Từ chân núi nhìn về phía đỉnh núi, có bao nhiêu là cao xa, trong bóng tối, ngọn núi như được khảm vào nền trời đen.
Cả người Cố Tu toả ra một tầng khí lạnh, nhìn bóng người quỳ trên cao, nhỏ bé như một con mèo nhỏ.
Hắn đạp từng bậc thang, nhanh chóng chạy lên.
Bầu trời thẳm sâu, từng tầng mây cuộn lên chìm nổi giống như những đợt sóng dưới biển sâu, phủ tầng tầng lớp lớp lên đỉnh núi Thanh Mi.
Hẻm núi chìm đắm trong màn đêm sâu thẳm, giống như một con thú im lặng ẩn mình, đèn đuốc dưới chân núi như những con đom đóm, ánh sáng ấm áp nhỏ bé lập loè, chìm chìm nổi nổi.
Thẩm Tinh Ngữ đã vật lộn cả ngày không nghỉ, trán bị đập đến sưng đỏ, chỗ đầu gối đã sớm không còn cảm giác, lòng bàn tay cũng bị mài mất một lớp da, chỉ còn lại một hơi thở chống đỡ, thở ra toàn là sương trắng, chỉ còn 100 bậc nữa thôi.
A Điều một tay cầm đèn lồng, một tay đỡ cánh tay nàng cùng nàng chống đỡ.
Cách đó mấy bậc thang, Lưu Trùng Gia đứng quan sát như bức tượng, không có cảm xúc.
Bây giờ mỗi bước đứng dậy, toàn thân như rã rời, hai chân run rẩy, phải chống tay vào đất mượn lực mới đứng lên được.
Chiếc áo khoác màu trắng đung đưa trước mắt, Cố Tu chạy như bay từ dưới lên, nhìn từ phía sau, nàng như một cành liễu mỏng manh đung đưa trong gió lạnh.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Hắn tiến lên, đỡ lấy bàn tay trần của nàng trên bậc thang.
Ánh sáng yếu ớt của ngọn nến chiếu vào khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, nàng tưởng như mình đang trong mộng.
Bò suốt một ngày, vừa mệt vừa đói, cơ thể cứng ngắc, đầu óc cũng mơ hồ, nàng chớp chớp mi, tầm mắt hoảng hốt một chút, từ trong mê man tỉnh ra: “Gia, sao chàng tới đây?”
Có chút vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Mặt Cố Tu so với tuyết còn lạnh hơn mấy phần: “Ta hỏi, nàng đang làm cái gì?”
“Ta…”
Hắn rất hung dữ, thật ra Thẩm Tinh Ngữ khá là sợ hắn, lúc hắn nổi giận, trong lòng nàng hoảng sợ, nói chuyện nàng quỳ lạy dập đầu này thế nào vì nàng không muốn bị hiểu thành cáo trạng Tào thị với hắn.
“Nghe nói Bồ tát nơi này linh nghiệm, đến đây quỳ lạy có thể cầu xin cho phu quân cả đời không thay lòng đổi dạ”
Môi nàng so với tuyết còn trắng hơn mấy phần.
Trong lòng Cố Tu bừng bừng lửa giận, thở sâu một hơi mới nói: “Đã bảo nàng đừng suy diễn lung tung, ta đã nói sẽ không nạp thiếp, không phụ nàng.
“Bây giờ quay về cùng ta”
Thẩm Tinh Ngữ biết mình lại chọc cho hắn giận, thế nhưng một người là mẹ chồng, một người là phu quân, nàng biết phải làm thế nào.
Nàng có chút uỷ khuất, giọng nói mềm mỏng hy vọng có thể thuyết phục được hắn: “Ta leo gần xong rồi, không muốn lại thất bại trong gang tấc, nếu không lại phải leo thêm một lần nữa, chàng để cho ta leo nốt chỗ này được không?”
Trong mắt nàng, 100 bậc thang kia là cánh cửa cho con đường mới thênh thang nửa đời sau của bọn họ, nàng đã bò được 2900 bậc, làm sao lại từ bỏ khi chỉ còn 100 bậc này.
“Trừ chuyện này ra, ta sẽ không bao giờ làm trái ý chàng, thật đó”
Cố Tu là kiểu ra lệnh, cánh tay đưa tới muốn ôm nàng dậy: “Không được.
“Bây giờ quay về, phía mẫu thân để ta nói”
Thẩm Tinh Ngữ lại nhích sang một bên: “Hôm nay không leo xong, ngày mai ta phải leo lại”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng phủ một tầng lệ uỷ khuất, nhìn thì nhu nhược nhưng sau màn nước mắt đó là sự quật cường khác thường.
Hai người giằng co với nhau.
Mối quan hệ giữa nam tử và nữ tử là một ván cờ, ai yêu nhiều hơn luôn là người thua cuộc.
Thẩm Tinh Ngữ mềm lòng trước, trong mắt đều là thận trọng lấy lòng: “Gia, ngài ở đây chờ ta một chút, ta leo xong sẽ tới bồi tội với ngài”
Nàng chật vật run rẩy nhấc chân, đi vòng qua người hắn, đi ba bước, khuỵu gối thành kính cúi đầu về hướng tượng Phật:
“Quan Thế Âm nương nương trên cao, tín nữ Thẩm Tinh Ngữ cầu nguyện người phù hộ cho con và phu quân đời này vĩnh kết đồng tâm, vĩnh viễn không đổi”
Trán đập trên bậc thang, đầu gối quỳ xuống đất, bò lên ba bậc, lặp lại động tác đó.
“Quan Thế Âm nương nương trên cao, tín nữ Thẩm Tinh Ngữ cầu nguyện người phù hộ cho con và phu quân đời này vĩnh kết đồng tâm, vĩnh viễn không đổi”
Bên tai hắn là thanh âm cầu nguyện của Thẩm Tinh Ngữ, nhìn xuống dưới là 2900 bậc thang, từng bậc bằng đá đen giống như cái thang trời uốn lượn xuống đến vực thẳm, sương trắng bao phủ đã bị đạp thành một đường màu đen.
Ánh mắt Cố Tu so với vực kia còn đen hơn, trong đó là bão táp cuồn cuộn, giống như biển sâu đang đè nén, bày ra vẻ bình tĩnh.
Thẩm Tinh Ngữ đang muốn đứng dậy, chợt có người vượt qua nàng, tiến lên trước nàng ba bước, vén vạt áo quỳ xuống: “Nàng đứng im ở đó!”
Hắn quay lưng về phía Thẩm Tinh Ngữ, bày ra dáng vẻ nếu làm trái ý ta ngươi sẽ chết, giọng lạnh lùng cứng rắn ra lệnh. Thẩm Tinh Ngữ không hề nghi ngờ rằng, chỉ cần nàng động một cái, Cố Tu sẽ ném nàng từ trên này xuống.
“Thế tử gia, đây là chuyện của nữ quyến hậu trạch, ngài sao có thể như vậy”, trên mặt Lưu Trùng Gia cuối cùng cũng có vẻ hốt hoảng: “Ngài mau đứng dậy đi, ngài làm vậy là muốn giết chết nô”
Ngón tay Cố Tu chống ở hai bên thềm đá, mu bàn tay cong lên, sống lưng thẳng cúi xuống, lạnh giọng mắng: “Đi xuống”
Giọng hắn lạnh đến mức Lưu Trùng Gia rùng mình, không dám nói thêm lời nào.
Thẩm Tinh Ngữ đứng yên, ngẩng đầu nhìn hắn ba bước chín quỳ, leo đến bậc cuối cùng.
Một thân kim y Quan Thế Âm ở đại hùng bảo điện từ bi nhìn xuống chúng sinh.
Hắn không phải là người kính phật, ngay cả cắm nhang cũng đầy bất kính, hắn bẻ cây nhang thành hai khúc, vứt hơn một nửa xuống đất, chỉ cắm một đoạn bằng đầu ngón tay xuống lư hương, bước chân khiến mặt đất rung chuyển.
Cố Tu quay trở lại, bế Thẩm Tinh Ngữ xuống núi, bọc nàng trong chiếc áo khoác rồi cưỡi ngựa về phủ Trấn Quốc công.
Mặt hắn từ đầu đến cuối luôn căng cứng, việc đầu tiên khi quay về là phạt Đan Quế đứng trong hành lang hai tiếng, Lục Kiều đứng bên cạnh không dám thở mạnh, khi phủ y xé gấu váy dính máu chỗ đầu gối, Thẩm Tinh Ngữ cũng không dám kêu, răng cắn chặt, mắt mờ đi vì nước.
Phủ y kê đơn thuốc chống phong hàn, cùng một lọ cao để thoa lên vết thương.
Lục Kiều vừa định giơ tay ra nhận thuốc, một ngón tay thon dài đã cướp lấy trước.
Thô bạo rút nắp bình thuốc.
Lớp da trên đầu gối đã trầy trụa, lộ ra thịt đỏ hồng, khi thuốc được bôi lên, Thẩm Tinh Ngữ không kiềm chế được rít lên một tiếng.
“Ta còn tưởng rằng nàng không sợ đau”
Cố Tu dừng bôi thuốc, ánh mắt chuyển từ đầu gối lên mặt nàng.
Nước mắt Thẩm Tinh Ngữ rơi từng hạt như ngọc trai, người nghiêng về phía trước, ngón tay bám chặt vào tay áo hắn, giọng nói yếu ớt: “Ta rất đau, đầu gối đau, đầu cũng đau, chàng đừng hung dữ với ta nữa được không?”
Sắc mặt tái nhợt nhìn rất đáng thương, giống như con mèo nhỏ bị bệnh đang tìm kiếm sự an ủi.
Bộ dạng yếu ớt này giống như móc câu đâm vào tim hắn, cơn giận trong lòng Cố Tu dịu đi, ngón tay cầm bình thuốc trở nên trắng bệch.
Im lặng một lúc, giọng nói của hắn dịu đi một chút: "Chịu đựng thêm một chút nữa."
Thẩm Tinh Ngữ đã tìm ra một số quy tắc của Cố Tu, ví dụ như những yêu cầu nhỏ nhặt, hắn sẽ đáp ứng. Nàng nghiêng về phía trước, ôm cánh tay hắn, quả nhiên dù hắn không lên tiếng nhưng cũng không đẩy nàng ra, nàng nhắm mắt lại: “Chàng bôi đi”
Sau đó, khi cơn đau nhói lên, nàng siết chặt cánh tay hắn, thực sự cảm thấy dễ chịu hơn.
Thẩm Tinh Ngữ một ngày mệt nhọc quá độ, đầu óc đã nặng một mảnh, nhắm mắt ngủ thiếp đi. Cố Tu đặt nàng lên giường, đi xuyên qua bóng đêm đến Đông viện, Tào thị đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trước mặt là hai chung trà, dường như đang đợi hắn.
Đôi mắt đen nhánh của Cố Tu trầm tĩnh nhìn Tào thị, khẽ xoay chiếc nhẫn trên ngón tay.
Một sự yên tĩnh kỳ quái bao trùm hai mẹ con.
“Tinh Ngữ sao rồi?”, Tào thị phá vỡ sự im lặng trước.
“Không tốt lắm”, Cố Tu nói: “Bắt đầu sốt, sau sẽ còn nặng hơn”
“Vậy thì nằm nghỉ mấy ngày đi”, Tào thị bưng đến một ly trà: “Ta tự pha Mông đính cam lộ”
Cố Tu đưa tay nhận lấy, cầm tách trà nhưng không uống: “Là con không thích Thuý Nhi và Mai Nhi, không liên quan đến nàng”
Tào thị: “Ta biết”
Cố Tu: “Mẫu thân không có gì muốn giải thích với nhi tử sao?”
Lưu Trùng Gia cười híp mắt mở miệng: “Thế…”
Chữ “tử” còn chưa kịp nói, chén trà đã đập vào mặt bà ta, bắn vào tường, vỡ tung toé mảnh vụn cùng nươc trà khắp người bà, miệng la lên: “A!”
“Chủ tử nói chuyện, đến phiên một bà tử chen ngang vào sao?”
Giọng uy nghiêm lạnh lùng của Cố Tu vang khắp căn phòng: “Cút ra ngoài”