
Cố Ngạo bắt tau Hàn Đông, gian tà cười: “ khỏi càn cảm ơn anh đây. Ráng mà sống hạnh phúc, sau này đừng tới oán trách tại sao tôi se duyên cho hai người là được. Anh mày cũng có lợi a. Được vợ phục vụ tận tình hơn chút đỉnh. Hắc hắc. Mẹ anh cũng có thêm bạn bè, bớt nhàm.chán tìm vợ chồng tôi kiếm chuyện. Còn nữa, quà này tặng cho cậu. Tính tặng ngay hôm đầu tiên kìa mà sự việc chuyển biến nhanh chống sờ mặt kéo dài tới hôm nay. Coi như lễ vật chúc cậu và a Khờ mãi mãi hạnh phúc, trân trọng từng thời khắc ở bên nhau. “
Hàn Đông nhận lấy, mở ra xem là chiếc đồng hồ mà mình muốn lấy được nó từ lâu. Hàn Đông cất vào, cám ơn anh thêm lần nữa. Hàn Đông hiện tại đã có suy nghĩ, thái độ khác về Cố Ngạo cũng có chút hâm mộ anh. Xem ra Cố Ngạo không xấu xa như Hàn Đông tưởng, còn chuyện sắc lang Hàn Đông không thay đổi ý kiến. Bì sắc lang vẫn hoàn sắc lang, từng câu nói ra đều sắc lang.
Uông Nguyệt Hoa la lên: “ Mau đi ăn thôi, còn đứng đó nói chuyện đến khi nào nữa. Mẹ sắp chết đói đến nơi rồi này. “
Trang Dụ đáp lời: “ Dạ! Tụi con ra liền. “
Trang Dụ ôm Cố Ngạo làm nũng: “ chúng ta đi ăn thôi. Ông xã! Em yêu anh a. Anh quả nhiên là người chồng tài giỏi có một không hai. ‘’
“ Còn nói nữa! Anh đương nhiên phải giỏi thì mới xứng với em chứ. Tối nay nhớ hầu hạ anh tốt chút đấy. Chủ động vô, lâu rồi em không chủ động với anh nha. “
Trang Dụ mặt hồng hồng, nấp vào ngực anh gật đầu: “ Ừm! Về nhà tính. Anh đừng nói ở đây mà. Ngượng chết đi được. “
“ ha ha! Ok bà xã! Đi thôi. “
A Khờ đỏ mặt tía tai, mạnh dạng khoác tay Hàn Đông: “ Tối... Tối nay em cũng phục vụ anh tận tình. “
“ Ừm. Anh chờ biểu hiện của em. Đi thôi, họ bỏ mình lại bâu giờ. “
Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng. Sau khi hứa hẹn là phải làm. Sau khi đau đớn lại rất sung sướng.