Thượng kinh có quá nhiều đại quan quý nhân, đất đai màu mỡ không đủ để chia cho bọn họ. Cho dù tài sản trên tay Thẩm Tinh Ngữ hiện rất khả quan, nhưng số lượng đất canh tác lại không nhiều, chất lượng cũng chỉ ở mức trung bình.
Thẩm Tinh Ngữ quyết định tập trung vào ngự điền.
Nàng muốn phát triển cả canh nông và chủng loại, chứ không chỉ làm ruộng đơn thuần. Bên này nàng đáp ứng được các điều kiện kỹ thuật và tư chất, đáp ứng nhận thầu ngự điền. Nơi nhận nhiệm vụ trông coi, vận chuyển cùng tiền lương là thương bộ ở dưới Hộ bộ, Thẩm Tinh Ngữ nhờ Duệ bối tử kết nối giao thiệp với ti nông của thương bộ.
Vương ti nông bên này kiểm tra tất cả các tài liệu, sờ râu một cái, nhìn Duệ bối tử đang ngồi bên cạnh uống trà, cười híp mắt nói: “Duệ bối tử, những giấy tờ này không thành vấn đề, hoàn toàn phù hợp, là loại gạo Yên chi này à?”
Nông hộ quản tá điền, cũng thường nhận thầu ngự điền nhưng bọn họ thường theo quy củ trồng gạo tẻ, gạo yên chi, chưa từng nghe thấy.
Còn gạo ngọc này là gì?
Số lượng nhận thầu không thấp, nếu trồng hư, cấp trên trách tội xuống sẽ không ổn.
“Như thông thường, loại gạo tẻ cũng rất tốt, khi nấu có mùi thơm, hạt hơi xanh rất đẹp, các quý nhân thích nhất loại gạo tẻ này.
“Còn về đất canh tác, cái gì mà loại đất nào thích hợp trồng lúa nào, nếu loại đất không tốt, không đủ để dùng trong cung, cấp trên trách tội xuống, ta với ngươi đều không tốt, phải không?”
Duệ bối tử nói: “Điều này Vương đại nhân không cần lo lắng, gạo yên chi này Bạch nương tử đã trồng thử 3 năm, là loại sản phẩm mới được cải tiến, đất ngự điền là thích hợp nhất để trồng gạo yên chi, gạo có màu phấn hồng. Trước đây thu hoạch không được nhiều lắm là vì chất lượng đất không đủ tốt, Bạch nương tử đã nghiên cứu ra một ít kỹ thuật, có thể trồng gạo này thành hai mùa, sản lượng có thể tăng gấp đôi, đây chính là công lao cực lớn”
Duệ bối tử tuy nói là hoàng tộc, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một hoàng thất nhàn tản, không có thực quyền. Vương ti nông ở quan trường đã 20 năm, sớm là người sành sỏi, chuyện tốt thì muốn chia một chén canh nhưng trách nhiệm thì một phần cũng không hề muốn gánh.
Việc này hoàn thành không có công lao gì lớn, nếu xảy ra chuyện, hắn nhất định sẽ bị khiển trách. Không có gì tốt mà lại phải gánh nguy hiểm, hắn có ngu đâu!
Huống chi, vị Duệ bối tử này dường như đắc tội quý nhân kia, hắn càng phải cẩn thận hơn.
Đem giấy tờ các loại đặt sang một bên, mặt lộ vẻ khó xử nói: “Bối tử, ngài cũng biết, ta chẳng qua chỉ là ti nông lục phẩm, ngự điền trồng cái gì, cấp trên đều có quy định, nếu không ngài tìm Thôi thị lang hỏi một chút xem?
“Nếu Thôi thị lang có công văn, thương bộ nên này nhất định sẽ hết sức phối hợp, hạ quan quả thật không tự làm chủ được”
Vương ti nông nói Thôi thị lang, chính là Hộ bộ thị lang, tổng quản của tổng Hộ bộ, bao gồm cả thương bộ, kim bộ cùng 17 bộ lớn nhỏ phía dưới.
Duệ bối tử cũng không phải lần đầu biết vụ đá bóng trên quan trường này, mím môi, lấy đồ lại: “Giấy tờ này để Bối tử đi tìm Thôi thị lang, ngày sau lại tới”
“Vâng”, Vương ti nông trên mặt cười cung kính: “Bối tử đi thong thả”
Hộ bộ có một vị thượng thư, hai vị thị lang, Thôi thị lang rất bận rộn, Duệ bối tử phải chờ rất lâu cuối cùng mới gặp được Thôi thị lang.
Trình bày nửa ngày, Thôi thị lang nhìn bộ hồ sơ lộ vẻ do dự nói: “Nông tang là gốc rễ của quốc gia, hạ quan cần thương nghị cùng Thượng thư đại nhân, cũng phải cho người đi khảo sát.
“Nếu đúng như bối tử nói, đây là chuyện ích nước lợi dân, hạ quan nhất định ủng hộ”
Duệ bối tử đương nhiên không ý kiến, nhìn Thôi thị lang phân công một đội đi kiểm tra gạo yên chi.
Thẩm Tinh Ngữ bên này tự mình đón tiếp đội kiểm tra xem loại gạo yên chi mình đã trồng, hôm sau Thẩm Tinh Ngữ đang chỉ huy người sửa xe chở nước, người kia tự mình đến cửa, bảo nàng mang một ít gạo yên chi đến gặp trực tiếp Thôi thị lang.
Thẩm Tinh Ngữ không suy nghĩ nhiều, gói mấy cây lúa gần chín vào chiếc khăn lụa rồi đi Hộ bộ.
Hộ bộ là nơi trông coi tài chính, một trong sáu bộ quan trọng của quốc gia, lầu các hiên ngang, ngoài cửa là hai con sư tử đá hiên ngang trấn thủ. Thẩm Tinh Ngữ đi theo người kia xuyên qua hành lang uốn lượn tới phòng khách của Thôi thị lang.
Phòng khách làm việc rất rộng rãi, chiếc bình phong bằng gỗ hoa lê ngăn cách thành hai gian, bên trong là chỗ tư mật dùng để nghỉ ngơi.
Thẩm Tinh Ngữ dường như ngửi thấy trong phòng có mùi cam quýt thoang thoảng, nghĩ có thể là mùi trên người mình nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Sàn nhà bằng gỗ sơn đỏ, hai bên có những chiếc ghế bằng gỗ lê dùng để tiếp khách, một giá sách dựa vào bức tường phía bắc, trên đó xếp đầy tài liệu, phía trước giá sách là một chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun, một nam tử chừng 40 tuổi mặc áo choàng đỏ thẫm, chắc là Thôi thị lang.
Thôi thị lang là đại quan tam phẩm, Thẩm Tinh Ngữ đã chuẩn bị tinh thần trước uy phong của quan lớn, không ngờ, Thôi thị lang như nghe thấy tiếng bước chân của nàng, lúc nàng bước qua hành lang đã đặt bút đứng dậy.
Vén quan bào, vòng qua án thư, vuốt râu, vẻ mặt ôn hoà nói: “Bạch nương tử phải không?”
“Là dân phụ.
“Dân phụ tham kiến…”
Thẩm Tinh Ngữ vén váy định quỳ xuống, Thôi thị lang đã bước nhanh tới cản lại: “Bạch nương tử mau đứng dậy, ngươi là một nữ tử yếu đuối mà lại có thành tựu chăm sóc nông tang như vậy, thật đáng kính nể, không cần hành lễ”
Thị lang mà dễ nói chuyện như vậy sao?
Từ xưa đến nay, dân gặp quan là phải quỳ, chỉ có tú tài có công danh mới được miễn quỳ, chưa nghe nói qua quan viên nào lại cho nữ tử miễn quỳ.
“Đa tạ đại nhân”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Trên mặt dân phụ có vết thương, không tiện gặp người, sợ làm bẩn mắt đại nhân, mạng này…”
“Không sao”, Thôi thị lang thập phần khoan dung: “Bạch nương tử ngồi bên này, nói thử xem ý tưởng của ngươi như thế nào”
Thẩm Tinh Ngữ ngồi xuống ghế, có hạ nhân tới pha trà, mắt Thẩm Tinh Ngữ chớp chớp, là mông đỉnh cam lộ.
Nàng không khỏi nhìn về phía Thôi thị lang, trà này hết sức trân quý, một hộp trà trên một trăm lượng, ngài đó dùng trà này để mời một dân phụ như nàng?
Nàng không tự chủ nâng chung trà lên, vén cái mạng ra một chút, nếm thử, nước trà bảy phần nóng, vừa đủ cho lá non ngấm mùi hương, không quá già cũng không quá non.
Nghĩ đến vị Thôi thị lang này là người hết sức hiểu trà.
Nàng uống hết chén trà, nói tạ ơn: “Trà này trân quý, đa tạ đại nhân chiếu cố”
“Nương tử không cần phải quá cẩn trọng như vậy”
Thẩm Tinh Ngữ chân mày cau lại, vị đại nhân này thật là… yêu dân như con?
Nàng đối với Thôi thị lang có thêm một phần cung kính, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, gạt đi một tia kỳ quái trong đầu, nàng đưa gạo tới cho Thôi thị lang nhìn, nói tường tận việc tính toán trồng lúa hai mùa vụ như thế nào.
Thôi thị lang trong mắt đều là tán thưởng: “Bạch nương tử đối với nông tác rất là tinh thông”
Thẩm Tinh Ngữ trong lòng có chút chột dạ. Thẩm Kỳ trước kia đã sớm có ý tưởng này, còn đang nghiên cứu sửa đổi, nếu Thẩm Viễn để cho ông thêm hai năm, Thẩm Kỳ hoàn thành ý định của mình, dựa vào đóng góp của ông sớm muộn cũng sẽ được phong tước vị, thành công không kém so với mẹ nàng.
Cha mẹ đều hết sức có bản lĩnh, cũng đều là người chỉ chuyên tâm vào công việc, nếu cha mẹ không dính vào những chuyện bẩn thỉu như vậy, phủ Túc thánh công tuyệt không đi đến bước đường này, nhất định lưu danh bách thế.
Đáng tiếc, những ý tưởng này của bọn họ chưa kịp hoàn thành, không thể công bố với hậu thế.
Nàng nhếch mép một cái, khiêm tốn nói: “Đại nhân quá khen”
Thôi thị lang lại hỏi thêm một số vấn đề, Thẩm Tinh Ngữ vui vẻ giải đáp hết, chẳng qua Thẩm Tinh Ngữ nhìn miếng đất mà mình nhắm đến, giá đã tăng gấp ba.
“Cái này…”
Thôi thị lang cười nói: “Bổn quan rất coi trọng cây mạ yên chi gieo được hai mùa, nhiều hơn một chút cũng không sao”
Vừa lúc này Thẩm Tinh Ngữ nghe thấy dường như có tiếng ho khẽ bị đè nén lại, rất nhẹ, nàng theo bản năng nhìn về phía bình phong.
Thôi thị lang ho khan một tiếng: “Hai ngày nay có chút cảm mạo”
Cặp mắt hoa đào tươi cười như dòng suối của Thẩm Tinh Ngữ dần dần cạn đi, lo lắng như băng tuyết dần bao phủ trong lòng nàng, để Thôi thị lang thả tay xuống án thư, nàng cầm lại tài liệu: “Xin lỗi đại nhân, dân phụ chợt nhớ, phần kỹ thuật còn một chút phải chỉnh sửa lại, tạm thời chưa đưa ngài được”
Nàng cầm lấy đồ của mình xoay người bước đi, giống như đằng sau có chó săn truy đuổi.
“Này,
“Bạch nương tử…”
Thôi thị lang hô lên ở phía sau, nhưng cũng chỉ là tiếng hô bối rối, không trách cứ nàng đem chuyện quốc sự làm trò đùa, cũng không ra lệnh cho người bắt nàng.
Thẩm Tinh Ngữ bước chân càng nhanh, tim nàng đập thình thịch.
Sự khác thường của Thư Nhàn, vẻ kỳ quái của Duệ bối tử hôm qua, tất cả lướt nhanh trong đầu nàng, rồi thái độ kỳ lạ của Thôi thị lang… là hắn sao?
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ lo lắng, nếu đúng là hắn, nàng lại phải đi nữa!
Duệ bối tử cũng phái người chú ý hết thảy mọi động tĩnh của Thẩm Tinh Ngữ, biết được Thẩm Tinh Ngữ vào Hộ bộ, vội vàng chạy tới, vừa tới cửa Hộ bộ đúng lúc Thẩm Tinh Ngữ bước ra.
Thẩm Tinh Ngữ nhìn thấy Duệ bối tử, trực tiếp xách váy chạy ra ngoài:
“Bối tử…”
- --
"Cố đại nhân... việc này?"
Thẩm Tinh Ngữ ra khỏi đại sản, Thôi thị lang bước tới sau bình phong: “Bây giờ phải làm thế nào?”
Cái ly trong tay Cố Tu vỡ vụn, hắn đứng dậy bước ra ngoài, chống vào khung cửa, nhìn bóng lưng chạy trốn của Thẩm Tinh Ngữ phía xa.
Giữa ánh sáng của trời đất, hắn giống như đang nằm mơ.
Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi hương cam quýt của nàng, rất nhạt, như có như không.
Hắn mím môi ho khan kịch liệt, sắc mặt trắng nhợt như tuyết.
Nàng vừa rồi là nhận ra hắn sao?
Cho nên mới chạy trốn nhanh như vậy.
Nàng không muốn gặp lại mình sao?
Bóng lưng Thẩm Tinh Ngữ vòng qua hành lang rồi biến mất, Cố Tu điểm mũi chân, bay thẳng lên mái nhà, hết thảy thu vào tầm mắt.
Lâu vũ hiên ngang rộng rãi, làn váy hoa sương của nữ tử như tầng mây, dưới chân là đôi giày thêu nhỏ, bàn chân của nàng cực kỳ nhỏ, không lớn hơn lòng bàn tay của hắn bao nhiêu, vô cùng tinh tế và mềm mại.
Nàng đi hốt hoảng, Cố Tu hoài nghi nàng muốn ngã.
Đột nhiên nàng vén váy, bước chân nhẹ nhàng chạy tới, làn gió mang theo thanh âm trong trẻo mềm mại của nàng: “Bối tử…”
Một ngụm tanh ngọt tuôn ra khỏi cổ họng, khoé miệng rỉ máu.
Có phải nàng còn cười với hắn không? Trái tim hắn trùng trùng đau xót, lại ói ra một búng máu.
Bọn họ chung sống hơn ba năm, 1.320 ngày, còn cuộc đời hắn thì trống rỗng.
Hắn ghen tị đến phát điên.