Nước dâng đầy trong mắt, nhưng lại quật cường không để rơi ra, đôi mắt như trái bồ đào nhìn hắn đầy mong đợi.
Một đám mây đen ở cuối chân trời, có vẻ như sắp có mưa lớn, một trận gió thổi qua làm lung lay tấm giấy dâu che cửa sổ, sợi tóc lay động, cánh hoa lạc thần rơi đầy trên váy nàng, nàng vẫn không hề để ý.
“Có được hay không?”, nàng dùng hết khí lực cầu xin hắn.
Cố họng Cố Tu khẽ động: “Ta…”
“Tẩu tử”
Thịnh Như Nguyệt vội vã đi tới, phía sau là hạ nhân đang đè Dẫn Cát.
Nàng ra vẻ khuất tất: “Biểu ca, hay là giao Dẫn Cát cho ca xử lý đi, giải đến Đại Lý tự, dùng qua hết các hình phạt một lần, có vậy tẩu tử mới yên lòng”
Tào thị cũng đuổi theo ra: “Hoang đường, chuyện đã rõ ràng, làm gì có chuyện vì tỳ nữ vụng trộm mà đi tra hỏi chủ nhân?”
“Di mẫu”, Thịnh Như Nguyệt cắt ngang: “Con vốn là một cô nhi, từ nhỏ đến lớn, ăn mặc đồ dùng đều là của phủ Trấn Quốc công, chỉ cần tẩu tẩu cùng biểu ca hoà hảo như cũ, những thứ này là chuyện con nên làm.
“Có điều tẩu tẩu, dụng hình với Dẫn Cát xong, hy vọng ngươi bỏ qua được chuyện này, cùng biểu ca sống thật tốt, có thể để tâm đến di mẫu nhiều hơn, di mẫu không khoẻ, hôn sự của ta cũng sắp đến gần, ta hy vọng ngươi cùng mẫu thân sống cùng nhau thật tốt”
Trái tim Tào thị nhói đau, nữ hài do bà tự tay nuôi lớn, dù không phải nữ nhi ruột thịt nhưng so với nữ nhi ruột thịt còn thân thiết hơn.
Mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến bà.
Bây giờ rõ ràng bị chỉ trích oan uổng, vì bà mà tạm thời nhân nhượng Thẩm Tinh Ngữ vì lợi ích toàn cục.
“Ngươi rốt cuộc muốn Dẫn Cát cung khai cái gì?” bà tức đến phập phồng cả ngực: “Ngươi muốn nghe là Như Nguyệt đứng sau xúi giục, xúi giục người của nàng bạo hành tỳ nữ của ngươi phải không? Được, ta bây giờ cho ngươi được như ý nguyện.
“Dẫn Cát, ngươi nói đi, nói rằng ngươi được biểu cô nương ra lệnh giữa ban ngày ban mặt, lột tỳ nữ yêu thích nhất của thiếu phu nhân, tránh tất cả mọi người, mang tới chỗ ngươi ở, bạo hành cả người đều đầy vết thương.
“Bây giờ, một chữ cũng không được bỏ sót, lặp lại một lần cho thiếu phu nhân nghe”
“Đủ rồi!”
Cố Tu lạnh giọng: “Ta nói các người quay về.
“Dẫn Cát lập tức đánh chết, ai cũng không được nói thêm một chữ”
Bàn tay nắm vạt áo của Thẩm Tinh Ngữ từ từ buông xuống, người mềm nhũn, không còn sức lực.
Thịnh Như Nguyệt mím môi, đỡ Tào thị: “Di mẫu, con đỡ ngài trở về”
Tên tay chân trùm bao bố lên đầu Dẫn Cát rồi lôi xuống, những tên côn đồ này vai u thịt bắp, chỉ cần đánh vào chỗ hiểm mấy cái, Dẫn Cát sẽ mất mạng.
A Điều cả đời sẽ mang tội danh yêu đương vụng trộm, đầu óc Thẩm Tinh Ngữ ong ong, trước mặt nàng là những vết thương chói mắt trên người, là bà câm với ánh mắt dịu dàng đang ra từng dấu tay: “Tiểu thư, ngươi phải chiếu cố thật tốt A Điều, coi nàng giống như tỷ tỷ ruột thịt”
Không được!
Gánh trên lưng tội danh như vậy, nửa đời sau của A Điều sẽ sống không bằng chết.
Nếu như nàng không thể làm chủ cho A Điều, vậy thì ai có thể làm chủ thay cho nàng?
Thẩm Tinh Ngữ thông suốt, từ trên đất đứng dậy, cao giọng nói với bóng lưng của Thịnh Như Nguyệt: “Như Nguyệt, ta không phải hoài nghi ngươi, ta biết nói ra điều này ngươi không tin, ta chỉ muốn tra rõ chân tướng, cho A Điều một cái công đạo”
Giọng Cố Tu lạnh hơn băng: “Ta nói đủ rồi!”
Thẩm Tinh Ngữ hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Cố Tu: “Thế tử phi Trấn Quốc công đúng là không có lập trường để tra chuyện này.
“Gia, chúng ta hoà ly đi.
“Ta mang A Điều đi, giao Dẫn Cát cho ta”
Tào thị cùng Thịnh Như Nguyệt quay đầu, vẻ không tin nổi.
Thiếu nữ mặc bộ sa mỏng đạm bạc, dáng người gầy yếu, gương mặt trắng tinh như không vương bụi trần, tinh khiết như tiên tử hạ phàm, ở nhân gian đủ rồi, bây giờ phải quay về trời.
Cố Tu hỏi từng từ: “Nàng vì một tỳ nữ, muốn cùng ta hoà ly?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Phải”
Yên lặng như chết.
“Nàng cho nàng là ai?” Cố Tu bước hai bước, đứng trước mặt nàng. Hắn vốn cao, Thẩm Tinh Ngữ chỉ đứng đến cằm, bóng dáng hắn từ trên cao áp xuống, cảm giác mười phần áp bức: “Dựa vào một cái chức vị Huyền chủ tam phẩm, một cái bài vị phủ Túc thánh công, rời khỏi phủ Trấn Quốc công, nàng cho là nàng có thể sống sót được sao?”
“Ngài có thể tra được cái gì?”
“Nếu như bây giờ, ngay trước mặt nàng, ta đánh chết Dẫn Cát, nàng có thể làm được gì?
“Còn chưa động thủ, ngươi chết rồi sao?” Cố Tu trừng mắt nhìn ra sau, Song Thuỵ tự mình động thủ.
Đầu Dẫn Cát như quả dưa hấu mùa hè, vỡ vụn, nước là máu, thịt là vỏ dưa.
Thuộc hạ mang ghế tới, Cố Tu thoải mái ngồi xuống thưởng thức hình ảnh này, hắn ấn Thẩm Tinh Ngữ ở trên đùi, kẹp chặt cằm nàng, bắt nhìn thẳng vào cảnh máu tanh: “Nhìn xem, nếu ta không phóng túng nàng, nàng không làm được gì hết.
“Chỉ có thể nhìn thấy hắn vỡ đầu, chảy máu, cho đến khi… chết hẳn!”
Tiếng nói hắn rơi xuống, Song Thuỵ cầm cây gậy, chọc xuống đất, máu chảy theo đường nét của cây gậy trên đất, còn có da thịt người: “Gia, đã chết hẳn”
Cả người Thẩm Tinh Ngữ run cầm cập, đôi môi mỏng của hắn hờ hững phun ra như có như không: “Thí dụ như lúc này, người dưới cây gậy đó là A Điều, nàng cho là nàng có thể làm được gì?”
Thẩm Tinh Ngữ cứng đờ, máu như đông đặc lại, giọng vì quá kinh sợ mà trở nên khàn khàn: “Đừng…”
Cố Tu ra lệnh cho Song Thuỵ: “Còn chờ cái gì?
“Tỳ tử A Điều phạm gia quy, vụng trộm cùng kẻ hầu, đánh chết!”
“Đừng!”
Thẩm Tinh Ngữ phát điên lên, cả người cuống quýt, không thấy ánh mắt trao đổi giữa Cố Tu và Song Thuỵ.
Vụ đánh người này có rất nhiều kỹ xảo, nếu thật sự muốn lấy mạng, chỉ cần ba trượng vào chỗ hiểm là chết, còn dùng thủ đoạn bịp bợm để diễn, nhìn thì máu me bê bết nhưng thực ra không động đến gân cốt.
Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên không biết những quanh co lắt léo này.
Máu nàng như đông lại, rơi vào hoảng loạn tột độ: “Đừng!”
“Động thủ!”
Thẩm Tinh Ngữ điên cuồng vùng vẫy, nàng muốn chạy lại ôm A Điều, thay nàng chịu đánh. Cố Tu buông lỏng tay, nhìn một cái, Thẩm Tinh Ngữ đang chạy đến gần A Điều thị bị hai thuộc hạ ngăn lại, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được. Bởi vì khoảng cách quá gần, nàng nhìn thấy rõ da thịt A Điều nứt ra, mồ hôi đọng từng giọt trên trán, hàm răng nghiến chặt, mặt nhăn lại đầy thống khổ, tiếng rên rỉ thoát ra.
Cố Tu muốn chính là để cho nàng trơ mắt nhìn, để cho nàng biết được cảm giác bất lực không thể làm gì được là như thế nào.
Dạy dỗ phải khắc vào trong xương thì nàng mới biết, nàng đang dựa vào ai, ai mới là trọng yếu nhất.
Chứ không phải vì cái không đâu mà đòi rời đi.
Hắn hiểu tính người như vậy, kế sách tự nhiên hữu dụng.
Thẩm Tinh Ngữ rốt cuộc ý thức được, hắn là đang nghiêm túc, giờ khắc này hắn có thể lấy mạng của A Điều.
Nơi này, chỉ có Cố Tu mới giữ được tính mạng của A Điều.
Nàng hốt hoảng đi tới, không, là bò tới, ôm lấy đầu gối Cố Tu: “Chàng… thả nàng ra,
“Bảy trượng… tám trượng, nàng sẽ chết.
“Nàng thật sự sẽ chết”
Thẩm Tinh Ngữ suy sụp, giọng nói hoảng loạn đã không thể phát âm hoàn chỉnh, Cố Tu ngồi trên ghế bành mạ vàng, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối, dựa vào lưng ghế, ngồi thẳng thắn, mi mắt hơi cụp xuống, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đẫm lệ của nàng.
Hắn nói: “Nếu như không phải ta bỏ qua, tỳ tử tư thông, đây không phải là kết quả ban đầu nó được nhận, nó có thể đi điền trang dưỡng bệnh, ăn uống có người phục vụ, cũng bởi vì là ta cho phép.
“Nàng phải hiểu điều đó”, hắn nói.
Thẩm Tinh Ngữ: “Ta biết, ta không cầu xin gì cả, chàng thả người ra”
Ngón tay thon dài của Cố Tu nâng cằm nàng lên: “Nàng phải hiểu, nàng cùng ta hoà ly, đi ra khỏi cái nhà này, bất kỳ một hoàng thân quốc thích, con quan nào ở Thượng kinh làm điều này, nàng cũng chỉ có thể giống như bây giờ, nhìn nó chết trước mặt nàng, không làm được gì.
“Cho dù là cầu tha thứ, cũng bởi vì nàng là phu nhân của ta.
“Đổi lại là người ngoài”, ngón tay hắn hất một cái, khuôn mặt nàng lệch sang một bên: “Ai sẽ thèm để ý”
Giống như một món đồ chơi mà hắn ném đi.
A Điều ở bên bờ sinh tử, Thẩm Tinh Ngữ không tự ái so đo những điều này, quay mặt lại, một lần nữa van cầu: “Là ta sai, chàng đừng giận cá chém thớt lên nàng ấy.
“Chàng thả người, ta không hoà ly.
“Đã mười ba trượng, A Điều sẽ chết, chàng mau, mau bảo họ dừng lại”
Tia sét trắng chợt xuất hiện, cả thế giới trong phút chốc sáng như ban ngày, sau đó nhanh chóng tối sầm lại, tiếp theo là tiếng sấm rền vang, cùng những hạt mưa khổng lồ trút xuống.
Có thuộc hạ cầm dù che trên đầu Cố Tu, hắn đột nhiên đứng dậy, nắm lấy cán ô, hơi nghiêng người về phía trước, khuôn mặt hoàn toàn chìm trong bóng tối, nhìn người đang nằm trên mặt đất bằng nửa con mắt.
Hắn vừa đứng lên, một nửa người Thẩm Tinh Ngữ ở bên trong chiếc dù, chân và gấu váy ở bên ngoài, bị nước mưa ướt đẫm.
“Nàng cho rằng phủ Trấn Quốc công ta là cái chợ à? Nàng muốn hoà ly là hoà ly?
“Muốn rời đi thì rời?”
“Chàng có tức giận thì trút vào ta, đừng bức nàng ấy!” Mắt Thẩm Tinh Ngữ đỏ bừng, mỗi một trượng đánh trên người A Điều đều là đánh vào lòng nàng, nàng không chịu nổi.
Sức chịu đựng của nàng đã đến cực hạn.
Cố Tu đưa tay lên: “Dừng”
Hắn ngồi xổm xuống, cao cao tại thượng nhìn vào mắt nàng.
Những giọt mưa rơi trên dù, giữa tiếng mưa rơi rào rào, hắn nói: “Ngươi muốn cùng ta hoà ly, ngươi cho là ta tìm cách lưu ngươi lại sao?”
Hắn cười nhạt: “Vị trí thế tử phi kia ngươi vẫn có thể làm, nhưng kể từ hôm nay, ở bên ngoài ngươi là thế tử phi, thực chất ngươi chỉ là món đồ chơi của ta, là đồ chơi, phải tự biết cân nhắc vị trí của mình.
“Nếu còn chọc cho ta mất hứng, ta sẽ lấy mạng nó”
Nàng nhìn hắn: “Ở trong lòng ngài, ta chỉ là một món đồ chơi thôi sao?”
Hắn chớp mắt một cái: “Đương nhiên”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt họ gặp nhau trong giây lát, hắn dời mắt đi trước, không nhìn nàng.
Hắn muốn đứng dậy, Thẩm Tinh Ngữ kéo tay hắn: “Chàng kêu đại phu nhìn A Điều một chút.
“Chàng đã làm xong chuyện nên làm, nàng ấy nên được đối xử như trước”
Ánh mắt hắn đảo qua, Thẩm Tinh Ngữ lau nước mắt đứng lên, Cố Tu phân phó một tiếng, quả nhiên có người lập tức đưa A Điều vào phòng nghỉ ngơi, có tỳ tử đi theo chăm sóc, có gã sai vặt đi mời đại phu.
“Ngươi nên trở về phòng”
Hắn nhàn nhạt lên tiếng, bỏ lại những lời này, đi vào trong mưa, Song Thuỵ cầm ô theo sau.
Duyệt thảo đường.
Đám người làm không dám thở, Đàm mama khép hai tay dưới vạt áo, cúi đầu nhìn xuống đất, tiếng nước rơi ở bông hoa sen chạm khắc góc tường càng lúc càng rõ ràng.
“Thiếu phu nhân đang làm gì?” hắn hỏi.
Đàm mama: “Sau khi ngài rời đi, nàng về Triêu Huy viện, chắc là đang nghỉ ngơi”
Cố Tu buông tờ giấy xuống: “Ta xem như có vẻ ngươi không muốn làm việc nữa!”
Đàm mama: “Lão nô hồ đồ, để cho người đi xem một chút”
Cố Tu: “Nàng ăn mấy chén cơm, uống mấy ly nước, bước ra ngoài mấy lần cũng phải nói cho ta biết”
Đàm mama: “Vậy để lão nô đi”
Cố Tu: “Thông minh một chút, biết phải làm thế nào chưa?”
Đàm mama suy nghĩ chớp mắt: “Biết”
Triêu Huy viện, Thẩm Tinh Ngữ ôm đầu gối ngồi trên ghế, giống như lớp trân châu đã mất đi vẻ sáng bóng, không còn chút ánh sáng nào, hai mắt nhìn xuống đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Thiếu phu nhân”
Đan Quế nhận nhiệm vụ đi vào, thấy trên bàn đồ ăn không hề suy chuyển: “Ngài còn đắc tội gia nữa, A Điều thật sự sẽ mất mạng, ngài không thể đắc tội được”
Trong mắt Thẩm Tinh Ngữ chỉ có sự mờ mịt, nàng không làm cái gì cả, tại sao lại đắc tội Cố Tu?
Đan Quế than thở một tiếng: “Ngài suy nghĩ một chút, trước lúc này ngài ở đâu, đang làm gì?”
Thẩm Tinh Ngữ chậm chạp phản ứng, đứng dậy, cầm dù đi đến Duyệt thảo đường.
Cố Tu không ngồi trước án thư mà đang dùng bữa.
Thẩm Tinh Ngữ nhìn một cái, thu hồi tầm mắt, đến án thư mài mực.
Trong phòng nhất thời chỉ có thanh âm mài mực, cùng tiếng chén đũa chạm nhau, tiếng mưa đập trên cửa sổ nghe rất rõ.
Cố Tu hạ đũa xuống: “Tới đây”
Thẩm Tinh Ngữ cụp mắt đi tới.
Cố Tu: “Bệ hạ gần đây kêu gọi tiết kiệm, không thể lãng phí thức ăn, ăn hết những chỗ này, một miếng cũng không được bỏ lại”
Lượng thức ăn rất nhiều, Thẩm Tinh Ngữ thật sự ăn từng miếng đến hết, không bỏ lại chút nào.
Cố Tu quăng cuộn giấy rầm rầm xuống đất, quay người bước vào bên trong, Thẩm Tinh Ngữ lập tức theo vào, không có bất kỳ thái độ gì, rũ mắt thay quần áo cho hắn.
Hầu kết Cố Tu chuyển động một vòng, môi mím lại.
Thay quần áo cho Cố Tu xong, Thẩm Tinh Ngữ tự cởi quần áo, chui vào chăn, run rẩy nhìn lên đỉnh trướng, yên lặng một hồi, Thẩm Tinh Ngữ ngồi dậy, hôn lên mặt hắn.
Cố Tu trở mình ngồi lên: “Cút!
“Cút về Triêu Huy viện của ngươi!”
Thẩm Tinh Ngữ không có phản ứng gì, xuống giường, mặc quần áo: “Gia, ta quay về”
Cố Tu đợi nàng đi ra ngoài, cầm chiếc gối sứ ném mạnh xuống đất.
- --
“Thiếu phu nhân, phu nhân trong người khó chịu, hôm nay miễn thỉnh an, điểm tâm này phu nhân cũng không ăn được, ngài mang về đi”, Lưu Trùng Gia nói.
“Là con dâu bất hiếu, chọc giận mẫu thân, con dâu ở đây chịu tội”
Thẩm Tinh Ngữ đứng ở Đông viện hai giờ, sau đó đến sân của Thịnh Như Nguyệt.
Thuý Nhi dội một chậu nước lên đỉnh đầu nàng: “Ai ui, xin lỗi thiếu phu nhân, nô không nhìn thấy ngài ở chỗ này”
Thẩm Tinh Ngữ lấy ống tay áo lau mặt: “Không sao, cô nương nhà ngươi có nhà không?”
Thuý Nhi chống nạnh: “Hôn sự sắp tới, cô nương nhà ta phải chuẩn bị đồ dùng hôn lễ, ngài cũng biết, Cửu hoàng tử thân phận cao quý, trong hôn lễ không thể xảy ra chuyện rắc rối, cô nương nhà ta đương nhiên muốn chuẩn bị thật tốt”
Thẩm Tinh Ngữ: “Phải, vậy buổi tối ta đến gặp cô nương”
Đến buổi tối lại diễn ra màn như vậy, Thẩm Tinh Ngữ vẫn một câu như cũ: “Ngày mai ta lại tới”
Thẩm Tinh Ngữ quay về, thay quần áo, mang điểm tâm đến Duyệt thảo đường, đứng bên ngoài một giờ, Đàm mama ra nói: “Thiếu phu nhân, công tử hôm nay nhiều việc, không rảnh nhìn ngài”
Liên tiếp ba ngày, Thẩm Tinh Ngữ bị bắt đứng đợi bên ngoài.
Kỳ Vận xốc rèm đi vào, Thịnh Như Nguyệt nhìn theo: “Cô nương, thiếu phu nhân đã đi rồi”
Thịnh Như Nguyệt nhàn nhạt một tiếng: “Ừ”
Thuý Nhi cười: “Cô nương, ngài không nhìn thấy, thiếu phu nhân bây giờ thật là dáng vẻ thế nào, nước lạnh dội xuống đầu mà không kêu lấy một tiếng, nàng ta còn dám phách lối nữa không”
Tay Thịnh Như Nguyệt siết chặt, trừng mắt: “Ngươi dội nước lạnh?”
Thuý Nhi: “Đúng vậy,
“Dù sao cô nương cũng chuẩn bị thành Hoàng tử phi, đừng nói thiếu phu nhân, sau này kể cả thế tử cũng phải dựa vào ngài, thiếu phu nhân đúng là không có mắt, bây giờ còn không ngoan ngoãn đến ngài bồi…”
Chữ “tội” chưa kịp nói ra, Thịnh Như Nguyệt đã tát cho một cái: “Ngươi là cái thá gì mà dám!
“Tẩu tử dù gì cũng là con nhà công hầu, là thế tử phi, đến lượt một tỳ nữ như ngươi cười nhạo à?”
Thuý Nhi cả người ngơ ngác, cho đến lúc bị bán đến chỗ bọn buôn người, vẫn không biết vì sao Thịnh Như Nguyệt lại bán mình đi.
“Tẩu tử hôm nay tự đi phòng bếp làm điểm tâm?” Thịnh Như Nguyệt vừa sửa cánh hoa vừa hỏi.
Kỳ Vận nói: “Đúng vậy, đại phòng bếp nhiều người, hôm nay giả bộ vô tình hỏi Mai nhi nhóm lò một ít chuyện nhà của Dẫn Cát, có thể chưa từ bỏ ý định”
Đầu ngón tay Thịnh Như Nguyệt khều cái nhuỵ vàng của bông hoa: “Nàng ta là người tốt,
“Nhưng không có người bảo bọc, sau này chịu nhiều đau khổ dĩ nhiên sẽ biết, nên thành người như thế nào mới thích hợp nhất.
“Đăng tâm thảo* kia”, nàng ngập ngừng một lúc: “Nàng ta cũng nên biết”
(một loại dược liệu có tính hàn, có tác dụng an thần, chữa ho, thanh nhiệt…”
- --
Liên tiếp bảy ngày bị từ chối, cuối cùng đêm nay Thẩm Tinh Ngữ cũng được Cố Tu cho phép vào thư phòng của hắn.
Mặc dù được phép vào, Cố Tu vẫn coi nàng như không khí, chuyên tâm xử lý công vụ.
Thẩm Tinh Ngữ cẩn thận đi tới, ôm cánh tay hắn, áp sát vào người hắn, giọng lấy lòng: “Gia, nên nghỉ ngơi”
Cố Tu đẩy nàng ra: “Cút!”
Đích cô nương của phủ Túc thánh công sao lại không có tự ái, Thẩm Tinh Ngữ bị đẩy ra, trên mặt khó chịu, trong lòng chua xót, trong nháy mắt nàng rất muốn hỏi một câu, liệu có phải hắn sẽ vĩnh viễn không bao giờ cúi đầu một lần trước nàng?
Tính khí này của hắn, có thể vì mình mà thay đổi một chút không?
Thôi, cũng không phải ngày đầu tiên nàng biết tính hắn, huống chi mình còn chọc cho hắn tức giận.
Nàng hít mũi, lại áp sát đến gần: “Thật xin lỗi,
“Ta không nên nói câu hoà ly với chàng”
Lần này Cố Tu không đẩy nàng ra, nhưng cũng không cử động.
Thẩm Tinh Ngữ chủ động ngồi lên đùi hắn, áp sát vâo ngực hắn, hôn lên môi hắn: “Chàng đừng tức giận, ta thực sự biết sai rồi”
Cố Tu quay mặt, né tránh nụ hôn.
Nụ hôn của Thẩm Tinh Ngữ rơi vào khoảng không, nàng nói: “Ở trong lòng ta, ngài là trọng yếu nhất.
“Trong lòng ta chỉ có một mình ngài”
Ánh mắt Cố Tu giằng co, quay lại nhìn nàng: “Là ngươi tự động tới cầu xin ta chạm vào”
Thẩm Tinh Ngữ kéo vạt áo, thấp giọng: “Ừ, ta là nguyện ý, cầu chàng hạ mình xuống ngủ cùng”
Bàn tay hắn lúc này mới kéo váy nàng lên, đôi chân thon dài trắng như tuyết từ từ lộ ra.
Sau một phen thân mật, Cố Tu ném quần áo cho nàng, cài lại cúc áo, lại trở thành cao cao tại thượng không với tới được, lạnh lùng nói: “Ngươi quay về đi”
Thẩm Tinh Ngữ run rẩy, nhặt lên chiếc yếm, áo lót, áo khoác, mặc xong, dịu dàng nói một câu: “Ta về…”
Ngón tay thon dài của Cố Tu cầm một quyển sách, ánh mắt cúi thấp, môi khẽ mím, không lên tiếng.
Liên tiếp ba ngày đều như vậy, Thẩm Tinh Ngữ có chút nóng nảy, nàng biết Cố Tu không phải người dễ dụ dỗ, nhưng nàng không có nhiều thời gian.
A Điều không biết bị hắn nhét đi chỗ nào, nàng không hề có một chút tin tức gì.
Nàng cố gắng gỡ bỏ ngăn cách trong lòng, tự nói với mình rằng, nhất định hắn vẫn còn tức giận vì câu nói kia, những sỉ nhục này là nàng nên chịu.
Là nàng không phân biệt rõ ràng, không cân nhắc đến cảm giác của hắn.
Nàng muốn giống như trước đây cùng hắn vui vẻ, hôn hắn, mặc cho hắn táy máy.
Dùng giọng nói dịu dàng, cùng nhịp điệu mà hắn thích nhất, ôn nhu như cơn mưa xuân.
Cố Tu, ta yêu chàng như vậy, liệu chàng có thể cảm thông với ta một lần được không?
Tay nàng ôm chặt cổ hắn, cuối cùng cũng không kiềm chế được, hỏi: “Gia, có thể cho ta gặp A Điều một lần được không?
“Chỉ một lát thôi cũng được”
Ánh mắt Cố Tu vừa có chút dịu dàng đã nhanh chóng lạnh như băng: “Cút”
Hắn xuống giường, đứng dậy mặc quần áo, để lại bóng lưng lạnh ngắt.
Thẩm Tinh Ngữ từ phía sau ôm lấy hắn, nghẹn ngào khóc: “Chàng không thể đối tốt với ta một lần được sao?
“Chỉ một lần này thôi”
Cổ Tu lạnh lùng đẩy tay nàng ra: “Ngày mai ngươi không cần tới”
Tim Thẩm Tinh Ngữ thắt lại, nàng không biết mình mặc quần áo như thế nào, đi ra khỏi Duyệt thảo đường, cho đến khi đụng phải dược đồng Đinh Chỉ của Bạch đại phu, nàng mới tỉnh táo lại một chút.
“Thiếu phu nhân”
“Giờ này, có ai bị bệnh sao?”
“Một vị thuốc thường dùng của thiếu gia không có, ta mang tới”
Thẩm Tinh Ngữ trong lòng kỳ quái, Cố Tu thân thể cường tráng, hắn sao phải dùng thuốc?
“Chữa bệnh gì?”
Đinh Chỉ: “Không có gì, thuốc bình thường thôi, thiếu phu nhân, ngài đi thong thả”
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy thần sắc của Đinh Chỉ rất kỳ quái, lặng lẽ quay người lại bám theo.
“Năm nay đăng tâm thảo không có nhiều, phải chờ một tháng nữa mới có, lần này chất lượng không được tốt lắm, nhớ phải dùng nhiều hơn hai cây, nếu không sợ hiệu quả ngừa thai bị giảm xuống, ngoài ra túi thơm cũng phải đổi thường xuyên hơn, tốt nhất hai ngày đổi một lần”
Thẩm Tinh Ngữ bịt miệng mới không phát ra tiếng, nghe Đàm mama nói: “Đã biết, túi thơm của gia vẫn được đổi thường xuyên”
Trong đầu Thẩm Tinh Ngữ ong ong, Cố Tu vẫn liên tục ngừa thai?
Nàng nhớ tới Cố Tu đã cho mình thuốc hoài thai, còn hắn là tránh thai, cố ép mình phải tỉnh táo lại, tìm cho mình một lý do. Nàng là thê tử được Cố Tu cưới hỏi đàng hoàng, hắn lại không có thiếp thất, không có lý gì mà hắn lại không muốn nàng sinh con?
Hay là Đàm mama và Bạch đại phu có vấn đề?
Nàng không biết mình đã chịu đựng tất cả những chuyện đó như thế nào cả đêm, đến ngày hôm sau vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, đem thuốc ngừa thai cùng hoài thai đến tiệm thuốc để hỏi.
Cũng chỉ là mấy loại thuốc cam cỏ và bào chế bình thường, vừa không có thành phần giúp có thai, cũng không có thành phần ngừa thai.
Thẩm Tinh Ngữ không tin, chạy sáu bảy tiệm thuốc đều ra kết quả này.
Mặt trời phía tây từ từ chạm vào đường chân trời, Thẩm Tinh Ngữ giống như một pho tượng ngồi suốt một ngày, Đan Quế đi vào bẩm báo Cố Tu đã về phủ, Thẩm Tinh Ngữ đứng dậy đi ra ngoài, vấp vào ngưỡng cửa một cái, cây trâm trên đầu rơi xuống gãy làm đôi.
Thẩm Tinh Ngữ xoay người lại, khom người ngồi xuống, nhìn thấy bên trong cây trâm đục rỗng, có một tờ giấy nhỏ, bên trên còn có chữ viết.
Đây là cây trâm cuối cùng mà Thẩm Kỳ đưa cho nàng lúc còn sống, bình thường nàng ít mang, hay bỏ trong hộp, sáng sớm hôm nay trong lòng bấn loạn nên tuỳ ý cài nó lên tóc.
Nàng mở ra, từng hàng chữ ngay ngắn, là những nét chữ vô cùng quen thuộc với nàng:
“Nữ nhi Trân Châu…”
Con ngươi nàng co rút, ngón tay run rẩy.
“Vi phụ rất mâu thuẫn, vừa kỳ vọng một ngày con phát hiện được phong thư này, vừa hy vọng con vĩnh viết không biết đến nó…”