Chử tam nương vô cùng mong đợi, vì quá mong đợi nên đã đè xuống thái độ cao cao tại thượng thường ngày của mình, đè nén sự kích động, lần đầu tiên trong đời nhẹ nhàng ôn nhu dỗ dành cung nữ:
“Ngươi không phải sợ, chỉ cần nói thật những gì ngươi nhìn thấy, bổn cô nương sẽ trọng thưởng cho ngươi, đảm bảo ngươi nửa đời sau không phải lo chuyện ăn mặc”
“Tam nương tử, không được dụ cung”, Thái tử phi ra lệnh cho cung nga: “Không phải vì ban thưởng mà lấy lòng bất kỳ tâm tư bên nào, ngươi đem những gì nhìn thấy được nói hết ra đây”
Cung nga là một nữ tử 15, 16 tuổi, rụt rè ngước mắt lên, nhu nhu nhược nhược nói: “Khải bẩm Thái tử phi nương nương, nô tỳ thấy thế tử phi đi lên lộ đài trước, Chử quý nữ tới sau, nhìn thế tử phi làm nhục một trận, cười nhạo nhà nàng là dân làm ruộng, là cô nhi mất cha mất mẹ, thế tử phi một mực im lặng không lên tiếng, về sau Chử quý nữ dùng hộ giáp hoa cào lên mặt thế tử phi, hình ảnh đó quá mức dữ tợn, nô hoảng sợ nên bỏ đi”
Trái tim Thẩm Tinh Ngữ rơi xuống, trong lòng lại dâng lên nghi ngờ, tiểu cung nga rõ ràng đang nói dối, vậy ai đã ra lệnh cho nàng ta giúp mình?
“Ngươi nói láo!”
Chử tam nương như bị dội một gáo nước lạnh.
Nàng nóng nảy: “Nói! Cuối cùng là ai, hứa hẹn cho ngươi cái gì để cho ngươi vu khống bổn cô nương?”
“Tốt lắm!” Thập nhất công chúa cười nhạt: “Tam nương tử lăn qua lộn lại chỉ có một câu này thôi sao? Tất cả các quý nữ đều nghe thấy thì ngươi không nhận, chính lời ngươi nói ra ngươi cũng không nhận, bây giờ có cung nga làm chứng, ngươi vẫn không nhận.
“Tam nương tử cho rằng tất cả mọi người ngồi đây đều ngu ngốc cả hay sao? Ngươi chỉ cần nói ngươi không nhận thì mọi người đều tin là ngươi trong sạch à?”
“Nghịch nữ!”
Chử đại nhân quát: “Còn chưa đủ mất mặt hay sao? Biết sai có thể thay đổi, bù đắp cái sai đó, ngươi phạm sai như vậy mà vẫn không chịu hối cải, muốn chọc cho ta tức chết hay sao?”
“Ta không làm chuyện đó.
“Lời cung nga này không thể tin.
“Ta chính là không nhận, tất cả các ngươi đều bị thế tử phi lừa gạt, nàng tâm tư âm độc, không giống như vẻ bề ngoài nhu nhược, các ngươi đều bị nàng ta lừa!”
“Lời cung nga không thể tin, vậy lời của Quận chúa có đáng tin không?”
Mọi người nhìn theo tiếng nói, thấy Quận chúa Ngọc Hoa được cung nga đỡ đang bước vào cửa. Y phục đơn giản, cả ngày lễ phật nên quần áo thoang thoảng mùi đàn hương thanh đạm, nắm trong tay chiếc khăn trắng trơn, bước đi chậm rãi, thanh âm không cao không thấp, mặt mũi thanh tú giống như hoa lan nở sau tảng đá giữa rừng sâu, khiến cho người ta nghĩ đến một chữ: Cùng đời vô tranh.
Thái tử phi hỏi: “Ngọc Hoa, ý của ngươi là ngươi cũng nhìn thấy?”
Quận chúa Ngọc Hoa gật đầu: “Đúng chỗ ở phòng phía đông có một tượng phật, ta đến đó thắp hương, cách chỗ này cũng gần, cửa sổ lại mở, rất nhiều lời đối thoại lọt vào”
Đôi mắt Chử tam nương như cây đao phóng tới: “Quận chúa Ngọc Hoa, tại sao ngay cả ngươi cũng phải vu khống ta? Ta chưa từng đắc tội với ngươi”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Chính vì ta với ngươi không thù không oán, cũng biết nhau từ nhỏ, ta càng không có lý gì mà lại bao che cho thế tử phi, tới vu hãm ngươi”
Chử tam nương: “Nếu ngươi nói ngươi đã nhìn thấy từ sớm, tại sao không tới làm chứng? Vì sao bây giờ mới ra ngoài?”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Lễ phật vốn không muốn dính đến thị phi, nhưng thấy ngươi nhất định không chịu bỏ qua cho thế tử phi, ta mới ra ngoài nói hết mọi chuyện, một câu một chữ cũng không nói dối”
Chử tam nương: “Ngươi nói láo!
“Là vì Cố đại nhân giúp ngươi bắt gian tặc”
Chử đại nhân nheo mắt, chuyện của Quận chúa Ngọc Hoa há được nói khơi khơi trước mặt mọi người?
Túc vương không phải chém sống cả nhà Chử gia hay sao?
“Im miệng!”
Chử đại nhân không do dự tát Chử tam nương một cái, lực đạo rất lớn, khoé miệng Chử tam nương chảy máu, ngã xuống đất, Duệ bối tử nhanh tay đỡ được.
“Vi phụ đối với ngươi hết sức thất vọng!
“Nói thêm một câu nữa, ta sẽ khâu miệng ngươi lại!”
Chử tam nương còn muốn nói thêm, Duệ bối tử kéo nàng lại, thấp giọng an ủi: “Chử đại nhân đang tức giận, bây giờ tất cả chứng cứ đều chỉ vào nàng, nàng rất bất lợi, đừng nói thêm gì”
Chử tam nương: “Duệ bối tử tin ta?”
Duệ bối tử: “Tin, nếu không ta đỡ nàng làm gì”
Chử tam nương cảm động.
“Quận chúa Ngọc Hoa”, Chử đại nhân nói: “Nghịch nữ bị mẫu thân chiều hư, ta sẽ dạy dỗ lại, người đừng chấp nó”
Quận chúa Ngọc Hoa nhàn nhạt trả lời: “Không sao”
Chử đại nhân lại đi tới trước mặt Cố Tu: “Cố đại nhân, thế tử phi, là ta dạy nữ nhi không tốt, ta sẽ mang về dạy dỗ lại, ngày mai sẽ bắt nó tự đến cửa phủ nhận lỗi”
Cố Tu: “Phu nhân ta ngày mai sẽ ở trong phủ chờ Chử quý nữ.
“Thái tử phi nương nương, Quận chúa, thần đưa thế tử phi về trước”
Thái tử phi đương nhiên không phản đối.
Tới cửa, cung nga đem áo khoác của Thẩm Tinh Ngữ tới, Cố Tu đưa tay nhận lấy, khoác lên người Thẩm Tinh Ngữ, cột áo lại cho nàng rồi hai người mới bước ra ngoài.
Thẩm Tinh Ngữ sực nhớ: “Còn Như Nguyệt?”
Cố Tu: “Nàng ta không có ở bên trong, chắc là đang chơi gì đó bên ngoài”
Thẩm Tinh Ngữ thấy Cố Tu nói có lý, vừa rồi ồn ào lớn như vậy, nếu Thịnh Như Nguyệt có ở đó, nhất định sẽ tới.
“Chúng ta tách ra, chàng đi bên này, ta qua bên kia, cùng tìm xem”
Cố Tu: “Cho dù có tìm được hay không, sau thời gian 2 chung trà thì gặp nhau ở đây”
Hai người đi hai bên trái phải của cung điện để tìm, Thẩm Tinh Ngữ vừa đi vừa kêu tên Thịnh Như Nguyệt, ở một góc cua, Thẩm Tinh Ngữ thấy hình như mình đạp lên một thứ gì đó, lui về sau một bước, khom người nhặt lên. Đó là một viên hồng trân châu, nếu nhớ không nhầm, hôm nay cây trâm Thịnh Như Nguyệt cài trên đầu chính là viên trân châu này.
“Như Nguyệt?
“Như Nguyệt?”
Thẩm Tinh Ngữ nắm chặt viên trân châu, vừa đi trên hành lang, thấy gian phòng nào cũng đẩy cửa ngó vào tìm, nhưng đều không thấy gì.
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy rất kỳ quái, Thịnh Như Nguyệt không phải là loại người sẽ chạy loạn lung tung.
Chẳng lẽ là đi dạo trong vườn?
Thẩm Tinh Ngữ quyết định đi quanh khu vườn tìm một vòng, đi qua hành lang, thấy Quận chúa Ngọc Hoa đang đứng dưới tán cây lạc thần, cành lá xanh biếc, bên trên là những đoá hoa màu hồng.
“Quận chúa”
Thẩm Tinh Ngữ tiến lên một bước, nhún gối thi lễ.
Nghe tiếng động, Quận chúa Ngọc Hoa quay đầu lại: “Thế tử phi”
Thẩm Tinh Ngữ rất ngạc nhiên, vì sao vừa rồi Quận chúa Ngọc Hoa phải giúp mình nói dối, cung nữ kia rõ ràng cũng có người sai bảo mới nói vậy, rất có thể là do Quận chúa Ngọc Hoa an bài.
“Chuyện vừa rồi, đa tạ Quận chúa”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Không nên khách khí, tất cả đều là…”
“Ngọc Hoa!”
Chử tam nương còn chưa tới, thanh âm phẫn nộ đã tới trước, nàng ta dùng hết sức lực, hung hăng chạy tới: “Ta tới hỏi ngươi một câu, tại sao ngươi giúp tiện nhân này bôi xấu ta?”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Ta chỉ nói dối bừa một câu thôi, việc gì ngươi phải tức giận như vậy?”
Chử tam nương bị những lời nhẹ như không này của Quận chúa Ngọc Hoa chọc tức muốn chết, mắt đỏ ngầu: “Chỉ nói dối bừa một câu sao?
“Một câu này của ngươi đã hại chết ta”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Con ruồi không đẻ trứng vào kẽ nứt, ngươi bị hại liệu có phải vì ngươi không chừng mực ý tứ?
“Tam nương tử, những lời này có thấy quen không?”
Chử tam nương như nhớ tới cái gì, gương mặt nhợt nhạt.
Hai giờ trước, nàng ta cùng Tô Ánh Tuyết tới cung yến, nhìn thấy Quận chúa Ngọc Hoa một thân đơn giản đạm bạc, Tô Ánh Tuyết rất thương cảm, nói chuyện phiếm: “Quận chúa Ngọc Hoa thật là đáng thương”
“Đáng thương cũng là do tự nàng làm ra”, lúc đó Chử tam nương gắt lên: “Con ruồi không đẻ trứng vào kẽ nứt, nàng ta bị một tên thị vệ đê tiện làm hại, chính là vì nàng ta không giữ chừng mực.
“Nếu nàng ta không phải ăn no rỗi việc giúp đỡ thị vệ kia, hắn có thể vào nội viện được sao?
“Lương thiện, lương thiện dùng để làm gì, chỉ có kẻ ngu mới vậy”
“Ngươi nghe thấy?” Chử tam nương nhìn chằm chằm vào mặt Quận chúa Ngọc Hoa: “Cho nên ngươi trả thù ta đúng không?”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Nếu ta nói ta chưa từng muốn trả thù ngươi, chắc ngươi cũng không tin”
Chử tam nương: “Là ta sai rồi, ta không nên lời ong tiếng ve nói ngươi, ngươi là lương thiện nhất, có thể giúp ta nói sự thật với mọi người được không?”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Tam nương tử chẳng phải đã nói qua rồi sao, lương thiện dùng để làm gì, chỉ có kẻ ngu mới làm vậy.
“Ta bây giờ đi tẩy trắng cho ngươi, ta sẽ trở thành tiểu nhân nói dối, còn đắc tội Cố thế tử, chuyện mất nhiều hơn được như thế ta không làm”
Túc vương đứng đầu các lão, là đệ đệ ruột của hoàng thượng, Thánh thượng đã uỷ thác trách nhiệm nặng nề cho hai người, một là Túc vương, một là Cố Tu, Chử tam nương dù không cam lòng cũng không dám biểu hiện gì ra ngoài.
Nàng ta chỉ còn cách chọn bóp trái hồng mềm.
Ánh mắt chiếu vào Thẩm Tinh Ngữ, vừa định nói thì phía sau có giọng nói của Cố Tu:
“Quận chúa”
Chử tam nương đành nuốt câu nói xuống, không cam lòng giậm chân một cái, bỏ đi như chạy trốn.
“Cố đại nhân”, Quận chúa Ngọc Hoa gật đầu chào Cố Tu.
“Như Nguyệt tìm được rồi, đi về thôi”, Cố Tu nói.
Thẩm Tinh Ngữ chào Quận chúa Ngọc Hoa, đi cùng Cố Tu ra ngoài cung.
Cung nga nhìn bóng lưng của hai người: “Bên ngoài mọi người đều nói Cố đại nhân không thích thế tử phi, nhưng theo nô thấy, Cố đại nhân rất coi trọng thế tử phi.
“Dám bày mưu với nữ nhi các lão, thế tử lại không trách tội.
“Cố đại nhân nhìn lạnh như băng, trừ tính tình không được tốt lắm nhưng lại là một lang quân tốt.
“Đi thôi, chúng ta cũng trở về”
Quận chúa Ngọc Hoa kéo lại chiếc mũ, đi về phía trước hai bước, Viên Tâm bưng một hộp ngọc tới:
“Quận chúa, đây là quà cảm tạ của đại nhân chúng ta”
Quận chúa Ngọc Hoa: “Đại nhân các ngươi khách khí rồi, chuyện này ta cũng vui vẻ, nói với đại nhân các ngươi không nên suy nghĩ”
- --
Bên trong Triêu Huy viện, lò sưởi nóng hầm hập, cửa sổ kính phủ một tầng hơi nước ấm áp, nhưng bầu không khí như kết một tầng băng, lần này cả Lục Kiều và A Điều đều bị phạt đứng ở bên ngoài chịu gió lạnh.
A Điều chính là vảy lân ngược của Thẩm Tinh Ngữ.
“Tại sao chàng cứ vô duyên vô cớ phạt tỳ nữ?
“A Điều chỉ ở trong viện, không đi đâu cả, chuyện này đâu có liên quan đến nàng”
Hai ngón tay Cố Tu nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mình.
Tức giận tràn ngập giữa hai chân mày hắn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, Thẩm Tinh Ngữ thấy đau, không biết vì lực tay của hắn quá mạnh hay bởi ánh mắt quá lạnh.
“Ai cho nàng có lá gan tự vạch mặt mình?”
Lần đầu tiên Thẩm Tinh Ngữ thấy hắn hung dữ như vậy.
“Nói!”
Hắn như dã thú chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ, Thẩm Tinh Ngữ có chút sợ: “Không, không ai bảo”
“Nàng thật đáng chết!”
Hắn siết cằm nàng, nâng khuôn mặt nàng lên để cả gương mặt lộ ra hoàn toàn:
“Có phải ta cưng chiều nàng quá nên lá gan nàng ngày một lớn không?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Chàng để ý đến mặt ta sao?” Hay là chỉ để ý đến mỗi khuôn mặt này thôi?
Cố Tu lạnh giọng: “Xem ra đúng là ta đã chiều nàng đến hư rồi!
“Thẩm Tinh Ngữ, biết chọc giận ta sẽ có hậu quả như thế nào không?”
“Ta…”
Thẩm Tinh Ngữ chưa kịp nói hết câu đã bị nam nhân chặn lại, ngón tay đẩy miệng nàng ra, đầu lưỡi đưa vào, thô bạo khuấy động như muốn ăn sạch lưỡi của nàng, khiến nàng một chữ cũng không nói ra được.
Nàng bị hôn đến không thở được, cằm bị ép hướng lên trên, ngẩng đầu chịu đựng, lưỡi tê dại, không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp nhận khí tức của hắn ở trong miệng.
Nàng bị đẩy thô bạo ngã trên giường, ngay cả quần áo cũng không cởi ra, đã đi thẳng vào, nàng thống khổ cắn răng chịu đựng.
Sự chịu đựng của nàng càng làm hắn tức giận, nắm cằm nàng nâng lên: “Câm rồi à?”
Thẩm Tinh Ngữ quay mặt đi nơi khác, răng cắn chặt vào môi, một chữ cũng không nói.
Nam nhân ngày một thậm tệ hơn.
Một cơn gió lớn thổi mạnh vào cửa sổ, cánh cửa sập xuống ầm một tiếng, gió lạnh ùa vào, thổi bay giấy trên án thư bay tan tác.
Gió bắc thổi những cánh hoa bay phấp phới, từng cánh một rơi xuống.
Giữa cơn sóng bùng phát khốc liệt, Thẩm Tinh Ngữ cuối cùng cũng thấy được bản chất thật sự dữ tợn cùng những thủ đoạn của nam nhân này, không nhịn được khóc thành tiếng.
Đến cuối cùng, nàng đã khóc đến khàn cả giọng, giống như cánh hoa run rẩy bị gió lạnh thổi bay, quần áo tả tơi.
Hai đầu gối, khuỷu tay đều bầm tím, hốc mắt đỏ như con thỏ, đầu ngón tay nắm ga trải giường đến trắng bệch.
“Biết sai chưa?” nam nhân hỏi.
Thẩm Tinh Ngữ tin chắc nếu mình trả lời sai lần nữa, sẽ phải trải qua chuyện này thêm một lần, khàn giọng nói nhỏ: “Biết”
“Sai ở đâu?” hắn truy hỏi tận gốc.
“Ta không nên vạch lên mặt”, nàng nói.
Cố Tu cuối cùng cũng hài lòng, nâng bàn tay nàng lên, phủ lên vết thương: “Bàn tay đẹp thế này, ngón tay thon dài, đều đặn, phải biết quý trọng.
“Đây là lần cuối cùng.
“Nếu có lần nữa, ngón tay nàng có thêm một vết thương, tỳ nữ của nàng cắt đi một chân, bắt đầu từ A Điều, nếu nàng không tin thì có thể thử”
Thẩm Tinh Ngữ thật sự sợ hãi, nàng không biết Cố Tu còn có một mặt ma quỷ như vậy: “Ta sẽ không đâu, chàng đừng làm A Điều bị thương”
“Ngoan”
Cố Tu xoa đầu nàng: “Ngoan như vậy có phải tốt không”
Đầu ngón tay đi xuống dưới: “Còn đau không?”
Thẩm Tinh Ngữ “a” một tiếng, như con mèo nhỏ đáng thương: “Đau”
“Nàng ngoan ngoãn”, Cố Tu nói: “Nghe lời thì sẽ không bị phạt”
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Ta biết”
Cố Tu cúi người ôm nàng đi vào phòng tắm, không kêu tỳ nữ, lần đầu tiên phục vụ nàng tắm rửa, ngón tay dài lay động trong làn nước. Tắm sạch sẽ cho nàng xong, ôm ra ngoài, còn cẩn thận dùng khăn lông lau khô cho nàng.
Bình thường Thẩm Tinh Ngữ tắm xong còn xức cao dưỡng da, Cố Tu đương nhiên không biết điều này, Thẩm Tinh Ngữ cũng không dám sai bảo hắn.
Đành để cho hắn ôm ra ngoài, thả xuống ghế dài, lại lấy lọ thuốc trong ngăn kéo đầu giường ra bôi vào chỗ sưng đau.
Làm xong những việc này, lấy khăn lông lau tóc cho nàng.
Tóc Thẩm Tinh Ngữ rất dày lại dài, lau tóc là một công việc khá nặng nhọc, Cố Tu không lộ ra vẻ nào khó chịu, động tác tay rất chăm chú, ánh nến chiếu sáng ngũ quan tuấn tú không dính bụi trần của hắn, cánh tay đang chuyển động rất dịu dàng.
Thẩm Tinh Ngữ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ôn nhu dịu dàng tỉ mỉ này của hắn, rất khó liên hệ với cái người thô bạo vừa rồi.
Hôm nay nàng biết được quá nhiều mặt của con người hắn.
Trăng thượng huyền treo thật cao trên bầu trời đêm, trăng thanh gió nhẹ.
Đối với nàng, người này như núi cao, là đại thụ để nàng dựa vào, là trong lòng ái mộ, cũng là chua xót.
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ rất loạn.
“Được rồi”
Trong lúc Thẩm Tinh Ngữ còn đang suy nghĩ lung tung, Cố Tu đã lau xong mái tóc dài của nàng.
Tỳ nữ bưng một đĩa ngọc lộ cao đi vào, Cố Tu đứng dậy, cầm đĩa bánh đến bên ghế ngồi, múc một muỗng, đưa đến bên miệng nàng:
“Há miệng”
Thể lực Thẩm Tinh Ngữ đã tiêu hao gần hết, không nhớ được vừa rồi hắn đã làm mấy lần, đầu óc nhão như hồ, bụng cũng đói đến lép kẹp.
Nhưng không biết tại sao, lúc này nàng lại không muốn ăn.
“Há miệng”
Cố Tu nhắc lại, Thẩm Tinh Ngữ tự động há mồm, ngậm cái muỗng, nuốt bánh ngọt vào miệng.
Miếng ngọc lộ cao thật ngọt, nhưng nàng lại nếm được trong đó có chút vị đắng.
“Ngon không?” Cố Tu hỏi.
“Ngon”, nàng trả lời.
Cố Tu đút hết đĩa ngọc lộ cao cho nàng ăn sạch sẽ, dọn chén đĩa, hài lòng nhìn nàng.
Dịu dàng gật đầu một cái: “Ngủ ngon đi, ngày mai ta tới xem nàng”
Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Thẩm Tinh Ngữ giống như con rùa đen, rúc vào trong chăn, tự ôm lấy mình, từng giọt nước mắt rơi xuống nhưng tuyệt nhiên không có thanh âm nào.
Một lát sau cảm thấy có người chọc chọc mình, Thẩm Tinh Ngữ hé mắt nhìn sang, A Điều làm dấu tay: “Người có sao không?”
Trên người Thẩm Tinh Ngữ không có chỗ nào lành lặn, ngay cả cổ tay cổ chân cũng là những vết bầm tím, nàng không muốn bị A Điều nhìn thấy, nhợt nhạt trả lời: “Không sao, còn ngươi?”
A Điều lắc đầu: “Ta không sao, chẳng qua là đứng một chút, không có vấn đề gì”
Hình phạt của Đan Quế còn chưa được bãi bỏ, Thẩm Tinh Ngữ đã có thể đoán được, ba người này không biết sẽ bị phạt đến khi nào: “Ta vô dụng, luôn để cho ngươi phải chịu khổ”
A Điều: “Tỳ nữ bị phạt vốn là chuyện bình thường, trên mặt người cuối cùng là như nào?”
Thẩm Tinh Ngữ: “… Chử tam nương cười nhạo cha ta, ta tức giận tự vạch lên mặt mình để trả thù nàng ta”
Cha nàng cả đời gắn bó với ruộng đồng, hao tổn hết tâm huyết mới tạo ra được những giống lúa thượng hạng, để cho trăm họ được ăn no. Bây giờ cha nàng đi rồi, Chử tam nương dựa vào cái gì để chế giễu ông?
Nàng ta có tư cách sao?
A Điều: “Trả thù nàng ta thì phải vạch lên mặt ả, người tự làm mặt mình bị thương để làm gì?”
Thẩm Tinh Ngữ uỷ khuất khịt mũi, nàng cũng không muốn tự làm tổn thương mình:
“Nàng ta là nữ nhi của các lão, nếu ta làm nàng ta bị thương, sợ gây phiền toái cho gia”
Tự làm thương mình là cách duy nhất nàng có thể nghĩ tới trong lúc đó.
A Điều nhìn ba vết máu trên mặt nàng, trong lòng đau nhói, hít một hơi thật sâu: “Nếu lão gia vẫn còn sống, biết người tự làm thương thế này sẽ đau lòng chết mất.
“Nếu để lão gia lựa chọn, hẳn sẽ chịu mấy câu sỉ nhục đó chứ không để người bị thương”
Thẩm Tinh Ngữ yên lặng: “Ta đã sai lầm rồi sao?”
A Điều: “Có lẽ cô gia tức giận là vì cái này”
Thẩm Tinh Ngữ mờ mịt, nàng đã làm sai sao?
Là nàng không hiểu chuyện sao?
Nhưng hắn bực bội thì đối xử hung ác với nàng như vậy à?
Ánh mặt trời xuyên qua những ô cửa sổ chạm khắc, chiếu từ nền nhà lên tường.
Thẩm Tinh Ngữ ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, tỉnh lại đã là buổi trưa.
Mà Chử tam nương nghe chừng đã bị cha nàng thuyết phục, nghe nói từ sáng đã mang lễ vật đến tạ lỗi, ngồi chịu lạnh đến tận bây giờ vẫn không nổi giận.
Thẩm Tinh Ngữ trợn mắt: “Sao không gọi ta dậy?”
Đan Quế: “Hôm qua lúc đi gia đã phân phó, hôm nay không cho phép ai gọi ngài”.
Tối hôm qua hắn còn nghĩ đến cả chuyện này.
Thẩm Tinh Ngữ: “Gia đang ở đâu?”
Đan Quế: “Ở thư phòng”
Thẩm Tinh Ngữ không hiểu triều sự, cảm thấy đối với việc Chử tam nương đến cửa, tự mình không xử lý được, do dự một lúc, cảm thấy cần phải đi hỏi Cố Tu.
Vén chăn đứng dậy, eo lưng đau nhức, hai chân rũ xuống, Đan Quế giúp nàng đi tất.
Mặc đồ xong đứng lên, hai chân nàng vẫn run rẩy, một buổi tối nghỉ ngơi xem ra vẫn chưa đủ.
Nàng còn chưa nghĩ ra cách nào để đối diện với Cố Tu: “Đan Quế, ngươi đi thư phòng hỏi gia xem ta nên gặp Chử tam nương như thế nào?”
Đan Quế vâng lời, đi đến thư phòng.
Cố Tu ở thư phòng xử lý công vụ, Đàm mama tới báo: “Gia, người của Triêu Huy viện tới”
Tay cầm bút của Cố Tu dừng lại, trong đầu thoáng qua hình ảnh đôi mắt đỏ hoe của nàng, bộ dạng như con mèo nhỏ run rẩy.
Bóp bóp mi tâm, có phải lực đạo của hắn quá mạnh không.
Đặt bút, nhìn về phía cửa: “Cho người vào”
Ánh mặt trời chiếu một bóng dáng thấp nhỏ ở cửa, một cái bóng thăm dò đi vào, Cố Tu nhìn qua, là Đan Quế.
“Gia, phu nhân sai nô tỳ tới hỏi, Chử quý nữ tới cửa, nên có thái độ đối xử thế nào”
Cố Tu đập mạnh cuốn binh thư trong tay xuống bàn, cuốn sách rơi xuống đất, khí thế mạnh bạo như cuồng phong:
“Kêu phu nhân đích thân tới đây,
“Nếu nàng không muốn thì cả đời đừng bao giờ bước chân vào đây”
Đan Quế kinh hoàng: “Nô tỳ đi ngay”
“Muốn ta tự đến?” Thẩm Tinh Ngữ hỏi.
Đan Quế: “Tâm trạng của gia không được tốt lắm, ngài đi nhanh một chút đi”
Thẩm Tinh Ngữ không dám chậm trễ, chịu đựng cơn đau nhức đứng dậy, sợ cuối cùng A Điều và hai tỳ nữ lại phải gánh chịu cơn giận thay nàng.
“Gia”
Cố Tu cúi mặt xuống nhìn công văn, môi mím thành một đường thẳng, như không nghe thấy lời thỉnh an của Thẩm Tinh Ngữ.
“Gia”
Thẩm Tinh Ngữ thấy Cố Tu không đáp lại, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại kêu thêm một tiếng.
Cố Tu vẫn im lặng.
Trò lạt mềm buộc chặt này không áp dụng ở đây được.
Ở chỗ này, nàng chỉ có thể nhượng bộ cúi đầu.
Trái tim Thẩm Tinh Ngữ dâng lên một trận ê ẩm đau đớn, nàng cảm thấy, nếu hôm nay nàng không chủ động tới đây, Cố Tu có thể muốn nàng cả đời không bước chân vào chỗ này.
Nàng cắn môi, khẽ hít mũi, đi vòng ra sau án thư, đứng bên cạnh ghế, khẽ kéo ống tay áo hắn:
“Là ta không hiểu chuyện.
“Ngài tha thứ cho ta đi”
Cố Tu lúc này mới đặt bút, nhìn sang mới thấy mắt nàng vẫn còn hơi sưng, chắc do đêm qua khóc quá nhiều.
Mặc đồ cũng rất mỏng manh, chỉ có một chiếc áo mỏng bên dưới áo choàng lông hồ ly trắng muốt, trên đầu chỉ cài một cây trâm đơn giản, khuôn mặt vốn xinh đẹp thanh tú lúc này trắng bệch y như tuyết bên ngoài cửa sổ.
“Sao lại mặc ít như vậy?”
Cố Tu đưa tay ra, ôm người đặt lên đùi, bàn tay xoa mặt nàng, lạnh như băng.
“Cũng không lạnh, trong phòng rất ấm”, nàng giải thích.
Cố Tu cởi áo khoác nhỏ của nàng, lấy áo choàng của mình trùm lên người nàng, kéo lên đến tận cổ, bên dưới tai nàng là một vòng bầm tím quanh cổ, nhìn mà giật mình.
Ngón tay thương tiếc vuốt ve.
“Chử tam nương đã tới từ sáng sớm, ta nên có thái độ như thế nào?”
“Nàng muốn bỏ qua chuyện này sao?
“Nàng không cần phải nhẫn nhịn”, Cố Tu nhìn thẳng vào mắt nàng: “Là nữ nhân của Cố Tu, nàng muốn làm gì cũng được”