“Chẳng qua, Trầm Bích, ngươi thiên tính vạn tính, quên mất cái căn bản đầu tiên, ngươi cho rằng ta là loại người chỉ ham muốn xác thịt thôi sao?”
Khi Trầm Bích xé quần áo, ánh mắt Cố Tu dời đi, hắn không định co kéo thêm với nàng ta, lạnh như băng ném ra cái kết quả:
“Tỳ tử Trầm Bích, vì muốn làm chủ tử, tâm bất chính, tự hạ mị dược cho mình, giả mạo làm chủ tử bị thương, hôm nay lục soát được ở trong phòng còn một ít dược liệu, theo gia quy, đuổi ra khỏi Cố phủ”
Nói xong những lời này, Cố Tu quay chân bước ra ngoài.
Không quan tâm nàng ta rốt cuộc là chân tình hay giả ý.
Mặt Trầm Bích ứ máu, lửa nóng lụi dần, nàng ta biết Cố Tu không phải là dạng chỉ cần tình dục, 10 năm làm tỳ nữ cho hắn, nàng ta cứ tưởng mình có vị trí khác trong lòng hắn.
Nhưng hoá ra, không có gì khác biệt.
Nàng ta làm việc cẩn thận, làm gì có chuyện giữ lại dược vật, đã sớm ném đi hết rồi.
Cứ cho là Cố Tu lục soát tìm thấy đi nữa, sao có thể đuổi cả nhà nàng ta ra khỏi Cố phủ, sao hắn có thể tuyệt tình như vậy!
Trầm Bích dốc toàn lực nhào qua, ôm chân hắn, nửa người chật vật bò trên mặt đất: “Mặc dù ta dùng thủ đoạn, nhưng nô thật lòng, ái mộ của nô với ngài là thật!”
Thiếu nữ rơi lệ, nhìn yểu điệu đáng thương, cũng thâm tình thành thực, nếu là nam nhân bình thường, nhất định bị tình sâu như biển này làm cho cảm động, nhưng Cố Tu không phải là người bình thường.
Ánh mắt hắn nhìn theo đám mây bên ngoài cửa phòng, thậm chí không cả cúi mắt nhìn xuống, ngón tay nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái:
“Chính người đã hạ thuốc phải không?”
Tim Trầm Bích đã rơi đến đáy, nào dám nói dối: “Gia cao quý, nô không dám bỏ thuốc ngài, cũng không bỏ dược, chỉ đành hạ dược cho bản thân”
Cố Tu: “Bột trái phỉ là do ngươi bỏ vào?”
Con ngươi Trầm Bích co rút một chút, chuyện tỉ mỉ nhỏ như vậy hắn cũng biết: “Ta tính kế thiếu phu nhân là bởi vì ta kính mến ngài, ta không muốn nhìn thấy ngài cùng nàng cầm sắt hài hoà.
“Gia, ngài cũng không thích nàng, có đúng hay không?”
Đôi mày đen rậm của Cố Tu như bị băng bao phủ:
“Ta có thích nàng hay không là chuyện của ta, thê tử của Cố Tu ta, khi nào đến phiên một tỳ nữ như ngươi tính toán?
“Người đâu, tỳ nữ Trầm Bích tính toán chủ mẫu, đánh mười trượng, gọi tất cả mọi người ở Duyệt thảo đường và Triệu Huy viện tới xem hành hình”
Một gã người hầu đi vào, kéo Trầm Bích ra thi hành gia pháp.
Tiểu đồng không nghĩ tới mình cũng bị dính líu, trực tiếp bị điều đi làm ở chuồng ngựa.
Cố Tu nói thẳng: Bên người hắn không lưu những kẻ vô dụng.
Tào thị trở về viện, chuẩn bị cùng Lưu Trùng Gia thương lượng việc nạp thiếp cho Cố Tu, suy nghĩ lúc nào làm tiệc thì thích hợp, không ngờ chỉ trong chốc lát, Duyệt thảo đường đuổi hơn một nửa số người làm.
Nghe những gì Trầm Bích đã làm, bị tâm tư âm trầm của nàng ta làm cho sợ hết hồn.
Cũng may con trai bà biết rõ mọi việc, không để cho nàng ta được như ý, nếu nạp một kẻ gây chuyện như thế vào, không biết sẽ làm loạn cái nhà này thành dạng gì.
Bà nắm quyển sách, ngồi trên ghế hồi lâu không nhúc nhích, choáng váng như mất hồn: “Nếu như Tử Trực có được một nửa trí thông minh như con trai hắn, năm đó đã không xảy ra chuyện như vậy”
Lưu Trùng Gia biết Tào thị nhớ lại cái gì, trên đời này, cái mà nam nhân không thể chống cự lại được, chính là thâm tình của nữ tử.
Nữ nhân đối với nam nhân thâm tình, nhưng sẽ âm ngoan với người chung trượng phu với mình.
Nhớ năm đó, Cố Tử Trực có một biểu muội, đối với hắn là tình sâu tựa biển, nam nhân đối với nữ nhân có tình yêu sâu sắc luôn phá lệ bao dung, khắp nơi thiên vị biểu muội kia, còn yêu cầu Tào thị phải chiều theo nàng ta.
Buồn cười nhất là, bà là chính thất, lại phải chiếu cố tâm tình của ái thiếp.
Biểu muội kia tâm tư âm độc, lén lút cho đứa nhỏ đầu tiên của bà uống nước muối.
Đứa nhỏ mới có hai tháng tuổi!
Đáng thương cho đứa bé, bị cho uống nước muối nhiều quá đã tổn thương hết gan ruột, lên 2 tuổi thì chết yểu, chết trong vòng tay bà.
Bà ta bị cú đâm này làm cho tức giận, không chỉ giận cá chém thớt với Cố Tử Trực, thậm chí ngay cả Cố Tu đang quấn tã cũng bị vạ lây, từ khi sinh ra không được nhìn đến dù chỉ một cái, tất cả đều giao cho nhũ mẫu chăm sóc, đối với hắn chỉ có cay nghiệt.
Bà biết Cố Tu vô tội, nhưng không thể kiềm chế được.
Trượng phu sủng tiểu thiếp hại nhi tử của bà, nhưng bà vẫn phải cùng hắn sinh con dưỡng cái, khi đó căn bản bà không thể khống chế được mình.
Sự căm ghét đó dần dần phai nhạt sau khi ba đứa con trai lần lượt ra đời, cộng thêm thuốc thang uống lâu năm, lòng dạ bà mới dần dần mở rộng, vì vậy đối với đứa con trai Cố Tu này, bây giờ chủ yếu là áy náy và đền bù.
Lưu Trùng Gia vỗ lưng Tào thị cho tan bớt phiền muộn: “Phu nhân đừng suy nghĩ, ngài cùng đại thiếu gia duyên mẫu tử mỏng, đại thiếu gia đã sớm đi đầu thai, bây giờ chắc hẳn đang sống rất tốt”
Tào thị cũng biết, không thể cứ nghĩ mãi đến chuyện này nữa, nếu không sẽ gặp rắc rối, hít mũi một cái: “Kêu quản gia tới, ta muốn đưa đến cho Tu nhi những hạ nhân đắc lực hơn”
Lưu Trùng Gia phụ hoạ nói: “Người mới tới khó tránh khỏi việc không dùng thuận tay, phải chăm sóc dạy bảo một phen mới được”
Tào thị nghĩ cũng phải: “Vậy trước tiên đưa Thuý Nhi cùng Mai Nhi qua bên đó đi”
Cả hai nô tỳ này mới được Tào thị dạy dỗ.
- --
Quay lại khoảng thời gian trước đó, Thẩm Tinh Ngữ bịt tai, không nghe được Cố Tu ở đằng sau vô tình tàn nhẫn, lảo đảo bước đi.
“Tẩu tử”, Thịnh Như Nguyệt bất an nhìn Thẩm Tinh Ngữ, cảm thấy có điều không ổn.
Đều là nữ tử, phải sống dựa vào người ta, nàng rất hiểu tình cảnh của Thẩm Tinh Ngữ, đi tới đỡ cổ tay nàng.
Con người ta khi đã thương tâm quá độ, không còn để ý gì đến lễ nghĩa chu toàn, Thẩm Tinh Ngữ sắc mặt tái nhợt, máu trong tim dâng trào từng đợt, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Ngay cả A Điều cũng ở lại Duyệt thảo đường, không đi cùng nên không biết chuyện.
Thịnh Như Nguyệt không nói câu nào, chỉ đỡ Thẩm Tinh Ngữ đi về Triêu Huy viện, để nàng nằm lên giường, sai hạ nhân lui ra hết, chân thành khuyên nhủ:
“Tẩu tử, ta có mấy lời không biết nên nói hay không”
Thẩm Tinh Ngữ “ừ” một tiếng rất nhẹ, Thịnh Như Nguyệt nói: “Tẩu tử, ta biết trong lòng ngươi không thoải mái, không nghĩ sẽ nói biểu ca nạp thiếp thất này nọ, thế nhưng tình huống như thế này, Trầm Bích dù sao vì biểu ca nên mới trúng thuốc”
Thiếu nữ giống như cánh hoa mất đi mưa móc, suy nhược, ánh mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm vào hoa văn trên chiếc chăn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thịnh Như Nguyệt thấy môi nàng cũng tái nhợt, trong lòng không đành, nắm tay nàng, nhắm mắt nói: “Ngươi cũng không nên quá lo lắng, biểu ca kia cũng không phải người coi trọng tình ái, coi như nạp Trầm Bích, sẽ không để cho vượt qua ngươi, vẫn lấy ngươi làm chính. Ngươi đừng làm loạn với hắn, càng nháo càng đẩy hắn về phía Trầm Bích, đừng làm cái chuyện ngu ngốc đó.
“Chúng ta là nữ tử hậu trạch, nếu như có thể cùng trượng phu ân ái thì quá tốt, nhưng nếu như không có, chúng ta phải vì mình mà tranh thủ tiền đồ”
Lòng bàn tay bị nắm chặt, Thẩm Tinh Ngữ tỉnh lại, ngơ ngác gật đầu.
Thịnh Như Nguyệt hoài nghi nàng nghe không vào, lại nói: “Di mẫu ngày xưa cũng là người thua thiệt, ngươi không biết, biểu ca khi còn bé rất thảm, hắn chắc chắn sẽ không ái thiếp diệt thê…”
Thịnh Như Nguyệt đem chuyện Tào thị cùng tiểu thiếp năm đó nói lại một lượt, Thẩm Tinh Ngữ không nghĩ, Cố Tu thân phận cao quý như vậy, lại có tuổi thơ thật bi thảm, khó trách Tào thị không nhìn nổi nữ tử hồ mị đầy tâm cơ, nghĩ lại, bà cũng là người chịu nhiều thua thiệt.
“Cảm ơn ngươi, Như Nguyệt. Ta biết phải làm thế nào.”
“Ngươi biết thì tốt”, Thịnh Như Nguyệt yên lòng, thấy nàng có vẻ không muốn nói chuyện: “Ngươi nghỉ ngơi trước một chút, ta đi xem biểu ca bên kia như thế nào, bảo hắn tới gặp ngươi”
Thẩm Tinh Ngữ lúc này không muốn gặp nhất là Cố Tu: “Ngươi đừng kêu hắn tới, ta bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi”
Thịnh Như Nguyệt biết lúc này không thể ép được nàng, không thể làm gì khác ngoài đáp ứng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, quyết định đến Duyệt thảo đường.
Thịnh Như Nguyệt đến thư phòng ở thuỷ tạ, vừa vặn thấy A Điều ném một quả cầu tuyết, nhằm trúng vào Cố Tu đang đi ra từ dãy nhà phụ phía sau.
Mắt thấy quả cầu tuyết rơi xuống, Cố Tu không hề hoảng hốt, người nghiêng đi một góc nhỏ, chân cũng không cần di chuyển, quả cầu sượt qua vai hắn, vỡ tan trên nền tuyết.
Mí mắt nam nhân rũ xuống, dưới mái hiên gỗ màu nâu là một mảng sương trắng, hắn ngước mi, chắp tay sau lưng, đôi mắt đen như mực theo đường vòng cung của quả cầu tuyết nhìn sang.
Lông mày dài, các đường nét trên khuôn mặt sắc như dao cắt, cộng với ngũ quan kiên nghị, toả ra một loại cảm giác sắc bén mạnh mẽ.
A Điều căng thẳng khi bị nhìn chằm chằm, đôi chân run rẩy, nhưng vẫn chạy tới, trợn mắt nhìn Cố Tu, dùng thủ ngữ:
"Bại hoại!"
Cố Tu không biết thủ ngữ, nhưng dựa vào quai hàm đang bạnh ra có thể đoán được, tiểu tỳ nữ đang rất tức giận.
Không giải thích được.
A Điều biết hắn không hiểu, suy nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, lấy ngón tay viết chữ lên mặt đất.
Thịnh Như Nguyệt xoa trán chạy tới: “Biểu ca, ca vừa mới cùng Trầm Bích… tẩu tử ở bên ngoài đã nghe được hết”
Nàng vừa nói xong, thấy Trầm Bích bị người hầu kéo ra, nhìn tư thế này, không giống như là nạp thiếp, mà giống như bị phạt hơn?
“Nàng, ngươi… các ngươi?” Thịnh Như Nguyệt đầu óc hỗn loạn, nhất thời không biết phải nói câu gì.
Nghe Cố Tu nói: “Tỳ tử chịu phạt, chưa từng thấy qua à?”
Thịnh Như Nguyệt: “?!”
Cố Tu cảm thấy vạt áo bị kéo một cái, cụp mắt nhìn xuống, bắt gặp một đôi mắt đẫm lệ, tiểu tỳ nữ đáy mắt hồng hồng, ngồi xổm trên mặt đất, một tay khác đang chỉ xuống đất, trong nền tuyết trắng xiên xẹo mấy chữ, có chữ còn không đủ nét:
“Tiểu thư thật thật thích ngươi, ngươi đừng nạp thiếp, nàng thương tâm”
Lông này Cố Tu nhướn lên: “Rốt cuộc các người nghe thấy cái gì?”
Thịnh Như Nguyệt: “… chúng ta cho là người muốn nạp Trầm Bích vào cửa.
“Người mau đi xem tẩu tử một chút, nàng hiểu lầm rồi!”