Nàng giống như đang xem xét rất cẩn thận, lãnh đạm nói: “Ta thấy những cô nương này đều thật tốt, ngươi cưới ai cũng đều tốt cả”
Ngay cả chân mày cũng không gợn, giọng nói nhẹ nhàng bình thản, không ai có thể nghĩ được rằng nàng đang đàm luận cho tiền phu quân tục huyền, giống như chuyện của một người xa lạ.
Giọng nàng bình tĩnh, ánh mắt bình thản đều là những mũi kim đâm sâu vào lòng hắn.
Vì sao nội tâm hắn dậy sóng mãnh liệt, còn nàng lại cứ ôn hoà yên lặng như vậy?
Khi người ta đau lòng tột độ, họ thích đâm kim vào tim người khác.
Trong lòng hắn càng đau, nụ cười trên mặt lại càng ung dung, nhếch môi nói: “Trong tay nàng là bức hoạ đích tôn nữ của nội các các lão Trần đại nhân, năm nay 16, là một trong hai nữ tài tử đệ nhất kinh thành. Tay không rời sách, văn thơ đều tốt, hạ bút thành văn, một vài tác phẩm của nàng được lưu trong thư viện hoàng thất, bàn về lễ nghi khuê tú, bệ hạ từng khen nàng là đứng đầu khuê tú kinh thành”
Cố Tu cầm một bức hoạ khác, đặt chồng lên tay Thẩm Tinh Ngữ: “Đây là tôn nữ của Quang lộc đại phu Liễu đại nhân, năm nay 17, giỏi về vẽ, nghe nói nàng hết sức mỹ mạo, lúc 14 tuổi từng có một công tử đại gia may mắn nhìn thấy dung nhan nàng, lập tức mắc bệnh tương tư, bất quá hơn một tháng, buồn bực mà chết…”
Nam nhân thao thao bất tuyệt về những mỹ nhân này: “Nhiều mỹ nhân như vậy, muốn tài có tài, muốn dung mạo có dung mạo, quá khó khăn để chọn.
“Nàng cảm thấy ta chọn ai thì thích hợp?”
Ở chỗ Thẩm Tinh Ngữ không nhìn thấy, trong tay áo thêu hình cành trúc, hai tay hắn siết chặt, căng cứng như cây cung đã kéo đến cực hạn.
Hắn cố hết sức muốn bắt được một tia không cam lòng hoặc tức giận của Thẩm Tinh Ngữ, đáng tiếc, thần sắc của nàng vẫn nhàn nhạt, ngón tay trắng nõn chỉ vào tôn nữ của Trần đại nhân, phân tích:
“Trần cô nương đi,
“Ta từng đọc qua thơ của nàng, rất có tài khí, thể hiện tấm lòng nhân ái trắc ẩn, chắc tính tình rất mềm mại, ngươi tính khí không tốt, vừa vặn bổ sung được cho ngươi”
Cố Tu: “Nàng thật cảm thấy ta cưới nàng ta là tốt?”
“Đây chẳng qua là ý kiến của ta”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Tốt nhất vẫn nên gặp nhau một chút, cũng phải để cho ngài có cảm giác”
“Nàng thật là rộng lượng!” Cố Tu nghiến răng, ánh mắt khoá chặt vào nàng: “Nàng biết ta tục huyền có ý nghĩa gì không?”
Câu hỏi này thật kỳ quái, nàng lớn như vậy, không lẽ không biết tục huyền là gì.
Nàng ngước mắt lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt như thiêu như đốt của Cố Tu, luống cuống nhìn đi chỗ khác, gật đầu nói: “Ta sẽ gửi lễ mừng thật lớn”
Trước kia, nàng không phải ngay cả việc mình dùng tỳ tử nàng cũng khó chịu sao?
Cố Tu vươn tay ra, chống trên mặt bàn: “Ta tục huyền, tức là cùng nữ tử kia tạo thành một gia đình mới, nàng ta sẽ vào ở trong sân viện của nàng, dùng hạ nhân của nàng, thay thế mọi thứ của nàng, dần dần xoá hết tất cả mọi dấu vết của nàng.
“Bao gồm cả ta, sẽ giống như đã từng với nàng, cởi hết quần áo, nằm trên giường, hôn nhau, làm những chuyện thân mật nhất.
“Nàng vẫn còn muốn ta tục huyền?”
Mặt Thẩm Tinh Ngữ nóng như lửa đốt, may mà có mạng, đối phương không nhìn thấy, sự xấu hổ lúng túng khiến cho nàng không phân biệt được những suy luận bên trong này, ho khan một tiếng: “Ngươi cưới tân phụ, những thứ đó cũng nên làm”
“Thẩm Tinh Ngữ!” Bàn tay hắn đập lên mặt bàn, thô bạo cắt ngang lời nàng, hai mắt dán chặt vào nàng, đáy mắt đều là lệ quang, trên mặt lại là một tầng băng lạnh.
Rõ ràng hắn muốn mình giúp hắn chọn, chọn được rồi hắn lại mất hứng, Thẩm Tinh Ngữ nhận ra nguy hiểm, người nghiêng về phía sau: “Trong nhà dân phụ còn có việc, xin cáo lui”
Nàng muốn xoay người rời đi, Cố Tu vươn người qua án kỷ, túm lấy cánh tay nàng, kéo vào trong ngực, thô bạo cắn lên môi nàng qua lớp mạng che mặt.
“Bang” một tiếng, một bạt tai rơi xuống, trên gò má hắn xuất hiện 5 vết ngón tay đỏ bừng.
Cố Tu khó tin dừng lại, quên cả phản ứng, giống như pho tượng bất động, ánh mắt thật sâu nhìn nàng.
Thẩm Tinh Ngữ chống người đứng dậy, lui về sau một bước, ánh mắt lạnh như băng: “Đại nhân, xin tự trọng.
“Duyên phận của chúng ta đã hết.
“Trần cô nương rất tốt, đây sẽ là một mối nhân duyên tốt, dân phụ cung chúc phu thê đại nhân cầm sắt hài hoà, con cháu đầy sân”
“Thế nào là duyên phận đã hết?” đầu hắn hoàn toàn căng thẳng, xé nát vụn bức hoạ của Trần cô nương, tung những mảnh vụn lên trời, giống như ngày tuyết rơi nhiều hôm đó, lúc vụn giấy rơi lả tả, Cố Tu đột nhiên đứng dậy: “Chúng ta không phải chỉ cãi lộn thôi sao?
“Tại sao chỉ cãi lộn mà phải chia tay?
“Chưa từng thấy phu thê nhà ai vì cãi lộn mà chia tay.
“Nàng nói, nàng ái mộ ta, tại sao lại không thích người mà nàng yêu nhất?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Không phải cãi lộn, chúng ta đã phân tách hơn 3 năm rồi.
“Ta thật sự đã không còn thương ngươi,
“Con người đều phải nhìn về phía trước, ngươi hãy quên ta đi”
Hơn một ngàn ngày đêm, hắn đã nghe qua vô số lần người ta nói nàng đã chết, hắn không tin, một mình hắn đối đầu với cả thế giới, dùng tất cả khí lực chỉ để tìm nàng.
Bây giờ hắn tìm được, nàng dùng một câu “ta thật sự không còn thương ngươi” để chấm dứt.
Vậy những cố gắng kia của hắn là gì?
Cố gắng thành vô ích, mất mát đó không ai chịu nổi!
Nội tâm hắn dâng trào một ngọn lửa, đốt cháy lục phủ ngũ tạng, mỗi giọt máu đều sôi lên.
“Ba năm đó, mỗi đêm ta đều nằm mơ thấy nàng, nàng bảo ta làm sao quên?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Thời gian, thời gian là phương thuốc lãng quên tốt nhất, mới đầu sẽ khó khăn một chút, thời gian lâu dài, tất cả mọi thứ rồi sẽ quên”
Cố Tu: “Nàng có thật lòng yêu ta không?”
Thẩm Tinh Ngữ trong đầu thoáng qua khoảng thời gian đó, trong mắt nàng chỉ có hắn, mơ hồ có một màng lệ mỏng, con ngươi xinh đẹp giống như trái bồ đào rửa qua nước: “Đã từng, yêu ngươi là điều quan trọng nhất ta từng làm trong đời, là chuyện thuần khiết nhất”
Cố Tu không hiểu, nếu như nàng yêu sâu như vậy, vì sao có thể dễ dàng buông tay?
“Nàng mất bao lâu để quên ta?”
Bao lâu?
Thẩm Tinh Ngữ cẩn thận nhớ lại, nàng cũng không nhớ rõ, lúc đầu mới bỏ trốn, nàng phải đối mặt với vấn đề sinh tồn, mỗi ngày đều phải nghĩ đến chuyện làm sao trốn được sự truy xét, làm thế nào để duy trì sinh kế, thỉnh thoảng có lúc nhớ tới hắn, trong lòng đều là khổ sở, căm hận, không cam lòng.
Thấy hắn cố chấp như vậy đi tìm mình, trong lòng nàng lúc đó cũng có chút vọng tưởng, có phải mình rất quan trọng đối với hắn hay không.
Có lẽ khi nghe hắn nói muốn đánh gãy chân mình, hoặc là chính tai nghe thấy Thái tử nói mọi thứ đều là tính toán, có lẽ biết là hắn đánh một sợi dây chuyền để trói mình lại, có lẽ là nghe được hắn có niềm vui mới, từ từ từng chút một, trong lòng nàng không còn gợn sóng nữa.
Lúc nàng sợ bóng tối không còn nghĩ đến chuyện trốn vào trong ngực ai nữa, mưa gió tới cũng tự nghĩ biện pháp đối mặt.
“Ước chừng một năm đi”
“Rất nhanh”
“Không!” Cố Tu trợn mắt nhìn nàng: “Ta với nàng không giống nhau!
“Vì cái gì nàng cho rằng nàng có thể quên thì ta cũng có thể quên?
“Ta thích một người thì cả đời không thay đổi, cũng sẽ không quên”
Thẩm Tinh Ngữ lui về sau một bước: “Ta đã quên, cũng không muốn làm phu thê với ngươi nữa. Ngươi quên hay không đều không có ý nghĩa, chỉ tự làm mình thống khổ thôi.
“Dân phụ chúc đại nhân cưới được giai nhân, con cháu đầy nhà”
Nói xong nàng không nhìn hắn, xoay người đi ra ngoài, gấu váy bay bay giống như áng mây không thể nắm bắt được.
Cố Tu nhắm mắt, giọng nói rét lạnh: “Vậy còn nàng?
“Nàng sẽ chọn ai? Duệ bối tử?
“Nàng có tin không, nếu nàng chọn hắn, ta sẽ róc thịt hắn!”
Thẩm Tinh Ngữ dừng bước: “Ta tin, ngươi quyền cao chức trọng, ta tin cái gì ngươi cũng có thể làm.
“Nhưng ta cùng hắn không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ.
“Ta sẽ không tái giá,
“Ngươi có thể yên tâm”
Thẩm Tinh Ngữ nói xong câu này, tiếp tục bước chân đi ra ngoài.
Nàng tình nguyện sống một mình cũng không nguyện ý trở về bên cạnh hắn, Cố Tu hôm nay mới biết, nàng có thể nhẫn tâm như vậy.
Cố họng trào lên dòng máu ngọt, máu tươi rỉ ra bên khoé miệng, hắn lại ọc ra một bụm máu lớn.
- --
Thẩm Tinh Ngữ đi xuyên qua hành lang dài của cung điện, ngay khi nàng chuẩn bị đến cổng Thừa Thiên, Kỳ Vận đột nhiên xuất hiện, chặn đường:
“Nương tử, chậu mẫu đơn cống phẩm ở Đông cung chúng ta có chút vấn đề, sợ là không sống nổi, nghe nói nương tử giỏi trồng hoa, phiền đi cùng nô qua Đông cung xem một chút”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn đằng sau Kỳ Vận, chừng mười tiểu thái giám xếp thành hai hàng, rất oai phong.
Đây không phải là mời, ngược lại giống như ép buộc, nàng cũng rất lâu rồi chưa gặp qua Thịnh Như Nguyệt.
Thẩm Tinh Ngữ búng ngón tay một cái: “Được”
Thẩm Tinh Ngữ theo Kỳ Vận đi qua mấy con đường lát gạch, vào Đông cung, sau khi đi xuyên qua mấy hành lang uốn lượn, vào một gian phòng trồng hoa.
“Chính là bụi cây này”
Giữa đống hoa quý, Kỳ Vận chỉ vào một chậu mẫu đơn rất lớn: “Chậu hoa này là Thái tử đích thân mang đến mừng sinh thần Thái tử phi, Thái tử phi của chúng ta hết sức yêu quý, mỗi ngày đều muốn đến ngắm, hôm nay hình như bị bệnh.
“Nương tử có bản lãnh cứu được chậu hoa này không?
“Thái tử phi của chúng ta nói, nếu nương tử cứu được chậu cây này, sẽ có trọng thưởng”
Thẩm Tinh Ngữ kiểm tra chậu hoa nói: “Bụi hoa này đã hư hết gốc rễ, sợ là rất khó cứu sống được”
“Nương tử ý nói bụi cây này chỉ có thể chờ chết phải không?” Kỳ Vận nói.
Thẩm Tinh Ngữ trả lời: “Nếu bộ rễ của chậu hoa bị thối thì không ai có thể cứu được, ta chỉ có thể dùng một số xảo thuật để tốc độ thối rữa chậm lại một chút, sống thêm được mấy ngày”
Kỳ Vận nói: “Vậy làm phiền nương tử cứu vãn một chút, có thể sống thêm mấy ngày thì sống mấy ngày”
Thẩm Tinh Ngữ nói ra những thứ mình cần, Kỳ Vận rất nhanh đã chuẩn bị xong, Thẩm Tinh Ngữ dùng xẻng nhỏ từ từ xúc đất từ bên rìa, trong lúc không tiếng động, Kỳ Vận đã dẫn mọi người rút lui hết, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Tinh Ngữ.
Chiếc giày thêu gắn hạt trân châu cực lớn bước qua cửa phòng, chậm rãi đi tới: “Tẩu tử, đã lâu không gặp”
Thẩm Tinh Ngữ cầm xẻng đào đất trong tay, xoay cổ ra nhìn, Thịnh Như Nguyệt mặc một chiếc váy hoa thêu chỉ vàng, trên tóc mai là chiếc trâm phượng bảy đuôi toả ánh sáng khiếp người, trên tay cầm chiếc quạt, yêu kiều mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tới.
Hữu hảo tựa như năm đó ở phủ Trấn Quốc công, các nàng ngồi chung trên giường, uống trà, nói chuyện phiếm.