Đêm 30, tuy rằng cung nhân không thể cùng người nhà đoàn viên, một số nô tài cũng không được nghỉ ngơi, nhưng ăn tết, bản thân nó đã là một chuyện vui vẻ, hơn nữa, còn được các chủ tử thưởng tiền, thức ăn phong phú, bầu không khí cũng khá tốt, các cung nga còn nhỏ ríu rít tụ tập một chỗ, náo nhiệt vui đùa.
“Bạch nương tử, hôm nay có pháo hoa, bên Triêu thiên các kia xem đẹp nhất, mọi người đều đi xem, người đi không?”
Triêu thiên các là nơi cúng tế của hoàng cung, nằm ở chỗ rất cao, quan trọng hơn là trừ những ngày cúng tế đặc biệt, ngày thường, cung nhân cũng có thể đến đó, không bị hạn chế, đối với hạ nhân mà nói, chỗ này xem pháo hoa đẹp nhất.
Thẩm Tinh Ngữ mím môi: “Không đi, thật vất vả mới được một ngày thảnh thơi nhàn rỗi, ta muốn yên tĩnh một chút, các người đi đi”
Thẩm Tinh Ngữ bước vào phòng của mình, bên trong có mấy loại quả cùng món ăn vặt ngày tết, vốn dĩ nàng rất thích những thứ này, nhưng bây giờ lai không thấy có hứng thú.
Đại Khánh có tập tục, ăn tết đón giao thừa cùng phụ mẫu, Thẩm Tinh Ngữ ngồi một mình hồi lâu, xa xa mơ hồ truyền đến tiếng huyên náo ở Tuyên chính điện, nàng không khỏi cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, không nên một mình ở lại đây.
Nhất định là bởi vì nàng đón năm mới một mình.
Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ một chút, mặc thêm áo khoác chạy tới Triêu thiên các. Càng đến gần giờ Tý càng náo nhiệt, các cung nga nhỏ tuổi luôn háo hức mong chờ pháo bông, tụ tập một chỗ bàn tán không ngừng, vô cùng náo nhiệt. Âm thanh hò hét loạn cào cào bên tai, Thẩm Tinh Ngữ nghe được những chuyện linh tinh, hoặc là chuyện bát quái của ai đó, cảm giác trống rỗng trong lòng nhạt dần đi, người cũng vui vẻ thêm mấy phần.
Quả nhiên, nàng chỉ là một người quá cô đơn.
Bên dưới pháo bông là không khí cuồng loạn của lễ hội năm mới, cuồn cuộn như sóng biển lên đến đỉnh cao.
Mọi người mệt mỏi đi ngủ sau một ngày háo hức đón năm mới, cả kinh thành chìm trong im lặng. Trong cung Trường Ninh, Đường Miện như con dã thú ẩn nấp, đặc biệt chờ đến lúc mọi người mệt mỏi nhất, hắn há cái miệng sắc nhọn như chậu máu ra.
Tại sao muốn chọn ngày này? Bởi vì ăn tết, tất cả các binh bộ nha môn đều đóng cửa, bất kể đại thần hay đế vương đều mong chờ được vui vẻ ăn chơi trong, nghỉ ngơi đón năm mới.
Đây là lúc buông lỏng nhất của cả năm, cũng là thời gian mà mọi người không cảnh giác nhất.
Ai cũng sẽ không nghĩ tới, phế Thái tử bên ngoài bất hoà với ngoại tổ gia, bên trong bị giam lỏng, dám có gan chém giết hồi mã thương.
Thái tử bị phế hẳn là buồn bực không vui, thấp thỏm bất an chờ phụ hoàng một lần nữa sắp xếp cho mình, có lẽ sẽ cho một vùng đất phong cằn cỗi nào đó để làm một Vương gia nhàn tản.
Đến khoảng canh tư canh năm, Đường Miện nhếch môi: “Giết!”
Lão thái giám trước mặt nhận lệnh, quay người cầm rìu chém ba nhát vào sợi xích khóa cửa, thị vệ đứng gác ngoài cửa gần đó chợt quát lên: “Ai?”
Thanh âm thô ráp chợt ngưng, đầu hắn bị người phía sau chém làm đôi, đến lúc ngã xuống đất còn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ba tiếng rìu chặt vào dây xích giống như một loại tín hiệu, người của Đường Miện ngoài cửa nhanh chóng giết sạch người bên ngoài, mở cửa, quỳ xuống nghênh đón Đường Miện.
Võ tướng mặc thêm cho Đường Miện một áo giáp và nón sắt màu bạc, Đường Miện cầm kiếm, xoay người lên ngựa, mục tiêu là Huyền thiên môn, bởi vì mở được Huyền thiên môn, đội quân của Hộ quốc công sẽ trực tiếp xông vào hoàng thành.
Hoàng cung có 12 cửa chính cùng vô số cửa nhỏ, đến giờ Hợi tất cả sẽ đóng lại, dù có công vụ, phải có lệnh bài đặc biệt mới được vào.
Đoạn đường đến Huyền thiên môn là canh gác yếu nhất, dễ điều khiển nhất.
Hắn chém giết đoạn đường này quả nhiên thuận lợi, chỉ không tới nửa giờ đã giết thẳng đến Huyền thiên môn, lúc này, trời bắt đầu le lói sáng, Huyền thiên môn mở ra, lão Hộ quốc công cầm bảo đao tự mình mang đội quân tiến vào, sau khi tụ họp, một đường chạy thẳng đến tẩm cung của đế vương – Tuyên chính điện.
“Mẫu thân ngươi hẳn đã đắc thủ chứ?”
Hộ quốc công đang nói về phế hoàng hậu. Kế hoạch cung biến này bọn họ chuẩn bị rất chu đáo, đầu tiên là phế hoàng hậu mua chuộc cung nhân đưa cho đế vương một cây trâm biểu hiện quá khứ tình nghĩa của bọn họ, để đế vương nhớ tới tình xưa, thả bà ra. Được tự do, thuận lợi thám thính chiếu hướng, chỉ khi trong cung có người nắm rõ mọi động tĩnh của hoàng đế, bọn họ mới có thể chuyển từ bị động sang chủ động.
Đường Miện có thể quả quyết lựa chọn động thủ, chính là vì phế hoàng hậu truyền tin tới, ở thời điểm hết năm cũ sang năm mới, đế vương rốt cuộc hoàn thành được tâm nguyện nhiều năm là phế Thái tử nên rất buông lỏng, bao gồm cả Cửu hoàng tử cùng rất nhiều triều thần đắm chìm trong niềm vui.
Hoàng hậu đã động tay động chân vào thức ăn của đế vương, những thứ này đều được gài thành tang vật đổ lên đầu mẫu tử Cửu hoàng tử, Đường Miện tự nhiên có thể thuận lợi lấy danh nghĩa thanh lọc, diệt trừ Cửu hoàng tử, khống chế đế vương cùng hoàng cung.
“Tất nhiên đắc thủ”, Đường Miện trả lời: “Nếu không ta đã không thuận lợi đi ra khỏi cung Trường Ninh”
Hộ quốc công sờ râu một cái, ngay khi hai người thuận lợi đi vào Tuyên chính điện, chợt một đám cung thủ tràn vào từ trên lầu, đứng theo lớp lang trật tự, kéo căng dây cung, mũi tên chĩa thẳng vào bọn họ.
Cung tiễn trong nháy mắt đã chuẩn bị xong, thấy Cố Tu từ trong góc khuất chậm rãi đi ra, đứng chắp tay bên lan can, nhìn xuống dưới bằng nửa con mắt.
Chuyện này xuất hiện quá đột ngột, Đường Miện ngồi trên lưng ngựa, ngước đầu nhìn về phía Cố Tu: “Giờ này không phải ngươi đã ra cung, trở về phủ nghỉ ngơi sao?
“Còn nữa, bên trong cung chỉ có năm ngàn binh thủ thành, vì sao ngươi lại ở đây? Ngươi vào từ lúc nào?”
Tối nay đại nội thống lĩnh thị vệ là người của hắn, quân của Cố Tu chỉ có thể đóng ở đại doanh, hôm nay là ăn tết, quân doanh cũng đóng ở Thiên đồng quan, hắn vào bằng cách nào?
Cố Tu: “Trong hoàng cung có địa đạo, đề phòng bất cứ tình huống xấu, bệ hạ chưa bao giờ nói với ngươi, đương nhiên ngươi không biết”
Đường Miện sắc mặt rất khó coi, quả nhiên phụ hoàng của hắn chưa bao giờ tin tưởng hắn.
“Truyền thánh chỉ của bệ hạ” Cố Tu lấy từ trong tay áo ra cuộn giấy minh hoàng, mở ra đọc: “Phế Thái tử Đường Miện cấu kết cùng Hộ quốc công Thượng Quan Thanh, ý đồ mưu phản, giết không cần hỏi!”
Tức là, ý đồ mưu phản của hắn mới chỉ tới cửa, phụ hoàng đã xuống thánh chỉ thắt cổ hắn rồi.
Đường Miện khó tin: “Sao lại như vậy?
“Sao ngươi biết thời gian ta sẽ làm phản?”
Người ngoài chỉ thấy, hắn hôm nay bị tước đoạt thân phận, Chử tam nương vì hắn nhận tội, người ngoài nhìn vào là như thế, nhưng bên trong nhiều người không hiểu, cái chết của Thượng Quan Tiên Dung có liên quan đến hắn, Thượng Quan gia cùng hắn đương nhiên đã chia cắt, không thể nào ủng hộ hắn, hắn làm gì còn điều kiện để tạo phản?
Cố Tu: “Thượng Quan Tiên Dung chẳng qua chỉ là một nữ tử ở giữa, làm sao ảnh hưởng đến kết minh của ngươi và Hộ quốc công. Nếu Hộ quốc công thật sự để ý đến tôn nữ yêu quý này, đã không bức nàng phải gả cho cữu cữu của mình, lại mất dần từng cái thai sinh đích tử.
“Ngươi cũng không phải là bởi vì bị buộc phải cưới chất nữ đã nhìn nàng lớn lên, bị buộc động phòng sinh hài tử, lại thấy nàng lần lượt mất thai, trong lòng vặn vẹo, mới để cho Chu Đạt bắt những nữ tử kia cho ngươi lăng ngược biến thái”
Đường Miện: “Ngươi đã biết từ trước?”
“Không khó đoán”, Cố Tu nói: “Những người quyền thế mắc kẹt trong vòng tròn quyền lợi, không có gì ngạc nhiên.
“Thượng Quan gia đã không còn đường lui, các ngươi cũng chỉ là bù nhìn tương hỗ qua lại với nhau, phải nương tựa vào nhau”
Hộ quốc công cũng kịp phản ứng, đây căn bản không phải là đoán được họ sẽ làm phản, mà ngay từ đầu, hắn đã cùng đế vương sắp xếp từng viên gạch, bắt đầu từ khi phế hoàng hậu dùng một cây trâm để đi ra, bàn cờ đã chuyển động, để cho bọn họ cảm thấy bọn họ nắm trong tay toàn bộ hoàng thành, có điều kiện tạo phản, bọn họ mới quyết định tạo phản.
Hộ quốc công rất khiếp sợ, trong ấn tượng của hắn, đương kim hoàng đế có tầm nhìn xa trông rộng, nhưng thiếu khí phách, không dám làm chuyện mạo hiểm.
Hắn lại dám đem phó thác toàn bộ tính mạng tài sản của mình lên một hậu bối như Cố Tu.
Phải biết rằng, coi như Cố Tu không có dị tâm, nhưng chỉ cần thời gian sai một chút, hoặc tính thiếu một khâu nào đó, đương kim hoàng đế cũng có thể gặp nguy hiểm.
Thánh ân dành cho hậu duệ trẻ tuổi này mạnh mẽ đến mức nào mà hoàng đế có thể giao phó mạng sống cho hắn ta?
Hộ quốc công quanh năm trấn giữ biên ải, từ 7 năm trước đã thường xuyên gửi thư hỏi thăm về Cố Tu, khi đó Thượng Quan gia đang ở đỉnh cao, trong triều đế vương muốn nuôi dòng chính cũng không ai dám đứng ra nói gì.
Lúc này bỗng nhiên Cố Tu xuất hiện, nghé con mới nhú đã làm một vụ án chấn động đến 6 vị đại thần trong triều, bắt ba thế gia cùng hơn một ngàn nhân khẩu.
Từ đó, hắn lọt vào mắt đế vương, từng bước giúp đế vương xây dựng một đội quân chính thống.
Việc đã đến nước này, Hộ quốc công cũng không nói nhiều, nắm chặt ngân thương trong tay: “Lão phu ngang dọc sa trường mấy chục năm, cả đời vì nước trấn giữ biên cương, hôm nay lão phu sẽ cùng hậu sinh ngươi quyết đấu sinh tử.
“Để xem lão phu có thể xông ra được hay không?”
Hắn vốn mang theo ba ngàn quân binh, cộng thêm bên trong hoàng cung có 3 ngàn canh phòng, 6 ngàn nhân mã, ai chết trong tay ai còn chưa biết được.
Huống chi ở Thiên đồng quan, hắn còn 10 vạn binh lính ở đó, chỉ cần có thể đi ra ngoài là vẫn có cơ hội lật mình.
Hộ quốc công vừa nói, tung người thúc ngựa, đạp tường nhắm thẳng vào Cố Tu.
“Hậu bối ta sẽ nghênh chiến!”
Cố Tu cầm lấy ngân thương bạc do thuộc hạ đưa cho, phi thân xuống đánh cùng Hộ quốc công.
Thẩm Tinh Ngữ bị tiếng hét chói tai đánh thức.
“Tạo phản tạo phản”
“Phế Thái tử mưu phản!”
“Bên ngoài đang đánh nhau”
May mắn, quân phản loạn kia chỉ nhắm vào Tuyên chính điện, không để ý đến chỗ ở của cung nga thái giám, bởi vậy trước mắt nơi này an toàn, đám cung nhân đang trao đổi thông tin cho nhau.
Thẩm Tinh Ngữ đầu óc ong ong, túm một tiểu thái giám lại hỏi: “Ở đâu?
“Bọn họ đánh nhau ở đâu?”
Tiểu thái giám trả lời: “Ở Huyền thiên môn phía tây”
Tâm trạng Thẩm Tinh Ngữ rất khẩn trương, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, nàng nhanh chóng chạy đến Triêu thiên các, lầu cao nhất bên đó cách không xa Huyền thiên môn, có thể nhìn được thế cục.
Nàng đặc biệt tìm những con đường thật vắng để đi, mỗi lần chọn đường đều áp sát tai xuống mặt đường nghe ngóng, chắc chắn trên con đường đó không có chém giết đánh nhau, tránh cho mình bị thương.
Không thể không nói, phương pháp này của Thẩm Tinh Ngữ khá đúng đắn, vòng vèo qua mấy con đường, nàng thuận lợi chạy đến Triêu thiên các, không đụng phải một trận chém giết nào, leo lên chỗ cao nhất, núp trong lan can nhìn sang.
Xa xa nàng nhìn thấy, ngân thương trong tay Cố Tu như một con rắn bạc, một phát quật ngã một người, từng hộ vệ bên người Đường Miện ngã xuống, hộ vệ Đường Miện thấy thế chạy qua chắn phía trước, ngân thương trong tay Cố Tu bay qua, khí thế như dời núi lấp biển, xuyên qua tim hai tên hộ vệ, giống như xâu kẹo hồ lô cuối cùng cắm vào vai Đường Miện, ghim hắn lên tường.
Con ngươi Đường Miện trợn trừng, nhìn hai thị vệ bị xuyên thủng tim, rồi ngước mắt lên, Cố Tu đi tới trước mặt hắn, đứng chắp tay.
Trên trán Đường Miện rỉ ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, tim thắt lại, nghe Cố Tu nói: “Chuyện thuỷ phỉ dưới nước có phải người của ngươi không?”
Hầu kết Thái tử lăn một vòng: “Không phải”
Cố Tu lại hỏi: “Ngươi động tới tỳ tử của thê tử ta, có phải Thịnh Như Nguyệt làm nội ứng?”
Thái tử: “Không phải”
Cố Tu: “Ngươi thèm muốn thê tử của ta?”
Thái tử: “Phải”
“Ngươi thật đáng chết!”
Hộ vệ mềm nhũn ngã xuống, ngân thương đâm thủng tim Đường Miện, ghim cả người hắn trên tường.
Cố Tu móc khăn trong ngực ra, chậm rãi lau vết máu trên tay rồi ném vào mặt Đường Miên đang trợn trừng chết không nhắm mắt.
“Đi Tuyên chính điện báo cho Cửu hoàng tử, nói hắn tới kết thúc chuyện trong hoàng cung và Thượng Quan phủ”
“Đại nhân, ngài đi đâu?” phó quan tưởng hắn vội đi giải quyết 10 vạn binh mã của Hộ quốc công ở Thiên đồng quan: “Ngài không trở về phục lệnh lại đi Thiên đồng quan ngay sao?”
Cố Tu: “Ta đi xử lý việc gấp, lát nữa quay về gặp bệ hạ phục mệnh”
- --
Trong phủ Cửu hoàng tử, Thịnh Như Nguyệt thức suốt đêm. Cửu hoàng tử cả đêm không trở về, trong cung truyền đến động tĩnh lớn, liên tưởng tới một ít hoạt động của Cửu hoàng tử gần đây, mơ hồ đoán được, tối nay bọn họ và Thái tử sợ là có một trận ác chiến, nàng lo sợ bất an chờ kết quả.
Điều nàng không nghĩ tới là, chưa chờ được tin tức của Cửu hoàng tử, nhưng lại gặp Song Thuỵ: “Cửu hoàng tử phi, thế tử gia mời ngài”