Hậu viện không yên, trên triều đình cũng tranh đấu không ngừng, nội các vì ngôi vị hoàng hậu mà tranh cãi không ngớt, trong đó bên Vinh trắc phi có tiếng to nhất.
Cửu hoàng tử cũng có chút nghiêng về Vinh trắc phi, xuất sinh hoa quý, là nhi nữ của tam phẩm nhạc thị lang, cũng không cao đến mức như nội các Thừa tướng, lại là hậu thế của văn gia thanh lưu, sau này sẽ không nảy sinh hộ quốc công ngoại thích lộng hành chuyên quyền.
Về quản gia, nàng cũng có khí độ cùng thủ đoạn của chính thất, năng lực cũng không kém.
Quan trọng nhất là nàng chỉ là một nữ lưu yếu đuối, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc lại ngăn cho hắn một mũi dao.
Thương thế nặng như vậy, hôn mê đã mấy ngày, nói cửu tử nhất sinh cũng không quá đáng, sáng nay mới tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt, xanh xao vì đau đớn.
Một người coi trọng tính mạng của người khác hơn cả bản thân mình, điều này khiến người ta cảm động.
Cửu hoàng tử ngồi bên giường, nắm tay Vinh trắc phi, nhớ tới khuê danh của nàng, ôn nhu dặn dò: “Hinh nhi, nàng phải nghỉ ngơi thật tốt, mau khoẻ lên, cô muốn phong nàng làm hoàng hậu, làm nữ tử tôn quý nhất thiên hạ”
Vinh trắc phi cảm động rơi nước mắt: “Điện hạ, những việc này là thiếp nên làm”
Trời xanh đối đãi với hắn không tệ, Cửu hoàng tử nghĩ, tuy hắn bị Thịnh Như Nguyệt phản bội, nhưng vẫn có người yêu hắn thật lòng, cùng hắn sinh tử.
Chỗ rách trong lồng ngực kia, dường như đã mọc da non, loại cảm giác này thật ấm áp.
Sờ bên má nàng: “Cô chính là muốn để nàng làm hoàng hậu của ta, để thương nghị cùng nội các, đợi lúc nàng khoẻ lại sẽ tổ chức đại điện phong hậu, chỉ tiếc…”
Hắn có chút tiếc nuối: “Không thể làm cùng lúc với lễ đăng cơ”
Vinh trắc phi: “Quốc sự làm trọng, điện hạ có lòng yêu thương như vậy, thiếp đã cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời này”
Giọt lệ cảm động từ khoé mắt rơi xuống, Cửu hoàng tử cúi xuống, tỉ mỉ lau nước mắt cho nàng, ân cần một hồi, tự mình bón thuốc cho nàng, nâng đỡ một lúc rồi mới rời đi.
“Điện hạ, Ngọc như cung nói là buổi tối làm chân giò hầm, mời ngài qua dùng bữa; Vân tảo cung bên kia cũng cho người tới mời ngài dùng trà trưa, còn có Bồng vân điện, Lan duyệt điện, buổi tối ngài đi cung nào ạ?”
Ánh mắt Cửu hoàng tử dời đi, bóp bóp mi tâm: “Tối hôm qua cô dùng bữa với ai?”
“Quá ngọ hôm qua cùng Bồng vân điện Lệ Thừa Huy dùng trà bánh, buổi tối dùng cơm với Giai phong nghi”
Cửu hoàng tử xoa xoa trán: “Kêu Lương đệ Chiêu Huấn chuẩn bị đi”
“Ngài muốn ngủ ở cung nào?”
Ngôi vị hoàng đế từ xưa đến giờ là một loại chinh phạt quyền lực, sự chuyển giao giữa cũ và mới khắp nơi đều là tâm tư quỷ quyệt và mưu mô toan tính.
Một hoàng tử thượng vị, sau lưng là không ít người ủng hộ đề cử, sau lưng mỗi nữ nhân hậu viện đều là một thế lực của nhà mẹ đẻ, mặc dù hậu cung không tham gia chính sự, nhưng bản thân thân phận của nữ nhân trong hậu cung cũng thể hiện cho sự vinh nhục cùng coi trọng của đế vương cho thế lực sau lưng người đó.
Hậu viện, cũng là một loại triều đình tranh đấu khác.
Mấy ngày nay hắn thấy quá nhiều triều thần, mưu tính quá nhiều, bây giờ hắn không muốn gặp ai, chỉ muốn an tĩnh ăn cơm rồi ngủ.
Đừng nói đến chuyện phong nguyệt, bây giờ ngay cả một lời thừa thãi hắn cũng không muốn nói, cũng không muốn cười, không muốn ai đó phải phí hao hết tâm tư để tìm chuyện chọc cười lấy lòng hắn, giống như ngay cả cảm giác ưu tư bi thương cũng bị cướp đoạt mất.
Hắn chỉ muốn một mình, sinh ra loại cảm giác không vui khi phải chia sẻ sự cô độc này cho người khác.
Nhưng lúc này, nữ nhân hoang mang bất an, muốn tìm một địa vị cao hơn thì có gì sai?
Không ai muốn chỉ làm mãi tiểu quý nhân tiểu mỹ nhân.
Không muốn phải cay nghiệt với ai, hắn nhàn nhạt nói: “Không ở lại cung nào”
Ngày xuân, mưa nói đến là đến, rơi trên mái ngói, rớt xuống nền gạch như tiếng châu rơi trên mâm.
So với tiếng mưa rơi, càng huyên náo hơn là tiếng cười như chuông bạc của Chiêu Huấn: “Điện hạ, thiếp chọc như vậy mà không buồn cười sao? Sao ngài không cười?”
“Thật buồn cười, nàng có lòng rồi”
“Chân mày ngài lúc nào cũng cau lại, thiếp biết tiên đế về cõi tiên, trong lòng ngài khó chịu, nhưng cũng phải bảo trọng thân thể, thiếp nghe nội quan nói, mấy ngày này ngài không để ý tới ăn uống, lễ đăng cơ sắp tới, ngài phải bảo trọng thật tốt mới được”
Làm đế vương, xung quanh bên người đều là loại quan tâm hiền hoà này.
Hoặc có thể đã nghe quá nhiều những lời quan tâm, vô số lần những câu nói như thế này, Cửu hoàng tử tự dưng sinh ra một loại chán ghét: “Cô biết, còn tấu chương phải phê, nàng sớm nghỉ ngơi đi”
“Điện hạ, có sấm đánh, hay là ngài chờ một lát đi…”
Cửu hoàng tử đi vào làn mưa bụi, giày ống bằng da dê dẫm lên nước mưa, bóng dáng in trên mặt nước đọng, nội quan kịp thời che dù trên đỉnh đầu hắn, một tiếng sấm vang dội bỗng nhiên đánh tới, trong nháy mắt chân trời trắng bệch.
Cửu hoàng tử đột nhiên nhớ tới, hình như có ai đó sợ sấm sét.
“Du trắc phi gần đây không mang đồ tặng tới sao?” lẫn trong tiếng mưa, nội quan nghe thấy Cửu hoàng tử hỏi.
“Không có”, nội quan trả lời: “Du trắc phi là người đàng hoàng, từ trước đến nay không tranh giành kiểu này”
Cửu hoàng tử bước chân đi về phía cung Thuý Vi, nội quan vội vàng khuyên nhủ: “Điện hạ, bên kia quá xa, giày ngài sắp ướt rồi, hay là ngài về điện trước, gọi Du trắc phi tới là được”
“Im miệng”
Gần đến giờ khoá cửa, Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện khiến lão mama giữ cửa sợ hết hồn, Cửu hoàng tử phất tay, ngăn một đàn cung nga hành lễ thỉnh an, hỏi hạ nhân mới biết, Du trắc phi đang ở phật đường trong thiền điện nhỏ.
Tiền vàng giấy bùng cháy, ngọn lửa soi sáng khuôn mặt Du trắc phi, khiến mặt nàng càng nhu hoà dịu dàng: “Tông nhi, hôm nay là sinh tế của con, nhân gian đang mưa như thác đổ, không biết dưới đất cũng có sấm sét gió tuyết hay không, nhưng mà có mẹ con ở đấy, sẽ chiếu cố cho con.
“Nếu chỉ có một mình con thì bơ vơ lắm, ta cắt cho con bộ quần áo, để con cũng có cái mặc”
Thịnh Như Nguyệt cùng Đường Tông trở thành cấm kỵ trong phủ Thái tử, khi còn sống có bao nhiêu tôn quý thì bây giờ có bấy nhiêu thê lương. Cửu hoàng tử hoảng hốt, chuyện này cũng mới chỉ xảy ra khoảng 10 ngày trước.
Hôm nay là sinh thần của nó.
Cách một lớp cửa chạm hoa, Cửu hoàng tử nhìn ngọn lửa rơi vào hoang mang, cho đến khi cung nga hoảng hốt kêu lên mới tỉnh hồn.
“Điện hạ!
“Trắc phi chẳng qua chỉ tưởng niệm người nhà một chút, không phải cố ý muốn chạm đến quy củ của ngài, ngài đừng trách nương nương”
Trước lễ đăng cơ, loại cúng tế này đương nhiên là vi phạm cung quy.
“Đi ra ngoài”, đôi môi mỏng của Cửu hoàng tử phun ra mấy chữ.
Cung nga cùng nội quan đi hết ra ngoài, trong phật đường chỉ còn lại Du trắc phi cùng Cửu hoàng tử.
“Điện hạ, thiếp vi phạm rồi, ngài phạt thiếp đi”, Du trắc phi quỳ xuống nhận tội.
Cửu hoàng tử chắp tay sau lưng, cằm căng cứng: “Biết là chạm đến cô mà còn làm như vậy?”
Du trắc phi lo sợ: “Vậy ngài phạt thiếp đi”
Lại len lén cúi đầu nhìn sắc mặt có chút giận của Cửu hoàng tử, không hề giống mấy kẻ mạnh miệng, dùng dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng hoặc cả người chính khí cãi lại hắn, nàng còn rất không có tiền đồ bồi thêm một câu: “Đừng quá nghiêm khắc có được không ạ?”
“Bây giờ mới biết sợ?”
Cửu hoàng tử trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng không thể hiện ra, vén áo choàng ngồi xổm xuống bên cạnh chậu lửa, ném một tờ tiền giấy vào trong: “Ta còn tưởng là nàng không sợ”
“Điện hạ là người đứng đầu thiên hạ, ai lại không sợ chứ”, Du trắc phi vừa nói vừa nghĩ, chậm rãi trả lời: “Thế tử phi trước đây đã từng nói với thiếp, trong lòng có suy nghĩ gì thì cứ nói thẳng ra, thiếp muốn ngài phạt nhẹ một chút nên mới nói vậy”
“Nói xem, vì sao lại đốt tiền vàng cho Tông nhi?”, hắn bất giác cười chế giễu: “Trong cung này, ai cũng biết hắn sinh ra không rõ ràng”
Ai mà không biết hắn bị đội cái nón xanh to như thế nào, mọi người đều tránh không kịp, nàng thì hay quá, ngay cả sinh tế của nó còn nhớ.
“Hay nàng cũng tin rằng nó nhất định là con của ta?”
“Thiếp không biết, cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy”, Du trắc phi nói: “Có điều trước đây đã từng ôm nó vào trong ngực dỗ dành, không muốn nó ở dưới đó phải khổ sở.
“Nếu như có thể, hy vọng nó được đầu thai vào một nhà tốt”
Lòng người cùng tồn tại hai kiểu trạng thái, một là dữ tợn, một là mềm mại.
Lúc hận có thể cứng rắn như một tảng đá, lúc mềm mại thì như nước.
Hai cảm xúc hoàn toàn đối lập nhau đó luôn song hành, dây dưa lẫn nhau.
Thịnh Như Nguyệt phản bội hắn là thật, nhưng đứa nhỏ kia dành cho hắn thân tình phụ tử cũng là thật.
Trong lòng Cửu hoàng tử như có một dây leo cuốn chặt, đến nỗi đang ưu tư cái gì, chính hắn cũng không rõ ràng được.
Hắn không keo kiệt đến nỗi một ít tiền vàng này cũng không cho được.
Hắn cầm đống tiền vàng giấy trong tay, trước khi cân nhắc suy tính thì đã ngồi xuống, theo bản năng thả vào ngọn lửa, tờ tiền giấy mềm mại bỗng nhiên như có sức nặng
Cửu hoàng tử không nói gì, Du trắc phi cũng không nói, hai người cứ như vậy ngồi cạnh nhau, tiền giấy hoá thành khói bay lên, lẫn với mùi đàn hương lan toả trong cung điện.
Hạt mưa vẫn liên tục rơi vào mái ngói không ngừng không nghỉ.
Trong không khí có mùi mưa ẩm ướt.
Ngày kế tiếp, Cửu hoàng tử cùng quần thần đánh cờ ba ngày, cuối cùng đem ngôi vị hoàng hậu cho Vinh trắc phi, Cửu hoàng tử tin tưởng, nàng có thể quản lý tốt hậu viện.
Vinh trắc phi ôm quyển trục thếp vàng nhìn đi nhìn lại, góc bên dưới là dấu ngọc tỷ đỏ chói, khoé mắt rưng rưng, môi nở nụ cười: “Điện hạ, đa tạ ngài”
Đây là một ngày trước lễ đăng cơ của Cửu hoàng tử, đợi ngày mai Cửu hoàng tử lên ngôi xong, thánh chỉ này sẽ công bố cho toàn thiên hạ.
Nhưng cuối cùng, Vinh trắc phi cũng không được hưởng thụ vinh hiển này.
Đêm đến, Cố Tu vội vàng vào cung.
Điện Cần Chính, Cửu hoàng tử ngồi trên ghế kim long, nhìn chằm chằm bản tấu vụ ám sát trong hoàng lăng kia, mờ mịt một hồi, trong mắt từ từ tụ lại hận ý, ngón tay siết chặt bản tấu, ngón cái ấn mạnh xuống, dường như dưới ngón tay đó không phải là tấu chương mà là kẻ đáng ghét đó.
“Tất cả những chuyện này, đều là nhạc gia tự biên tự diễn?” chính là vì ngôi vị hoàng hậu.
Ánh mắt Cố Tu nhìn xuống sàn nhà lát vàng: “Từ những gì mà thần tra ra được, thì đúng là như vậy”
Không gian yên lặng như chết, chợt tiếng đồ sứ vỡ tan!
Vì sao lòng người lại đáng sợ như vậy.
Lúc nguy nan đem cả mạng mình ra đánh cược cũng trở thành âm mưu.
“Tra!
“Tra cho ta!” Cửu hoàng tử nghiến răng thốt lên.
Thiên tử nổi giận, thiên hạ đổ máu.
Ngày kế, nghi thức đăng cơ trang trọng kết thúc, tân đế vương ban xuống đạo thánh chỉ thứ nhất, chính là lập Du trắc phi làm hậu.
Một chúng đại thần choáng váng.
Lúc trước nói đến xuất thân nô tỳ của Du trắc phi, để làm trắc phi đã là một ngoại lệ, thế nào mà còn làm tận hoàng hậu?
Huống chi, từ phủ Trấn Quốc công vừa có một biểu cô nương Thái tử phi mới chết, bây giờ thế nào lại có thêm một hoàng hậu nô tỳ?
Nội các cùng tất cả triều thần đều hết sức phản đối, thánh chỉ đầu tiên đã gặp nhiều trở lực như vậy, Cửu hoàng tử tức giận mặt xanh mét:
“Ngươi cũng cho là trẫm không nên lập Du trắc phi làm hậu?” Cửu hoàng tử trên mặt như có hàn băng, hỏi.
“Ở phương diện lý trí, Du trắc phi nói về xuất thân hay năng lực đều không thích hợp”, Cố Tu nói thật, dừng lại một lúc rồi chuyển giọng: “Nhưng nếu về giá trị tinh thần, thần thấy Du trắc phi phù hợp nhất”
Cửu hoàng tử kinh ngạc: “Ngươi nói thế nào?”
“Nội tử biến mất mấy năm, bệ hạ trước kia luôn khuyên thần buông xuống, tìm một người tướng mạo gia thế tốt để thành hôn, hoặc là tìm một thị thiếp hợp khẩu vị, vẫn hơn là cô độc một mình.
“Nhưng ta cũng giống như ngài, thường thấy lòng người quỷ quyệt, tất cả đều có mưu tính, gặp chuyện gì trước hết đều nghi ngờ, không biết còn cái gì để có thể tin.
“Trên đời này nữ tử ngàn ngàn vạn, nhưng rơi vào trong lòng ta chỉ có một người, chỉ có duy nhất Thẩm Tinh Ngữ, thần không muốn bất kỳ nữ tử nào làm ô uế chuyện đó”
Cửu hoàng tử tràn đầy đồng cảm: “Trẫm thật sự sợ những nữ tử thông minh đó, còn Đan Quế, nàng rất tốt.
“Đây có phải là nguyên nhân ban đầu mà ngươi đưa người đến bên cạnh ta không?”
“Đúng vậy”, Cố Tu nói: “Du trắc phi bị ảnh hưởng từ nội tử, tính tình hai người khá giống nhau, lúc nội tử xảy ra chuyện, thần tỉnh ra rất nhiều đạo lý.
“Con đường đế vương khổ cực cao lãnh, thần nguyện điện hạ có thể có cách quay về bản chất của mình”
Nói mấy câu này, Cố Tu không nhịn được lại ho khan, lúc này mới đưa lên đơn từ chức chính thức của mình: “Bệ hạ, hôm nay ngài đã lên ngôi, không cần thần nữa, thần cần phải đi điều dưỡng thân thể”
Cửu hoàng tử liếc qua sắc mặt tái nhợt của Cố Tu, cuối cùng gật đầu, một tay đặt lên vai hắn: “Thân thể này của ngươi nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, đợi ngươi khoẻ mạnh trở lại, vị trí bên cạnh trẫm vĩnh viễn dành cho ngươi”
Cố Tu lại nói: “Ý chỉ đại xá thiên hạ kia…”
“Ta biết ngươi vì việc này mà”, Cửu hoàng tử cười nói: “Nội các hôm nay sẽ truyền ý chỉ xuống, tước vị của Thẩm Kỳ sẽ không bị thu hồi”
Năm Khánh Trinh đầu tiên, tân hoàng lên ngôi, ban lệnh đại xá thiên hạ, vụ án của Bạch Nguyên cuối cùng cũng được làm rõ ràng.
Thẩm Tinh Ngữ sờ vào con dấu đóng trên bản án Bạch Nguyên, đầu ngón tay như có lửa.
Nhất đẳng Lộc đỉnh công vốn sầm uất náo nhiệt, giờ giống như sương sớm tan đi, Cố Tu chỉ để lại mấy lời nhắn cho Lục Kiều, nếu Thẩm Tinh Ngữ hỏi tới, chỉ nói hắn đi tìm giải dược.
Một chiếc xe ngựa đơn giản, không có nhiều hành lý, Cố Tu mang cơ thể bệnh tật, lẳng lặng nhìn Triêu Huy viện hồi lâu, cuối cùng bỏ lại tất cả sau lưng, bước lên xe.
Trên cổng thành, một bóng người xinh đẹp đứng nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần.
Duệ bối tử hỏi: “Không đi tiễn hắn một chút sao?”
“Không”, Thẩm Tinh Ngữ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa: “Hắn cả đời cố chấp với quyền thế, tính tình cao ngạo, sẽ không thích để người ta nhìn thấy vẻ chật vật của hắn”