Thư Nhàn cũng chưa phải không từng thấy qua.
Nghe tiếng cửa mở, nàng nghiêng đầu nhìn, ở phía cửa là một nam nhân mặc bộ áo gấm Tứ xuyên màu đen, đằng sau là hai thuộc hạ, một trái một phải tách ra giữ cửa, ánh mắt cắm trên mặt đất mười phần cung kính.
Quy củ cực tốt, chứng tỏ nam nhân này thân phận rất tôn quý.
Ánh đèn chiếu xuống ngũ quan của nam nhân này, trẻ tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, trời sinh cặp mắt đào hoa, quả nhiên phong lưu đa tình.
Nam nhân nhìn nàng một cái thật sâu, nhấc đôi giày ống màu đen lên, bước vào, nhón chân, quay lưng và đóng cửa lại.
Khi hắn quay người lại, nét dịu dàng trên gương mặt nhạt đi, tay trái thò vào ống tay áo bên phải, lấy ra một chiếc roi cưỡi ngựa nhỏ màu đen, nhếch khóe miệng, nở một nụ cười nham hiểm, trong mắt lóe lên một tia hung ác.
Tốc độ thay đổi khuôn mặt này có thể so sánh với biến mặt của kinh kịch Tứ Xuyên.
Tim Thư Nhàn đập thình thịch, tách trà trong tay đột nhiên rơi xuống, nước bắn tung tóe khắp sàn.
- --
Cách cả đoạn hành lang và cầu thang, khuôn mặt Thái tử chợt loé lên rồi biến mất, cánh cửa khép lại, trước cửa phòng Thư Nhàn là hai người cao lớn uy vũ, nhìn đã thấy không dễ đụng vào. Thẩm Tinh Ngữ nhìn cánh cửa, lại liếc nhìn hai thị về, quay mũi chân đi hướng khác, đi được hai bước quay đầu lại nhìn, có cảm giác mơ hồ đã bỏ qua một điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ được đó là cái gì.
Nàng chậm rãi bước đi, đi càng xa, cảm giác này lại càng mãnh liệt.
Rốt cuộc là cái gì chứ? Thẩm Tinh Ngữ càng cố nghĩ càng không ra, vỗ mạnh vào đầu.
Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới Thái tử phi, người ôn hoà mỹ miệu: “Danh cầm phối với danh gia, thế tử phi, Minh tâm này thưởng cho ngươi”
“Ta nghe xa xa, hài tử của Lý trắc phi khóc rất to, mang cái vòng cổ vàng hồi môn của ta cho hài tử Lý trắc phi, tròn ngụ ý tốt, vòng cổ vàng làm lễ đầy tháng cho đứa nhỏ thì không gì tốt hơn”
“Ta một thân bệnh tật, mang vận khí không tốt đến cho đứa nhỏ, ta không đi, kêu Lý trắc phi đón tiếp các phu nhân quý nữ cho tốt”
Một người tốt như vậy, thiếp thất sinh hài tử cũng không ác cảm, còn tránh tị hiềm không tới dự tiệc đầy tháng, còn mang đồ hồi môn của mình cho đứa nhỏ của thiếp thất.
Hôm đó đầy tháng hài tử của trắc phi bên Đông cung, nàng đã hỏi rõ cung nga tâm phúc của Thái tử phi, không phải nói sẽ ổn trong ít nhất một năm sao?
Tin đồn nói Thái tử phi qua đời là đả kích rất lớn cho Thái tử, mỗi ngày đều trốn trong Đông cung phụng bồi thi thể của Thái tử phi, tình nguyện đem dạ minh châu nhường cho Thái tử phi, còn thu thập rất nhiều trân bảo. Thái tử phi chết lâu như vậy vẫn không chịu mang đi hạ táng, đem nàng bảo dưỡng giống như một người đang ngủ.
Thế nào lại có tâm tư chạy tới tìm kỹ nữ?
Thẩm Tinh Ngữ trong đầu đột nhiên nhớ tiệc đầy năm bên phủ Túc vương, đụng phải Thái tử trong sương phòng, rất kỳ quái. Thái tử lúc đó mang nụ cười rất ra dáng quân tử, giải thích cũng rất hợp lý, nhưng nàng luôn cảm thấy một sự nguy hiểm vô hình, cái loại cảm giác đó giống như con mồi đang bị chó sói để mắt tới.
Biết rõ hắn là Thái tử, có thể là chủ nhân mới của đất nước này, nhưng nàng tình nguyện dùng cây trâm đặt trên cổ để đắc tội hắn chứ không dám buông lỏng cảnh giác.
Tại sao mình lại có loại cảm giác đó?
A Điều bị bạo ngược cũng không dám khai người đó ra, chỉ một mực nói thân phận người kia cực cao, nàng và mình có dáng dấp giống nhau… Tim nàng đập thình thịch, càng lúc càng nhanh, có thứ gì đó đang lộ ra, nàng quá khẩn trương, ngồi xổm xuống, cắn móng tay để cho mình tỉnh táo lại.
A Điều tại sao không nguyện ý nói xấu Thịnh Như Nguyệt, còn nói biểu cô nương không xấu?
Hay là nói Thịnh Như Nguyệt bị ép buộc?
“Tính tình tiểu cô ngươi cũng thấy qua, chính là rất nóng vội, cũng may Thịnh Như Nguyệt luôn bên cạnh hỗ trợ nàng ta, dù liên tục mắc lỗi nhưng cũng không phạm phải lỗi lớn nào. Ngươi nhìn xem, nếu tiểu cô làm gì sai, Như Nguyệt cũng đều tìm cách đưa nàng ra khỏi phật đường, hoặc là sẽ đi phật đường cùng nàng”
“Nhưng ngươi xem, lần này đã mấy ngày rồi, nàng ta không hề có động tĩnh gì, đại tẩu, người có biết chuyện gì không?”
Thẩm Tinh Ngữ đem những chuyện trước kia xâu chuỗi lại… Thịnh Như Nguyệt đi Đông cung tham gia tiệc rượu, trở về liền bị bệnh, hôn sự tốt cũng bị hỏng.
Trần Mạt Khâm rất yêu thích Thịnh Như Nguyệt, hai nhà đến cả canh thiếp cũng đã âm thầm trao đổi xong, Tào thị đã chuẩn bị đồ cưới cho nàng, nói rõ hôn sự này do đại nhân hai nhà quyết định, nếu nguyên nhân không phải từ người nhà thì chính là do ngoại lực, Trần Mạt Khâm là con trai tể tướng, ai có thể ngăn cản hắn cưới Thịnh Như Nguyệt?
Thịnh Như Nguyệt khoẻ hơn một chút, Cố Tân Ninh dám coi thường Cố Tu một mình đánh xe ngựa đi trước, khiến cho Cố Tu chán ghét hoàn toàn mà vứt bỏ. Cố Tân Ninh sợ nhất là Cố Tu, nàng biết rõ tình huống đó mà dám lấy xe ngựa tốt nhất của Cố gia để đi hay không?
Tại sao giữa mùa đông lại có rắn đến cắn nàng?
Nếu như… nếu như Thái tử có vẻ ngoài nghiêm trang đạo mạo, nhưng tính tình lại quái dị, Thịnh Như Nguyệt đi Đông cung dự tiệc xảy ra chuyện, hôn sự bị phá huỷ, hận Cố Tân Ninh, thanh bạch bị huỷ, bị Thái tử nắm điểm yếu trong tay, Thái tử mơ ước mình, lại không dám động đến Cố Tu… A Điều kia có phải là đồ thay thế không?
Đông cung dạng mỹ nhân gì mà chẳng có, sao hắn phải tới thanh lâu?
Mỹ nhân trắc phi ở Đông cung, ít nhất cũng xuất thân từ thế gia hạng ngũ phẩm trở lên, không thể lăng ngược, không thoả mãn được sở thích biến thái của hắn… Nàng nhớ lúc xem hồ sơ của Chu Đạt trong thư phòng Cố Tu, hắn trước đây là tổng quản thị vệ của Đông cung, sau này bị miễn chức, thường xuyên cướp những nữ tử xinh đẹp nhà bần hàn, các thiếu nữ đó đều bị ngược đãi.
Nếu như những người này được tìm về để cho Thái tử thì sao?
Không thể tái phạm lại vụ án, không có ai tìm kiếm mỹ nhân cho hắn, quý nữ có địa vị ở Đông cung thì không thể phạm, nhưng nữ tử thanh lâu thì có thể chứ?
Máu xông lên óc, tim đập thình thịch, nếu những gì nàng suy đoán là thật, Thư Nhàn đang gặp nguy hiểm!
Thẩm Tinh Ngữ bỗng nhiên tỉnh táo khác thường, bên người Thái tử đều là cao thủ, nàng có xông ra hô hoán cũng vô ích, chỉ trở thành mồi cho thủ hạ của hắn chém, chỉ có thể dùng trí.
Nàng suy nghĩ trong nháy mắt, xoay người chạy vào phòng bếp trong hậu viện, cầm dao vạch lên cánh tay mình một cái. Làm xong, nàng còn cẩn thận rửa sạch dao, xoá sạch dấu vết, ôm cánh tay chảy máu chạy ra ngoài, hoảng sợ gào thét:
“Chạy mau!
“Có thổ phỉ!
“Hắn cầm đao!
“Có thích khách ở Nguyệt Ảnh lâu!”
Có máu, thổ phỉ mang theo đao!
Ai lại không hốt hoảng!
Hiệu ứng đám đông lan nhanh như bão cát, quên mất đi trí thông minh hàng ngày, ai nấy đều hoảng loạn. Nguyệt Ảnh lâu đêm nay đặc biệt náo nhiệt, ngay cả trên đường dẫn đến cổng cũng đầy rẫy nữ tử thanh lâu cùng quý nhân, có người hoảng sợ vừa chạy vừa hét, kéo theo đó là hai người, ba người…
Giống như mặt biển gợn sóng, đợt sóng càng xô càng mạnh, lan nhanh hơn, đám người tự nhiên cũng la lên hoảng hốt.
“Hộ vệ! Hộ vệ mau đi thăm dò!”
Đám người hoảng loạn, phần lớn chạy ra ngoài, một số người chạy ngược vào trong.
Thẩm Tinh Ngữ che bả vai chạy ra, vừa vặn tìm thấy nha dịch đang đi tuần ở con phố gần đó: “Quan sai, có kẻ xấu cầm đao chạy vào Nguyệt Ảnh lâu, đao kiếm không có mắt, bên trong có rất nhiều quý nhân, mau đi cứu người!
“Kẻ đó thân thủ cao, phải triệu tập nhiều người mới được”
Ai cũng biết ra vào Nguyệt Ảnh lâu đều là đại quan quý nhân, nha dịch nào dám sơ sẩy, nhỡ đâu cứu được quý nhân, đường quan lộ có thể thẳng tiến rồi, bọn nha dịch lập tức lao đến Nguyệt Ảnh lâu.
Thẩm Tinh Ngữ xa xa nhìn Nguyệt Ảnh lâu đang loạn hết cả lên, không thấy thích khách, nha dịch nhất định sẽ lục soát từng gian, Thái tử chắc sẽ không dám làm cái gì quá đáng chứ?
Không chỉ muốn ngăn cản Thái tử lần này, còn phải để cho hắn vĩnh viễn không đến thanh lâu thoả mãn sở thích biến thái của mình được, Thẩm Tinh Ngữ xoay chuyển ánh mắt, thấy mấy tên ăn mày ở phía xa.
Mấy tên ăn mày này đều là cô nhi, tuổi còn nhỏ nên không thể tranh cướp được với đám ăn mày lớn hơn, chỉ có thể tụ tập thành nhóm để cùng nhau xin ăn. Tiểu ăn mày là những kẻ tung tin đồn giỏi nhất, Thẩm Tinh Ngữ chạy tới, lấy một ít đồng xu phân phát để bọn chúng chạy đi tung tin vịt:
“Thái tử điện hạ đến chơi ở Nguyệt Ảnh lâu!”
Bởi vì bên này Thẩm Tinh Ngữ đưa cho khá nhiều xu, dần dần tin vịt phát triển thành: “Thái tử điện hạ đến chơi Nguyệt Ảnh lâu phát tiền!”
Dân chúng luôn hiếu kỳ với hoàng tộc, lại thêm vừa có cuộc so tài hoa khôi oanh oanh liệt liệt, dân chúng chỉ muốn có thêm náo nhiệt hơn nữa!
Cộng thêm bên này không ngừng có nha dịch tràn vào, bất kể là náo nhiệt vì cái gì, tóm lại là Thái tử xuất hành thanh lâu. Quả dưa này quá lớn, đám đông kéo đến ngày một nhiều.
Phải nói, Thẩm Tinh Ngữ làm bộ như có thích khách, lại đưa nha dịch tới lục soát thanh lâu, chủ ý bứt dây động rừng này tốt vô cùng. Đang ở tang kỳ của Thái tử phi, Thái tử nếu bị phát hiện tới thanh lâu tìm kỹ nữ có thể chết chìm trong nước miếng của thiên hạ. Theo đạo lý, chỉ cần có động tĩnh trong thanh lâu, Thái tử lo nghĩ cho danh dự của mình, nhất định tìm cách rời đi từ cửa sau, dọc đường đi nghe được những tin đồn này, thời gian tới nhất định hắn sẽ không dám tới thanh lâu.
Xui xẻo là, Thẩm Tinh Ngữ không biết bên trong hết lần này đến lần khác lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy!
Hôm nay không biết có sự thương lượng xảo hợp nào không mà tất cả mọi chuyện lại gom hết vào một chỗ.
Nguyệt Ảnh lâu hôm nay quả thật có một tên trộm lẻn vào trà trộn, định kiếm một khoản lớn ở đây để nửa đời sau không phải lo chuyện cơm áo. Tên ăn trộm này trùng hợp lại thủ một thanh đao trong ngực để phòng thân, lúc ở trong lầu có người lăn lộn kêu thích khách, hắn là có tật giật mình.
Mà bên kia, lúc bọn thị vệ của Thái tử nghe thấy có thích khách thì đương nhiên muốn truy tìm, tên ăn trộm này mặt mũi gian xảo, trong tay lại có đao, rất nhanh bị thị vệ phát hiện, coi là thích khách bắt lại.
Bọn chúng thấy kẻ gọi là thích khách chỉ cao năm thước, người gầy nhom, một cước là có thể đạp bay, rõ ràng chỉ là một tên trộm, mọi lo lắng, hỗn loạn được trấn an lại.
Vì chút chuyện nhỏ này mà quấy nhiễu hưng phấn của chủ tử, nhiều thị vệ tỏ vẻ vô năng, về phần những nha dịch cấp thấp kia, chỉ cần một tấm thẻ bài, đám nha dịch thức thời ý thức được đây không phải là người có thể đắc tội, tự nhiên không dám tới phòng lục soát, chỉ bắt tên trộm đi.
Mặc dù Thẩm Tinh Ngữ không thành công, nhưng người mưu tính kế hoạch này đương nhiên đã có tính toán.
Từ việc tổ chức cuộc thi hoa khôi, cho đến các nam nhân quý tộc của Thượng kinh sống động đàm luận về cuộc thi này, đều là do Thịnh Như Nguyệt bày bố cho Thái tử, mục đích chính là dẫn Thái tử tới thanh lâu.
Từ lúc Thái tử ra khỏi Đông cung, đi một đường đến thanh lâu, ai thay Thái tử ra mặt đấu giá, từng cái đều nằm trong mưu tính của Thịnh Như Nguyệt, pha cuối cùng để hoàn thành kế hoạch này là trận bắt gian của Chử tam nương luôn kiêu căng ngạo mạn, đúng chuẩn thái tử phi dương oai diễu võ.
Đường tắt truyền tin đã được an bài từ sớm, vừa đúng lúc thích hợp truyền đến tai Chử tam nương.
Thịnh Như Nguyệt để cho Chử tam nương nghe được tin tức là vì nàng ta quen Tông Bảo, tâm phúc của Thái tử, muốn lấy lòng Thái tử nên đến thanh lâu đấu giá hoa khôi chính là lấy lòng Thái tử.
Tin tức của Thịnh Như Nguyệt truyền đến rất xảo diệu, nếu nói Thái tử tự mình đi, chưa chắc nàng ta đã dám đi quản Thái tử.
Nhưng nếu là hạ nhân săn hoa khôi dâng lên cho Thái tử thì tính chất lại không giống nhau, người đó chẳng phải không coi Thái tử phi nàng là cái gì sao!
Chử tam nương tức giận ném vỡ ly trà.
“Chó má! Dám tìm kiếm nữ tử thanh lâu cho Thái tử!”
Nàng ta nhất định phải tróc da kẻ này, để cho bọn chúng biết, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.
Lập tức lên kiệu, mang theo cây gậy tới thẳng Nguyệt Ảnh lâu. Bên bờ sông có một chỗ đánh đàn, là nơi giải trí của các quý nhân, cách Nguyệt Ảnh lâu rất gần, Chử tam nương ngồi kiệu đến Nguyệt Ảnh lâu, hộ vệ thanh lâu còn muốn ngăn nàng ta lại.
Chử tam nương quăng cho một bạt tai: “Ngươi là cái thá gì mà dám cản đường bổn cô nương?”
Hộ vệ bị tát một cái nên không dám ngăn cản, Chử tam nương hỏi phòng Thư Nhàn chỗ nào, đùng đùng đi lên lầu, tát cho thị vệ Thái tử một cái: “Chó má, ngươi xứng chặn cửa bổn cô nương sao!
“Mắt bị mù à?”
Thị vệ bị đánh yên tĩnh như gà, Chử tam nương đạp cửa ầm một tiếng.
Thái tử mặc đồ lót từ trong bình phong đi ra, trên áo trong dây lưng đều còn chưa buộc, lộ cả lồng ngực, ánh mắt hơi nhíu lại: “Sao ngươi tới đây?”
Giọng có chút mất hứng.
Chử Tam nương thấy Thái tử cuối cùng cũng bước ra, mặt mày vừa mới dịu lại một chút, bên trong bình phong có tiếng nữ tử đang rên nhẹ vẻ kiềm chế.
Trong lòng nàng ta lặng đi, tới chậm một bước rồi, để cho tên Tống Bảo chó má này làm được như ý!
Nàng ta lên cơn giận, mặt căng lên, bước qua Thái tử đi đến bình phong, Thái tử định kéo tay lại nhưng không kịp, nàng ta đã nhìn thấy mọi chuyện trên giường.
Đi đến gần, ga trải giường bằng lụa trắng tinh đã nhăn nheo và lấm tấm máu, ở giữa là một nữ tử quần áo xộc xệch, là bị xé hỏng thành từng dải, phía sau có hai vết máu đan chéo dọc theo lưng.
Nữ nhân tóc tai tán loạn không còn hình dáng, Chử tam nương nhìn sang, vừa lúc nàng cũng quay mặt ra nhìn.
Gương mặt trắng bệch như muối, trên má trái có một vết roi chói mắt, những giọt mồ hôi lớn lấm tấm trên mặt, giống như mới trong nước vớt ra, run rẩy toàn thân, cả người lộ ra hai chữ đáng thương.
Đôi mắt đen láy rất sâu khiến người ta liên tưởng đến những chó mèo bị ngược đãi, đầy vết thương, bất lực nhìn con người.
Đầu óc Chử tam nương trống rỗng, cứng đờ tại chỗ, cánh tay vẫn bị Thái tử siết chặt.
Thấy nàng ta tiến vào, lúc đầu Thái tử có chút hoảng hốt, lúc này thấy Chử tam nương nhìn ra bộ mặt thật như một kẻ sát nhân, hắn ta cũng lười che giấu.
Thanh âm lạnh lùng nói: “Đây không phải là chỗ ngươi nên tới”
Vừa lúc đó, Tống Bảo xử lý xong tên ăn trộm và đám nha dịch đã quay trở lại, nhìn thấy hai người đang yên lặng một cách quỷ dị, hắn thức thời đem chuyện hạ thấp xuống: “Cô nương đừng hiểu lầm, hoa khôi này ý đồ bất chính, thuộc hạ dùng một chút thủ đoạn đặc biệt, công tử không có liên quan”
Thái tử điện hạ liền lộ ra vẻ mặt hết sức thản nhiên, cánh tay vòng ra ôm lấy nửa người Chử tam nương kéo vào trong ngực: “Ngoan,
“Chớ nghĩ bậy,
“Những loại đồ chơi này để câu dẫn người thì cái gì cũng có thể làm được”
Bị Thái tử ôm vào ngực, Chử tam nương bất động nhìn chằm chằm vào gương mặt bị roi quất chảy máu của Thư Nhàn, bỗng nhiên tỉnh táo lại, môi cong lên cười.
Nàng ta đẩy Thái tử ra, đi từng bước tới mép giường, hơi hạ người, ngón tay thon dài nắm lấy cằm Thư Nhàn, hơi dùng sức kéo mặt nàng lên.
Nàng ta nhìn vết roi trên gò má, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đầy vẻ miệt thị: “Nhìn vết thương này ta lại nhớ đến con tiện nhân Thẩm Tinh Ngữ kia!
“Lúc đầu chính nó dùng hộ giáp hoa làm bị thương rồi đổ oan cho ta!
“Đám người các ngươi đều là một thứ đê tiện, quả nhiên có gương mặt làm hàng cũng giống nhau!”
Nàng ta nắm cằm Thư Nhàn, quay nửa người nhìn về phía Thái tử: “Loại nữ tử tâm tư quỷ quyệt này nên giết, ngài nói có đúng không?”
“Đều là đồ chơi, ngươi muốn chơi thế nào cũng được”
Thái tử trả lời, không nhìn mặt nàng ta, ánh mắt rũ thấp xuống, buộc lại áo, mặc áo khoác, thắt đai ngọc.
Chử tam nương hài lòng thu hồi tầm mắt, trong con ngươi của nàng ta, khuôn mặt của Thư Nhàn dần dần biến thành Thẩm Tinh Ngữ, bàn tay đi xuống bóp cổ Thư Nhàn siết lại, trong mắt là khoái cảm vặn vẹo: “Tiện nhân này!
“Kêu ta phách lối, ta giết ngươi!”
Mặt Thư Nhàn từ từ đỏ lên.
Tống Bảo thầm đoán sắc mặt Thái tử, lập tức hội ý, cất cao giọng: “Mọi người đang chú ý đến hoa khôi được tuyển chọn khắp thành, Thư Nhàn cô nương hôm nay hấp dẫn mọi ánh nhìn của nam nhân Thượng kinh, nếu không giải thích được vì sao chết ở trong phòng thì… không ổn”
Chử tam nương thấy mặt Thư Nhàn thống khổ nhíu lại, hài lòng buông tay: “Cũng được, tha cái mạng chó của ngươi”
Thái tử bước chân đi tới đầu giường, khoác vai Chử tam nương: “Cần phải về rồi”
Chử tam nương gật đầu, Thái tử như không có chuyện gì xảy ra, nhìn lướt qua Thư Nhàn ở trên giường, ánh mắt thật sâu nhìn vết máu trên mặt, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Thẩm Tinh Ngữ trên mặt có ba vết xước dài.
Hắn hồi tưởng lại một chút về mùi vị máu tươi trên lưỡi mình.
Cong cong môi, đáng tiếc.
Tuy nói nữ tử này rất được, nhưng một mỹ nhân như Thẩm Tinh Ngữ càng hấp dẫn hơn.
Thuộc hạ cầm áo khoác dài có mũ trùm đầu màu đen choàng lên Thái tử, được thị vệ mặc thường phục dẫn ra cửa sau.
Thái tử và Chử tam nương đang sóng vai nhau đi xuống cầu thang, chợt hắn cảm giác được một trận kình phong hướng đến tim hắn. Hắn đưa mắt, chỗ bóng đêm sâu đậm nhất, một đôi bàn tay kéo căng dây cung, mũi tên nhọn xé không khí, đầu mũi tên gắn thép loé sáng bay đến.
Thái tử không hề do dự, bàn tay hắn đang ôm bờ vai mảnh khảnh của nữ nhân, dùng lực kéo về phía mình một cái, vững vàng đem người đồng hành chắn ngang ngực.